Ở trong hoàng điện, Bùi Lăng cầm chặt Cửu Long Thiên Tử kiếm, bởi y biết mọi chuyện sắp bắt đầu.
Lâm Phàm tiếp nhận truyền thừa rồi cũng đứng dậy, Tử Lâu kiếm trên tay khẻ run lên.
Chỉ có mỗi Nghiệt Sinh vẫn mê man không hiểu quái gì, hai món báu vật trước mặt cứ thế đánh nhau như tranh giành sự thừa nhận của hắn.
Lục Quang lúc này chui ra nói: “Chủ nhân, người đúng là phước phần, vậy mà lại có hai món bảo vật vì người mà tranh giành.”
“Ta muốn quái? Ta chỉ muốn mau mau rời khỏi đây thôi.”
Nghiệt Sinh nói xong triệu hồi ra một thanh thương chỉ ở nhị đẳng, hắn cầm lấy chém vào chiếc ngai vàng, nhưng vừa chém vào thì ngai vàng chui thẳng vào thanh thương rồi làm nó p·hát n·ổ, thấy thế hắn thử với những thanh binh khí khác và với cả cái đầu lâu kia, kết quả đều tương tự khiến binh khí không chịu nổi mà p·hát n·ổ.
“Nó muốn chui vào binh khí của ta ư?”
“Hình như là vậy?” Lục Quang đáp.
Bỗng Lục Quang cảm thấy ớn lạnh, quay lên mới thấy Nghiệt Sinh nhìn nó bằng ánh mắt cực kỳ thiện cảm.
“Không, chủ nhân, ta hiện tại không tiếp nổi hai cái này, nếu nổi ta đã lao lên lấy rồi.”
Nghiệt Sinh thấy vậy cũng đúng, lúc này hắn mới nhớ đến Dương Tiễn thương, thanh thương mà Phạm Hùng cho hắn, y nói rằng lấy được nó trong một bí cảnh, chỉ có sức mạnh về thương cực cao mới có thể dùng.
Nghiệt Sinh triệu hồi Dương Tiễn thương nhìn một cái rồi vận dụng toàn bộ sức lực chém vào cái ngai vàng, lần này ngai vàng lại biến thành một dòng sáng rồi chui vào Dương Tiễn thương.
Nguồn năng lượng quá khổng lồ dung nhập làm cho Dương Tiễn thương phải gào lên: “Con bà nó tiểu tử nhà ngươi cho ta cái gì đấy?”
Nghiệt Sinh ngớ người, hắn không ngờ là cây thương này cũng giống Lục Quang biết nói chuyện, ra được khỏi đây nhất định phải tìm hiểu thêm về luyện khí.
Cũng may lúc này sau hơn tận năm phút, Dương Tiễn thương đã hoàn toàn chịu được, khí tức của nó nhảy vọt mà mắt thường của Nghiệt Sinh cũng có thể cảm thấy.
Chỉ có mỗi Lâm Phàm và Bùi Lăng là bất hạnh, cảm giác đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng mọi chuyện lại vẫn chưa xảy đến, khiến cho bọn chúng càng thêm bất an và lo lắng.
“Thế nào Dương Tử thương?”
“Sảng khoái, vô cùng sảng khoái…”
“Thế có muốn thêm không?”
“Muốn, muốn, rất muốn.”
“Được, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện.”
“Là chuyện gì?”
“Từ nay ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải phục tùng ta vô điều kiện, phải thực hiện mọi mệnh lệnh của ta.”
Dương Tiễn thương trầm ngâm một chút, đến một phút sau nó mới đáp lại: “Ta đồng ý, chủ nhân.”
Nghiệt Sinh cười tươi, rồi dùng Dương Tiễn thương chém luôn cái đầu lâu kia, lần này cái đầu lâu hóa thành một luồng khí đen dung nhập vào.
Dương Tiễn thương lần này gào thét càng thêm dữ dội.
“Gaaaa… a…a… ớ… ớ… ứ… ứ…”
Nghiệt Sinh cũng không phân biệt được tên này đang gào thét cho đau đớn hay là rên rỉ do sung sướng, hình tượng Dương Tiễn thương trong đầu hắn hiển nhiên cũng đã sụp đổ.
Lần này hai nguồn năng lượng bên trong Dương Tiễn thương trực tiếp đối đầu nhau.
Một bên chính khí, một bên tà ma, hai bên đối nghịch trực diện như muốn cắn nuốt nhau.
Quá trình kéo dài đến hai tiếng đồng hồ, Nghiệt Sinh bên ngoài vẫn cứ quan sát, lúc thì thương thành màu đen, lúc thì thương lại có màu vàng thật khiến hắn hoa hết cả mắt.
“Hai ngươi đừng xem thường bổn thương.” Dương Tiễn thương gào lên làm Nghiệt Sinh giật mình.
Lúc này mọi chuyện càng chuyển hóa nhanh hơn, một con chân long tự dưng xuất hiện bao quanh lấy Dương Tiễn thương, nó hướng đầu về Nghiệt Sinh rồi ngâm lên một tiếng khiến cho hắn phải lấy hai tay bít lấy lỗ tai.
Bỗng một luồng khí màu đen cũng xuất hiện rồi bay đến chỗ của chân long.
Chân long và luồng khí lần này đã không bài trừ mà là dung hợp vào nhau, màu hoàng kim sáng ban đầu lại từ từ bị phủ đen.
Rất nhanh một con chân long với màu đen xuất hiện, chân long năm móng, vảy toàn đen nhưng ánh mắt vẫn giữ lấy màu vàng phát ra năng lượng chính khí.
Tiếng long ngâm ban đầu cũng kèm theo tiếng oán thét của sinh linh.
Con rồng bay lượn một vài vòng rồi lại bay vào Dương Tiễn thương.
Ngoại hình của thanh thương cũng cải biến theo, ba mũi của đầu thương đều mang đầu rồng và mang màu hoàng kim, nhưng cán thương lại là một sắc màu đen tuyền.
“Haha, ta thành công dung nạp bọn chúng rồi chủ nhân ơi.”
Nghiệt Sinh cầm lấy Dương Tiễn thương, hắn cảm thấy cũng chẳng khác quái gì.
“Ngươi không lật lọng?” Nghiệt Sinh nói.
“Bổn thương đã nói nhận người làm chủ nhân thì người chính là chủ nhân.”
“Đúng, ngoan hơn Lục Quang.”
Lục Quang nghe vậy hóa to bay ra phản bác: “Nếu ta ở trạng thái toàn vẹn thì làm gì đến lượt ngươi lấy được món hời như vậy.”
“À há, một cái lồng đèn nhỏ mà cũng muốn so sánh với bổn thương.”
Nghiệt Sinh một tay kéo hai món pháp bảo ra, hắn lúc này nói: “Ngươi thay đổi hình dáng, ta có thể đặt một cái tên khác không?”
Dương Tiễn thương chần chừ: “Chuyện này… cái tên này là khi xưa chủ nhân của ta đặt cho ta.”
Nghiệt Sinh tính bỏ qua thì Dương Tiễn thương nói tiếp: “Nhưng ngài là chủ nhân mới nên cứ thoải mái đi.”
Câu này làm Nghiệt Sinh thật muốn bật ngửa, cái thương này quá không đáng tin cậy, làm hắn cũng có chút bất an trong lòng.
“Ngươi là thương của ta vậy liền gọi là Nghiệt Sinh Đệ Đệ thương đi.”
“Chủ nhân! Cái tên này có chút ngáo.”
“Vậy ư? Thế thì Mãi Mãi Nghiệt Sinh thương thì sao?”
“Chủ nhân! Người nghiêm túc một chút được không?”
“Haha, vừa long vừa ma, thế gọi ngươi là Long Ma Dương thương đi.”
Vừa đặt tên xong thì có biến động, một luồng ánh sáng phủ lấy Nghiệt Sinh khiến hắn bị truyền tống đến nơi khác.
Ở bên ngoài, mười lăm người vừa truyền tống ra thì liền bị các đại thế lực vây quanh, những đại thế lực rất nhanh nhờ vậy xác định được hai kẻ thắng bí cảnh này là Bùi Lăng và Lâm Phàm.
“Bùi Lăng là của ta, hạo nhiên chính khí, chinh phục chân long, quả là phù hợp với tông của ta.” Người nói mang theo khí thế cùng sự ngạo mạn, giống như lời nói của y chính là quyết định.
“Hừ, Hạo Thiên tông các ngươi lúc nào cũng tự cho rằng mình chính nghĩa, vậy thì Lâm Phàm kia hẳn để cho tông chúng ta.”
“Thì chẳng phải Vô Diện tông các ngươi cũng đã nhắm đến tên Lâm Phàm đó.”
Các thế lực khác ở Đại Lục bắt đầu rút lui, bởi vì nếu là bí cảnh kiểu khác còn có thể tranh giành, nhưng đây là loại bí cảnh truyền thừa, mà hai người chiến thắng đã xác định được thân phận tương lai, ở đây Hạo Thiên tông và Vô Diện tông chính là lớn nhất.
Còn ở xa xa, các thế lực của Đảo Phương Nam đang im ắng, nói chuyện cũng không dám nói to, chỉ có thể từ xa ngóng trông vào tình hình.
“Nhưng tại sao hai tên đó vẫn chưa đi ra?”
“Ắt hẳn là đang tiếp nhận truyền thừa đi.”
Lúc này bên trong bí cảnh, có hai bức tượng khổng lồ đứng đối diện nhau, dưới chân là một võ đài rộng lớn, một bức tượng mang hình dáng một vị hoàng đế, cầm trên tay chính là thanh kiếm tựa hệt Cửu Long Thiên Tử kiếm của Bùi Lăng, một bức tượng khác mang hình dáng ma đầu, miệng cười toét, trên tay là thanh kiếm y hệt Tử Lâu kiếm.
Cả Bùi Lăng và Lâm Phàm đều được triệu hồi đến võ đài, bốn mươi đứa nhóc ban đầu cũng được triệu hồi đến, trong đó hai mươi tên mặc trên mình long bào, hai mươi trên người trang phục ma chủ, Nghiệt Sinh cũng được truyền tống qua, nhưng là ở phía xa xa, hắn thấy thế liền tranh thủ núp, che giấu khí tức rồi từ từ tiếp cận ở sau bức tượng hoàng đế.