Bỗng lúc này cả bốn mươi tên nhóc quỳ xuống hô vang: “Song vương là người đã chiến thắng, trận c·hiến t·ranh đế không thể c·hết, đế vị chỉ một, kẻ mạnh ắt ngồi.”
Nghiệt Sinh phía sau bức tượng gật đầu, hóa ra trận chiến này là để phân thắng bại giữa hai tên giành chiến thắng, và kẻ thua cuộc sẽ không phải c·hết, có lẽ là bị truyền tống ra bên ngoài.
Không? Song vương không thể c·hết? Nhưng hắn có là vương con mẹ gì đâu?
Nghiệt Sinh tỉnh ngộ, hắn quyết định cứ nấp ở đây để xem tình hình thế nào? Kẻo ra ngoài nhiều chuyện thì n·gười c·hết một mình rất có thể là hắn.
Trên võ đài, hai bên khí thế vô cùng ác liệt, bọn chúng hiển nhiên đã biết đến nhau.
Cửu Long Thiên Tử kiếm run lên, kiếm khí phát ra bạo liệt, hạo nhiên chính khí làm cho y như thật một tôn hoàng đế.
Nhưng bên Lâm Phàm cũng không hề kém, tiếng oán thét chồng chất phát ra từ Tử Lâu kiếm khiến cho không khí xung quanh u ám nặng nề.
Nghiệt Sinh nuốt một ngụm nước bọt, Bùi Lăng thì hắn đã bại hai lần, bây giờ khoảng cách của hai người có lẽ lại càng cao thêm.
Lâm Phàm thì không cần nói, kẻ thù của hắn, bây giờ việc trả thù lại càng thêm khó.
Hình như đi vào bí cảnh lần này chỉ có mỗi hắn là tèo nhất, Long Ma Dương thương vẫn chưa biết mạnh yếu thế nào.
Lâm Phàm và Bùi Lăng cùng vung kiếm, hai luồng kiếm khí cực mạnh va vào nhau tạo nên dư chấn cuồng phong.
“Nhất Long Uy Nhân.” Bùi Lăng hét lên.
Cửu Long Thiên Tử kiếm của y xuất hiện một luồng khí mang hình dáng hư ảo của rồng xuất hiện bao quanh.
“Thập Ma Chướng.” Lâm Phàm nhẹ giọng, trên kiếm của gã cũng xuất hiện một luồng ma khí màu xám, trên đó mơ hồ nghe được tiếng thét của hơn mười sinh linh cùng lúc.
Cả hai lao đến, kiếm đối kiếm, hai luồng khí bên long bên ma bay lên va vào nhau.
Cảnh tượng đặc sắc khiến cho Nghiệt Sinh vừa có chút bái phục vừa có chút ganh tỵ, hai người này đã hoàn toàn bỏ xa hắn.
Tiếng rồng ngâm cùng tiếng oán thán v·a c·hạm trực tiếp, một bên tạo nên màu hoàng kim, một bên tạo nên màu u ám, cả hai đối chọi gay gắt như thể sinh ra đã là kẻ thù.
Bùi Lăng thu kiếm lại, chân lùi một bước, khí thế của y tăng vọt, đòn thế đứng thẳng, kiếm được chém từ trên xuống dưới, giống như một kiếm định giang sơn.
Lâm Phàm đưa Tử Lâu kiếm chống đỡ, nhưng lại đang bị đẩy xuống thế.
“Hay lắm.” Nghiệt Sinh bên ngoài hiển nhiên cổ vũ cho Bùi Lăng.
Bỗng lúc này trên chán của Lâm Phàm xuất hiện một ấn chú màu đen, hình dáng thì như nửa bên trái của một cái đầu lâu.
Sức mạnh của gã cũng vì thế tăng theo, Tử Lâu kiếm trực tiếp gạt ngang Cửu Long Thiên Tử kiếm.
Lấy thế Lâm Phàm muốn chém một nhát thì Bùi Lăng phải chật vật ngã người xuống né kiếm này.
Lâm Phàm thấy thế thuận bước tung một cước bên chân trái làm Bùi Lăng bị ngã văng.
Nghiệt Sinh thấy thế vô cùng khó chịu, trong lòng không ngừng hò hét cố gắng lên sư huynh.
Bùi Lăng đứng dậy, trên chán của y lúc này cũng dần xuất hiện một ấn tự mang màu vàng, hình dạng giống như một con rồng đang thu mình.
“Nhất Long Uy Nhân.”
Lần này con rồng trên kiếm của Bùi Lăng đã thể hiện rõ nét hơn lúc nãy.
“Thập Ma Chướng.” Mười tiếng gào thét oán thán cũng nghe rõ hơn rất nhiều.
Hai người chĩa kiếm vào nhau, rồng và luồng khí đen lao vào nhau.
Bùi Lăng lần nữa đi lên, dưới chân của y chính là hai cơn cuồng phong, lần này tốc độ cũng vì thế mà tăng cao.
Phút chốc, Bùi Lăng đã đi qua sau lưng của Lâm Phàm, một kiếm xuất ra ngay sau lưng, Lâm Phàm có chút kinh ngạc về tốc độ này, nhưng một màn nước xuất hiện sau lưng chặn lại đòn chém của y.
“Thủy Thể Hóa Pháp.” Lâm Phàm hét lên, đây chính là chiêu thức mà y dựa vào kì ngộ có được để tái bản Hỏa Thể Hóa Pháp của Nghiệt Sinh.
Trên người của y xuất hiện ánh sáng xanh dương, hơi nước không ngừng tỏa ra, nhưng rất nhanh ánh sáng xanh dương của nước lại trở nên đục ngầu, dơ bẩn.
Lâm Phàm quay người lại, Tử Lâu kiếm không chém, nhưng một luồng kiếm khí xuất ra đẩy cả người Bùi Lăng ngã về sau.
Kiếm khí dữ dội từ người của Lâm Phàm làm cho Nghiệt Sinh cũng phải bất ngờ, nó quỷ dị, tạo cảm giác đáng sợ còn hơn kiếm ý.
“Bùi Lăng, lần trước ngươi thắng ta, nhưng lần này ngươi sẽ bại, ngươi có biết vì sao không?”
Bùi Lăng đứng dậy, chùi chút máu trên miệng nói: “Tại sao?”
“Vì lần trước ngươi dùng đao!”
Dứt câu, Lâm Phàm lần nữa tiến lên.
Đúng vậy, nếu như Bùi Lăng vẫn dùng đao, nếu như Cửu Long Thiên Tử đao chứ không phải Cửu Long Thiên Tử kiếm thì y đã có thể dễ dàng thắng lợi, y luyện đao đã đến đao ý, còn kiếm thì chỉ mới bắt đầu.
“Đao thì sao? Kiếm thì sao? Ta cầm đao thì là đao tiên, ta cầm kiếm thì chính là kiếm tiên, ta đây dù cầm nhánh cây cũng phải khiến người khác cúi đầu.” Bùi Lăng hét lên vang vội.
Lần này trên kiếm của y xuất hiện hai con rồng bay quanh.
“Nhị Long Uy Nhân.”
Lâm Phàm dừng bước lại, Tử Lâu kiếm đưa thẳng ra, trên đó lần này phát ra tiếng oán thét còn kinh khủng hơn, cứ như một trăm sinh linh vậy, hiển nhiên vẫn có chút mơ hồ.
“Bách Ma Chướng.” Lâm Phàm hét.
Cả hai lần nữa đối đầu, lần này trận chiến diễn ra càng thêm kịch liệt, máu chém văng khắp nơi.
Phải đến ba mươi phút sau, trận chiến mới gần đi đến hồi kết.
Lúc này cả Bùi Lăng và Lâm Phàm đều đẫm nhẹp máu, khí tức trên người cả hai suy yếu.
Bùi Lăng tay cầm Cửu Long Thiên Tử kiếm run rẩy.
“Không ngờ ngươi lại thiên tài như vậy.” Lâm Phàm vừa thở vừa nói.
Trong trận đánh vừa rồi, kiếm khí của Bùi Lăng vậy mà ngày càng sắc bén theo thời gian, chỉ trong ba mươi phút đã đuổi kịp sự cố gắng mấy năm trời của Lâm Phàm.
Nhưng thời gian để tiến bộ ấy quá ngắn trong một đời, nhưng lại là quá dài trong trận chiến sinh tử.
Cả hai lần nữa nắm chặt thanh kiếm trên tay tiến về nhau, linh lực của cả hai cạn kiệt nên đây chỉ là đòn chém thông thường.
Nhưng khi vừa đến nơi thì cả hai cắn nuốt cả thân thể của mình.
Tròng mắt của Lâm Phàm chảy ra cả máu, cơ thể của gã bỗng khô teo lại theo đúng nghĩa đen, nhìn vô cùng kinh khủng và đau đớn, nhưng trên môi của gã lại đang nở nụ cười toe toét.
Hai kiếm đi ngang, Lâm Phàm nhanh hơn một chút, Tử Lâu kiếm chém thẳng một nửa thân trái của Bùi Lăng.
Kiếm của Bùi Lăng cũng đi qua nhưng chỉ là chém đứt cánh tay trái của Lâm Phàm.
Bùi Lăng chính thực bị hạ gục, cả thân thể bị truyền tống đi nơi khác.
Lâm Phàm không đứng nổi mà chống Tử Lâu kiếm xuống đất, miệng hướng về bốn mươi tên nhóc vừa cười vừa hét: “Mau, mau, ta đã thành đế, các ngươi biết nên làm gì rồi chứ.”
Nhưng qua một phút sau, bốn mươi tên nhóc vẫn im lặng, Lâm Phàm tức đến nôn ra một ngụm máu tươi, miệng vẫn hét: “Con mạ chúng mày c·hết hết rồi à.”
Lúc này Nghiệt Sinh từ từ bước ra, hắn cố tình bước chân thật mạnh để tạo âm thanh.
Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, ánh mắt của gã kinh ngạc tột độ, lát sau là vô cùng tức giận, bởi Nghiệt Sinh đã tháo chiếc mặt nạ ra, hắn là Nghiệt Sinh chứ không còn trong thân phận của Phạm Tinh.
Trên tay của hắn lúc này chính là Long Dương Ma thương, Tử Lâu kiếm bất ngờ run lên bởi sự xuất hiện của Phạm Nghiệt Sinh cùng thanh thương này.