Đến ba ngày sau, đích thân lão giả kia cùng một thị vệ quay lại đưa cho Phạm Nghiệt Sinh một môn nguyên pháp hệ hỏa cấp cao, ngoài ra còn có năm môn công pháp khác theo đủ năm hệ nguyên tố cơ bản để cho Chân Tinh môn, tất cả những yêu cầu này đều từ Liên Ngọc.
“Chúng ta thật sự để lại quyển công pháp quý giá như vậy cho hắn?” Tên thị vệ trên đường đi về hỏi.
“Đây là ý của Liên Ngọc tiểu thư.”
“Thật là đáng tiếc, thậm chí những thiếu gia của chúng ta còn chưa dám mơ về công pháp cấp bậc đó, tiểu thư đúng là con cưng của gia chủ.”
“Phận làm tôi tớ, đừng nên hoài nghi quyết định của chủ nhân.”
Những bộ linh pháp mà lão giả mang đến cho Chân Tinh môn chỉ là cấp độ thấp, nhưng ít nhất vẫn còn hơn rất nhiều so với linh pháp chấp vá hiện tại.
Nhờ thế mà những đệ tử đã có thể bắt đầu con đường tu tiên thật sự.
Phạm Nghiệt Sinh trong phòng chăm chú vào quyển linh pháp dành cho riêng mình, trên bìa sách đề tên: “Hỏa Thể Hóa Pháp.”
Linh pháp cấp bậc có thể cơ bản chia thành thất đẳng theo cấp bậc cao dần, nhất đẳng là thấp nhất và thất đẳng là cao nhất.
Riêng ở Đảo Phương Nam thì tứ đẳng đã là đẳng cấp quý giá có thể khiến cho các thế lực xảy ra chiến trận liên miên.
Hỏa Thể Hóa Pháp mà Phạm Nghiệt Sinh đang cầm trên tay chính là tam đẳng, còn những quyển còn lại chỉ là nhất đẳng.
Việc chia linh pháp thành các đẳng phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau, như là khả năng hấp thụ nguyên khí bên ngoài, khả năng chuyển hóa nguyên khí, khả năng phát triển thân thể.
Cũng vì vậy mà việc chia đẳng chỉ có thể xem như phương thức phân loại mang tính chung chung, rất nhiều linh pháp tam đẳng có nhiều ưu điểm hơn so với tứ đẳng là chuyện rất bình thường.
Mở trang đầu của linh pháp ra, Nghiệt Sinh bắt đầu miệt mài nghiên cứu.
Còn ở bên phòng của Tuân Hà, y đang đứng quỳ gối khóc lóc trước hai mươi tấm bài vị vốn được cất dưới gầm giường, ở trên đều khắc tên của những người họ Tuân.
“Cha, mẹ, mọi người, Chân Tinh môn của chúng ta cuối cùng cũng có thể ra dáng tông môn rồi.”
Thời gian cứ vậy bình thản trôi qua mười ngày, Chân Tinh môn với mười bốn đệ tử chỉ có sáu người có thực tâm mang theo nguyên tố, còn lại đều là không còn hy vọng tu luyện.
Sáu người này được lựa chọn công pháp phù hợp với nguyên tố của bản thân, những người còn lại tất nhiên buồn phiền nhưng họ vẫn được Chân Tinh môn tôn trọng, những người này chính là chủ lực tài chính khi đi săn bắt, buôn bán để duy trì hoạt động tông môn.
Tuân Hà và Bích Huệ, hai người chiến lực mạnh nhất với cảnh giới khi đã là hậu kỳ Hạt Nguyên cảnh.
Sau khi hoàn thành Vận Giới cảnh thì tiếp theo sẽ là Hạt Nguyên cảnh, Khối Nguyên cảnh, Động Nguyên cảnh, Tụ Nguyên cảnh và Hóa Nguyên cảnh... Hạt Nguyên cảnh còn có thể gọi là Nhất Nguyên cảnh và cứ thế tăng dần cho đến Hóa Nguyên cảnh là Ngũ Nguyên cảnh.
Trong mấy ngày này, Phạm Nghiệt Sinh đã hoàn toàn thuộc hết nội dung của Hỏa Thể Hóa Pháp, môn nguyên pháp này về cơ bản là muốn cho cơ thể của người tu luyện biến hóa để thân thuộc với lửa đến mức cao nhất qua đó nâng cao khả năng hấp thụ hỏa nguyên khí bên ngoài thế giới.
Linh pháp có thể chia thành hai loại dựa trên đặc tính, đầu tiên là hấp thụ đúng nguyên khí cùng loại với nguyên tố thực tâm của bản thân tồn tại bên ngoài thế giới, thứ hai là hấp thu mọi loại nguyên khí rồi sau đó bên trong thực tâm mới chuyển hóa sau.
Hỏa Thể Hóa Pháp của Phạm Nghiệt Sinh chính là loại đầu tiên, bắt đầu vận công hắn cảm nhận được hỏa nguyên khí trước khi đi vào thực tâm sẽ chuyển qua toàn bộ thân xác để giúp cơ thể tự chuyển hóa. Tác dụng phụ chính là sự đau đớn do hỏa nguyên khí thiêu đốt thân thể.
Phạm Nghiệt Sinh đã có thể hấp thụ được Hỏa nguyên khí mặc dù bên trong thực tâm của hắn không hề có ngọn lửa nào, điều này khiến cho Tuân Hà nhức óc đi ra bên ngoài học hỏi, tìm hiểu cho đệ tử của mình, nhưng kết quả vẫn là vô dụng.
“Sư huynh à, huynh vẫn chưa từ bỏ à.” Lý Tam đi đến chỗ của Phạm Nghiệt Sinh rồi nói.
“Đừng gọi là sư huynh nữa, cứ xưng hô anh em cho thân thiết.”
“Cách xưng hô anh em ta không thích lắm, ta thấy dùng từ huynh đệ vẫn hay hơn chứ.”
“Nhưng ta lại thích kiểu dùng anh em hơn.”
“Ta nghe nói cách xưng anh, em, cha, mẹ chỉ là tàn dư của một thời đại xa xưa, huynh nghĩ điều đó có đúng không?”
Phạm Nghiệt Sinh không trả lời, hắn cũng chẳng biết gì để trả lời, thấy Phạm Nghiệt Sinh lại miệt mài tu luyện nên Lý Tam rời đi.
Thời gian nhanh chóng đã trôi qua bốn năm, Phạm Nghiệt Sinh lúc này đã mười sáu tuổi, thân thể của hắn phát triển khá nhiều, chiều cao tăng vượt bậc đã đến mét bảy, mái tóc vẫn kiểu mái xéo ngắn, thân thể có phần ốm, tuy nhiên da và thần sắc đã sáng hơn lúc nhỏ, ngũ quan thanh tú với đôi mắt đỏ lửa làm điểm nhấn, hiển nhiên đây là tác dụng của Hỏa Thể Hóa Pháp.
“Thành công rồi, haha.” Phạm Nghiệt Sinh hét lớn khiến toàn bộ Chân Tinh môn thức giấc.
“Chuyện gì vậy?”
“Chẳng lẽ là đại sư huynh tu luyện thành công.”
Suốt bốn năm này, cả sáu người đệ tử có thể tu luyện của Chân Tinh môn đều đã đi đến Hạt Nguyên cảnh với Lý Tam là người có thực lực thăng tiến nhanh nhất, Tuân Hà cũng có tiến bộ khi đã đến Khối Nguyên cảnh.
Người bước vào cửa phòng của Phạm Nghiệt Sinh đầu tiên chính là Tuân Hà, tiếp theo là Bích Huệ, Lý Tam, Vũ Kiều và các đệ tử khác.
“Ngươi thành công cái gì đấy Nghiệt Sinh?” Tuân Hà vội hỏi.
“Ta tu luyện thành rồi.”
“Cái gì?” Cả tông môn hoang mang, bọn họ đều biết Phạm Nghiệt Sinh trong bốn năm nay đã không bỏ cuộc, nhưng việc hắn tu luyện thành là bất khả thi vì y không hề có nguyên tố trong thực tâm do bị kẻ xấu tác động.
Phạm Nghiệt Sinh nói rằng bản thân đã đi đến Hạt Nguyên cảnh hệ hỏa.
Cả tông môn quyết định tổ chức ăn mừng vì điều này.
Đến khi tất cả rời đi, hắn mới quan sát lại thực tâm của bản thân, bởi vì bên trong lại xuất hiện điều kỳ lạ.
Hạt Nguyên cảnh chính là khi nguyên tố bên trong thực tâm phát triển được khoảng như một hạt đậu.
Ví dụ như Hạt Nguyên cảnh hệ hỏa, khi đầu chưa tu luyện bên trong thực tâm chỉ là một tia lửa nhỏ giống như ánh nến, nhưng đến khi đạt đến Hạt Nguyên cảnh thì ngọn lửa biến hóa và kết tinh thành một hạt chất rắn màu đỏ rực lửa.
Hay Hạt Nguyên cảnh hệ thủy, ban đầu bên trong thực tâm vốn chỉ là một giọt nước, nhưng khi đến Hạt Nguyên cảnh đã là hạt rắn màu xanh đại dương.
Về cơ bản khi đến Hạt Nguyên cảnh mới được xem là khởi đầu thật sự của tu tiên giả.
Bây giờ bên trong thực tâm của Phạm Nghiệt Sinh không phải là lửa như ban đầu mà lại là một măng tre mới nhú ra khỏi một mặt phẳng tối, vốn thực tâm đều là một mảng không gian không có những mặt đứng, nhưng bây giờ thực tâm của hắn lại có một mặt phẳng để măng tre nhú lên.
Hắn tất nhiên biết măng tre này rất có thể là cây tre mà Gióng trồng vào người hắn khi trước.
Nhưng rõ ràng hắn đang tu luyện hệ hỏa, mà nguyên khí hấp thụ cũng là hỏa.
Vậy mà bây giờ kết quả lại là mộc hệ?
Không mãi suy nghĩ, hắn bắt đầu thử vận dụng xem măng tre này sẽ cho kết quả như nào.