“Ngươi ngươi… làm quái nào ngươi lại có thể ở đây?” Lâm Phàm nghẹn giọng nói, sự tức giận và sát khí tất nhiên biểu lộ rõ.
Nghiệt Sinh đưa Long Dương Ma thương kề gần cổ của gã rồi nói: “Ơ dù gì chúng ta cũng là huynh đệ từ nhỏ, sao lại thái độ như thế nhỉ?”
“Tên khốn…” Lâm Phàm gào lên, nhưng lúc này gã cũng phát hiện Tử Lâu kiếm vậy mà bị áp chế.
Nghiệt Sinh cười cười, rồi một thương vung xuống, cánh tay cầm Tử Lâu kiếm còn lại của gã cũng b·ị c·hém rời.
Đang tính vung thêm mấy thương để h·ành h·ạ thì Lâm Phàm đã tự cắn lưỡi của mình, gã gục xuống, con mắt vẫn mở to hướng về chỗ của Nghiệt Sinh.
Lúc này Lâm Phàm được truyền tống ra thế giới thực bên ngoài, gã gào lên giận dữ.
Một lão giả từ từ tiếp cận nói: “Ngươi ra sau Bùi Lăng, tại sao lại trông tức giận như vậy?”
Lâm Phàm liếc mắt nhìn, ánh mắt sát phạt làm cho lão giả giật mình rồi lại chuyển sang cười to, lão ta phất một tay Lâm Phàm liền bị cuốn theo.
Toàn bộ thế lực khác của Đại Lục cũng không vương vấn gì nơi này, bởi bí cảnh đã không còn, ba hòn đá khổng lồ tạo nên lối vào đã vỡ tan.
Lúc này các thế lực của Đảo Phương Nam mới dám mò về quan sát.
Nghiệt Sinh ở bên trong g·iết hết Lâm Phàm thì ngó nghiêng khắp nơi, bởi hắn vẫn còn chưa được ra ngoài.
Bỗng lúc này cả bốn mươi tên nhóc của bí cảnh quỳ xuống hô vang: “Tham kiến Vô Tắc Nhất Đế.”
Nghiệt Sinh chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một nguồn sáng khổng lồ giáng xuống, ánh sáng trắng mang theo năng lượng cực mạnh hủy đi toàn bộ đồ đạc, trang phục và cả chiếc mặt nạ mà Đà Thị tặng vẫn còn trên tay.
Thấy thế Nghiệt Sinh liền đưa nhẫn trữ vật vào ôm chặt ở giữa người, hắn không thể cứ thế bị phá sản.
Lát sau ánh sáng tán đi, Nghiệt Sinh liền mắng đến phụ huynh của nơi này, hắn cảm thấy chẳng có quái gì thay đổi ngoại trừ việc bản thân lõa thể và mất đi chiếc mặt nạ quý giá, cũng may nhẫn trữ vật vẫn còn tạm ổn.
Đang mắng chửi liên hồi thì hắn bị cưỡng chế đưa ra ngoài.
Lúc này bí cảnh thay đổi, toàn bộ vỡ nát chỉ còn hai bức tượng hoàng đế và ma chủ, cả hai bức tượng thu kiếm vào người rồi quỳ xuống một chân.
Ở giữa lúc này xuất hiện một bức tượng càng thêm khổng lồ, tay cầm thanh thương, trên người không mặc trang phục, không khó để nhận ra khuôn mặt của nó chính là Phạm Nghiệt Sinh.
“Cái đệt.” Nghiệt Sinh ngã sấp lộn mèo, hắn mơ mơ màng màng thì phát hiện ở trên không có quá nhiều cường giả đang bay đến, thế là hắn vội vàng lấy nhẫn trữ vật triệu hồi ra một bộ đồ khoác tạm lên rồi liền chạy đi.
Vừa chạy vừa mặc đồ, Nghiệt Sinh bất ngờ dập đầu vào một người quen cũ.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì ngạc nhiên nói: “Là lão?” Người này Nghiệt Sinh không thể quên, nói không sai khi lão chính là người đầu tiên dẫn dắt hắn vào con đường tu luyện.
“Ngươi là tiểu tử khi xưa!” Lão kinh ngạc nói.
Chưa đợi Nghiệt Sinh trả lời thì lão nói tiếp: “Ngươi từ bí cảnh đi ra?”
Nghiệt Sinh gật đầu thì lão đã mang Nghiệt Sinh theo.
Được cường giả đưa bay lên trời dưới một thanh kiếm làm Nghiệt Sinh có chút chờ mong, Hạt Nguyên Cảnh, Khối Nguyên cảnh, Động Nguyên cảnh.
Chỉ cần đạt đến Động Nguyên cảnh là có thể phi hành, và hắn hiện tại đang ở Khối Nguyên cảnh, chỉ cần một đại cảnh giới nữa mà thôi.
“Lão tên gì ấy nhỉ?” Nghiệt Sinh hỏi.
“Ta là Liên Đồ Sơn.”
Liên Đồ Sơn, chính là người khi xưa theo sau bảo vệ Liên Ngọc, cũng là người mang đến Hỏa Thể Hóa Pháp cho Nghiệt Sinh, mà đến bây giờ hắn mới biết tên.
“Liên Ngọc vẫn khỏe chứ ạ?”
Liên Đồ Sơn liếc mắt Nghiệt Sinh một cái, rắn giọng nói: “Ngươi đừng có mà ý đồ với tiểu thư, người thiên phú cực cao, hiện đang làm mưa làm gió ở Đại Lục.”
Nghiệt Sinh cúi đầu, hắn nhớ lại tiểu a đầu Liên Ngọc hiền lành, có chút quậy phá khi xưa, suốt ngày chỉ muốn đối đầu với cha của mình, không biết bao nhiêu năm nay nàng đã thay đổi thế nào.
Mà hắn cũng xác định phải đến Đại Lục càng nhanh càng tốt, Đà Thị và Tiểu Tiểu ở đó, theo lời Đà Thị thì ông nội, người mà hắn luôn tìm kiếm cũng ở đó, bây giờ Liên Ngọc cũng là ở đó.
Chưa dừng lại, theo lời của Liên Đồ Sơn, Bùi Lăng đã được Hạo Thiên tông mang đi, còn Lâm Phàm thì được Vô Diện tông thu nhận, đây là hai đại thế lực hùng mạnh của Đại Lục.
Nghiệt Sinh càng thêm bất ngờ khi biết rằng Liên Ngọc tưởng rằng hắn đ·ã c·hết, và để trả thù cho hắn thì nàng đã ra lệnh tiêu diệt tận gốc Thái Tinh môn.
Điều này làm cho hắn có chút cảm động, nhưng một phần cũng có chút sợ hãi với quyền lực của cô nàng năm ấy.
“Còn ngươi? Tại sao lại xuất hiện trễ hơn cả Bùi Lăng và Lâm Phàm?”
Nghiệt Sinh bình tĩnh đáp: “Con ở trong đó bị Lâm Phàm đuổi g·iết, may mắn còn một hơi tàn nên được bí cảnh đưa ra ngoài.”
“Được.” Liên Đồ Sơn chấp nhận câu trả lời của Nghiệt Sinh.
Chỉ mất bốn tiếng đồng hồ, Liên Đồ Sơn đã đưa Nghiệt Sinh đến chỗ của Liên gia, tốc độ thật sự là quá nhanh, càng làm Nghiệt Sinh muốn đạt đến Động Nguyên cảnh càng sớm càng tốt.
Kiến trúc của Liên gia được bày biện vô cùng hòa nhã, nơi nào cũng có gốc đào to, mái các tòa kiến trúc đều được sơn thếp màu vàng nhạt, tường lại được tô màu nâu như màu gốc cây.
Hiển nhiên nếu xét về kích thước thì Liên gia phải to gấp ba lần so với Phạm gia.
Nghiệt Sinh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên cũng không mấy ngạc nhiên.
Liên Đồ Sơn bố trí cho Nghiệt Sinh một căn phòng tốt, bản thân y thì đi bẩm báo mọi chuyện lại cho gia chủ Liên gia, cũng tức là cha của Liên Ngọc.
Nghiệt Sinh vừa vào phòng thì xem xét bên ngoài có ai không, xác định an toàn hắn mới cảm nhận thực tâm của mình.
Măng tre vẫn vậy với độ dài mười lăm phân, ngoài ra hắn không tìm thấy chút gì khác.
“Quái lạ?” Nghiệt Sinh vẫn nhớ lúc mà ánh sáng trắng đi qua người của hắn, cảm giác nó không phải chỉ là ngang qua.
Không bỏ cuộc, hắn vẫn cứ thế tìm hiểu nhưng vẫn không ra được gì.
Đến hết một đêm trôi qua, hắn mới chấp nhận bản thân là nhân vật phụ, còn nhân vật chính hiển nhiên là Lâm Phàm và Bùi Lăng.
Mà ít nhất hắn vẫn có Long Dương Ma thương và nguyên một bảo khố để an ủi đôi phần.
“Cái quái gì thế này! An ủi rắm ạ!” Nghiệt Sinh nửa đêm hét lên, những thứ mà hắn vơ vét được bên trong hoàng cung để trong nhẫn trữ vật đều đã biến mất không còn sót lại cọng lông gì.
Sáng ngày hôm sau, Liên Đồ Sơn mới tìm đến.
“Gia chủ muốn gặp con?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà để làm gì ạ?”
“Đến lúc đó ngươi tự khắc biết.”
Nghiệt Sinh tất nhiên đi theo Liên Đồ Sơn, trên đường hỏi đến năm lần về tính cách của gia chủ Liên gia thế nào? Khi nói chuyện có cần phải tránh cái gì không?
Điều này làm cho Liên Đồ Sơn cú một cóc vào đầu của hắn rồi mắng: “Ngươi là đang sợ không lấy được lòng của cha vợ?”
Nghiệt Sinh có chút nhột, không dám hỏi nữa.
Rất nhanh đã đến phòng của gia chủ Liên gia.
Liên Đồ Sơn đi đến gần cửa gõ hai cái rồi khẻ nói: “Gia chủ, thuộc hạ đã mang hắn đến rồi ạ.”
Lúc này bên trong phát ra âm thanh: “Ngươi ở bên ngoài, để một mình hắn vào đây.”
Nghiệt Sinh nuốt một ngụm nước bọt, tại sao lại để hắn vào phòng một mình? Không phải là muốn dạy dỗ vì đã mang Liên Ngọc ở ngoài mấy năm chứ?
Biểu cảm thì biểu cảm, Nghiệt Sinh vẫn phải ngoan ngoãn bước vào trong.