Vừa vào phòng, Nghiệt Sinh thấy được một người đàn ông trung niên đang cặm cụi viết thư pháp, khuôn mặt của ông mang nét hòa nhã nhưng không kém phần trang nghiêm, hàng ria mép dày được cắt tỉa gọn gàng, ánh mắt vô cùng sắc bén, Liên Quý là tên của ông.
“Nghiệt Sinh bái kiến gia chủ ạ!”
“Ngươi là bạn của con gái ta?” Liên Quý không cảm xúc nói.
“Dạ vâng, con là bạn của Liên Ngọc ạ.”
Liên Quý dừng bút, miệng không nói gì khiến cho Nghiệt Sinh có chút e ngại, lòng hiển nhiên cảm thấy bất an.
Bỗng y chỉ trong một khoảnh khắc đã xuất hiện trước mặt hắn, điều này còn tạo nên một cơn gió thổi bay mọi thứ trong phòng.
“Gia chủ!” Nghiệt Sinh hoảng sợ lùi bước.
“Gia chủ gì! Gọi ta là cha?”
“Hả?” Nghiệt Sinh lần này còn hoảng hơn.
“Điếc à! Gọi ta là cha?”
“Dạ? Nhưng tại sao ạ?”
Bỗng Liên Quý nắm lấy hai tay của Nghiệt Sinh rồi nói: “Bởi vì ta đã nhắm con làm con rễ của mình.”
Nghiệt Sinh: (WoW)
Nghiệt Sinh cười gượng, đầu óc chả biết đáp như thế nào.
Thế là hình tượng một gia chủ nghiêm khắc bị đạp đổ trong đầu của Nghiệt Sinh, Liên Quý kéo hắn xuống ghế rồi kể về những chuyện hồi nhỏ của Liên Ngọc.
“Khi xưa nó cứ suốt ngày chống đối với ta, cứ nói cái gì mà con không cần cha cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, thậm chí còn bỏ nhà đi, à chính là lúc mà nó bắt gặp con đấy, tính ra hai đứa là thanh mai trúc mã nhỉ, haha.”
Nghiệt Sinh cười ngượng theo, nhưng Liên Quý thì cứ mãi tiếp tục nói.
Cho đến ba mươi phút sau, cuộc trò chuyện một chiều mới dần đi đến hồi kết.
“Haizzz, cũng tại nó từ nhỏ mất mẹ, ta lại bận rộn công vụ nên mới làm cho nó trở nên quậy phá để gây sự chú ý từ ta, giờ thì muốn quan tâm nó cũng đã ở bên Đại Lục mất rồi, sau này con gặp nó nhất định phải bảo nó tranh thủ về đây thăm ta.”
“Nàng ấy qua bên đó gia nhập môn phái phải không ạ?” Nghiệt Sinh hỏi, hắn nghe được thông tin này từ Liên Đồ Sơn.
“Đúng vậy, nó kế thừa thiên phú từ bà ấy, nên may mắn được một môn phái của Đại Lục chú ý.”
Nghiệt Sinh hỏi thêm một vài câu thì tìm cớ đi ra ngoài, hắn quay trở lại phòng, còn về dự định tương lai thì sẽ tạm thời tá túc ở đây cho đến khi có kế hoạch thích hợp.
“Gia chủ, ngài thực sự công nhận cậu ấy sao?” Liên Đồ Sơn cúi người hỏi chuyện.
Khác với lúc tiếp xúc với Nghiệt Sinh, Liên Quý lần này vẫn ngay ngắn ngồi viết thư pháp, phải đến khi viết xong một câu đố thì y mới đáp: “Chỉ cần là con gái ta thích thì cũng sẽ là lựa chọn của ta, sắp xếp tạo điều kiện cho nó tốt một chút.”
“Thuộc hạ đã hiểu.” Liên Đồ Sơn gật đầu đáp rồi nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này Nghiệt Sinh được đối đãi khác hẳn, thậm chí mỗi ngày đều có mười viên linh thạch hệ hỏa đưa đến cho hắn, đồ ăn hàng ngày đều có thể tự lựa chọn, số lượng món không giới hạn, thứ giới hạn chính là cái bụng của hắn.
Mà lúc nào cũng hai người hầu ở bên ngoài túc trực để hắn sai bảo.
Nghiệt Sinh ôm gối ôm, mặt vô cùng hạnh phúc.
“Chắc ta sẽ trạch ở Liên gia tu luyện mấy năm vậy?” Nghiệt Sinh đùa cợt.
Lục Quang lúc này bay ra thúc giục: “Không được đâu chủ nhân, người phải đến Nam Đảo Vương tông để còn tìm ngọn lửa của ta chứ.”
“À nhỉ? Nhưng mà chắc cũng không gấp đâu?”
“Gấp! Rất gấp!” Lục Quang hét lớn.
Nghiệt Sinh cười khà khà, đùa giỡn mấy câu thì hắn lại bắt đầu tu luyện, có linh thạch nên hắn cũng thoải mái, hiển nhiên hắn không ngại mà xin thêm mấy viên linh thạch hệ mộc.
Cứ thế ba tháng nhẹ nhàng trôi qua, Nghiệt Sinh trong thời gian này cũng tiến bộ nhanh chóng.
Và hiện tại đang có cơ hội để đi đến Nam Đảo Vương tông nên hắn quyết định sẽ tham gia.
Hai tông cứ mỗi năm sẽ có một cuộc họp kéo dài bảy ngày để thảo luận về mọi thứ quan trọng ở Đảo Phương Nam, lần này cuộc họp sẽ diễn ra ngay bên trong Nam Đảo Vương tông.
Nghiệt Sinh nhờ vào mối quan hệ với cha vợ Liên Quý dễ dàng xin một chân trong danh sách tham dự, hiển nhiên vai trò chỉ là thị vệ đi theo.
Chuyến đi sẽ bắt đầu sau một tuần, Nghiệt Sinh tranh thủ thời gian lại bắt đầu tu luyện.
Măng tre trong thực tâm của hắn cuối cùng sau biết bao lâu cũng đã dài lên thêm một phân, tổng cộng là mười sáu phân.
Hiện tại tổng kết lại những gì hắn có là Khối Nguyên cảnh với măng tre có độ dài mười sáu phân, hơn nữa măng tre phát ra năng lượng cải biến thân thể của hắn hoàn hảo về mọi mặt như lực lượng sức mạnh, khả năng hồi phục, độ chống chịu.
Về công pháp hắn đang có Mộc Sinh Hoàn pháp, có thể tu luyện hấp thu mộc nguyên tố, cũng có thể dùng để tự chữa trị cho thân thể.
Bên cạnh đó còn có Hỏa Thể Hóa Pháp, có thể tu luyện hấp thu hỏa nguyên tố, có khả năng bạo phát sức mạnh, tác dụng phụ là khiến cho cơ thể đau đớn, tổn thương do vượt qua giới hạn thân thể, nhưng tác dụng phụ này đã có Mộc Sinh Hoàn pháp trấn áp.
Hắn còn có Tam Ý Thế Quyền gồm có tam thức, thức đầu tiên đã có thể vận dụng được tên là Dạ Thú thức.
Nghiệt Sinh cũng đã vận dụng được thương khí, khả năng dùng thương của hắn ngày càng mạnh mẽ.
Về pháp bảo thì hiện tại hắn có Lục Quang, chiếc lồng đèn có thể hấp thu sinh lượng của xác c·hết, quan trọng nhất là hắn có thể lấy được năng lượng từ nó để nuôi dưỡng măng tre của mình.
Hiển nhiên không thể kể đến thanh Long Dương Ma thương, thanh thương mà hắn mới đạt được sau khi cho Dương Tiễn thương hấp thụ hai món bảo vật bên trong bí cảnh.
Một tuần cứ thế bình thường trôi qua, Nghiệt Sinh hôm nay đang chuẩn bị đồ đạc lên đường cùng với đoàn của Liên gia đến Nam Đảo Vương tông.
“Con rễ, lên đây ngồi với cha nào!” Liên Quý bên trong kiệu nói ra.
Điều này làm cho Nghiệt Sinh hơi e ngại, mà những người khác của Liên gia thì nhìn hắn bằng ánh mắt vừa khó hiểu vừa khó chịu.
Thật ra trong mấy ngày nay không ít người của Liên gia đến kiếm chuyện, nhưng chỉ là những chuyện lặt vặt nên hắn dễ dàng giải quyết, còn cái gì không giải quyết được thì chính thức tố cáo với Liên Quý.
Ngoài mặt thì ngại ngùng chứ bên trong Nghiệt Sinh đã hoàn toàn thích thú với cái danh phận con rễ của gia chủ Liên gia này.
Ở bên kia Đại Lục, các thế lực xảy ra sự xáo trộn không ngừng, những thế lực tự xưng chính nghĩa và các thế lực bị gán danh ma đạo xảy ra đại chiến liên miên.
Không chỉ như thế, danh tiếng và vị thế của Đảo Phương Nam tăng vọt, bởi vì trước khi Bùi Lăng và Lâm Phàm đi đến, đã có hai nữ tử khác khuấy đảo thế hệ trẻ nơi này.
Lúc này ở một ngọn núi cao chới với không có ngọn cỏ hay sinh vật nào sống còn, Tiểu Tiểu đang đứng ở đó trước những cơn gió mát.
Liễu Thị từ từ bước đến, một tay đặt lên vai của nàng rồi nói: “Con yên tâm, chỉ cần chúng ta ở đây thì sẽ không có tên nào đến làm hại được con.”
“Con không s·ợ c·hết, lần này sẽ không như lần trước, con sẽ không chấp nhận số phận, con sẽ phải sống còn, thậm chí sẽ tranh đoạt tất cả những gì bày ra trước mắt, con sẽ vững chãi để còn bảo vệ anh của con.” Tiểu Tiểu bình thản nói ra, nhưng mỗi câu chữ đều rất nặng.
Liễu Thị thở dài một cái, ánh mắt hướng về phía nam xa xôi.