Đoàn người của Liên gia không phi hành hay dùng pháp bảo mà chỉ đi bộ theo đường mòn đến Nam Đảo Vương tông.
Về lý do thì chính là bởi Liên Quý muốn ngắm mọi thứ trên đường dài, Nghiệt Sinh lúc đầu tự cưỡi ngựa nhưng sau một ngày hắn cảm thấy nhàm chán nên quyết định lên ngồi chung kiệu với Liên Quý.
Cảm giác được người khác cung phụng thực sự quá tuyệt vời.
Đoạn đường mất thời gian đến tận bảy ngày, phát sinh như vậy lại là do Liên Quý, y cứ cách một đoạn lại muốn dừng chân để cắm trại rồi săn bắt hái lượm cảm thụ cuộc sống hoang dã, sinh tồn nơi hoang sâu.
Hiển nhiên do là đoàn người của Liên gia nên chẳng ai dám động, có một nhóm c·ướp không có não cũng đến nhưng phát hiện tình hình liền quỳ dập đầu xin tha thứ mà chẳng cần ai phải ra tay.
Cuối cùng, Nam Đảo Vương tông đã ở trước mặt.
Tông môn này được đặt ở trên một hòn đảo lớn chỉ cách Đảo Phương Nam khoảng một cây số, Liên gia vừa đến thì đã có một chiếc thuyền khổng lồ neo đậu sẵn ở cảng, ở trên đó cũng có một vài cao tầng Nam Đảo Vương tông đợi sẵn để tiếp đón.
Chiếc thuyền khởi hành chạy bằng linh thạch nên tốc độ rất nhanh, Nghiệt Sinh đứng giữa đại dương cảm thấy thích thú, màu xanh của đại dương, mùi mặn của biển cả, đây là lần đầu tiên mà hắn chứng kiến.
“Nhưng mà tại sao thế giới lại chia thành một đại lục và bốn đảo lớn nhỉ?” Nghiệt Sinh hỏi đến.
Liên Quý bên cạnh nhẹ giọng đáp: “Chuyện này con mà tìm được đáp án thì cả Đại Lục này sẽ bái lại.”
“Haha, biết đâu con lại tìm được nguyên nhân thì sao!”
Rất nhanh chỉ mất đúng năm phút khởi hành thì Nam Đảo Vương tông đã hiện lên trước mắt, tông phái này được xây dựng theo kiểu hòa hợp với thiên nhiên, cây cối rất nhiều nhưng đều được trồng xuống có quy hoạch, mỗi một tòa nhà lại có một thanh cột được dựng lên bằng một cây đại thụ.
Ngoài ra Nam Đảo Vương tông còn xây một tường thạch rộng bao quanh toàn bộ phần đảo với hai cổng lớn, một cổng hướng về phía nam, một cổng hướng về phía bắc.
Liên gia vừa đến thì đã có đại trưởng lão ở phía trước tiếp đón.
Vừa vào bọn họ đã được sắp xếp một căn phòng riêng cho mỗi người, nơi này xanh tươi mát mẻ rất hợp ý của Nghiệt Sinh.
Mà cũng vì sự xinh đẹp hòa mình với thiên nhiên này mà Nam Đảo Vương tông mới phát triển cực thịnh, nó là điểm đến ưa thích của một số người bên Đại Lục.
Nghiệt Sinh thoải mái nằm trên giường, hắn cảm thấy mấy cái trò đi đoàn này rất tốt, vừa được tham quan lại vừa được ăn ngon, nghĩ đến món Gỏi Cá Trích, Hải Sâm, Tiết Canh Cua… khi trưa vừa được ăn đã làm hắn chảy nước miếng.
Nghiệt Sinh tranh thủ ngủ trưa một chút để chiều còn tiếp tục thưởng thức ẩm thực, còn về cuộc thảo luận của hai bên đại thế lực chi phối Đảo Phương Nam sẽ được tổ chức vào ngày mai.
Ăn uống no nê, hạnh phúc, cuối cùng ngày thảo luận giữa hai bên cũng đã đến, cuộc họp chỉ được diễn ra với mười người, năm người của Nam Đảo Vương tông, năm người của Liên gia.
Cuộc họp đưa ra quyết định chi phối toàn bộ Đảo Phương Nam nhưng chỉ có hai thế lực thảo luận, còn các thế lực khác chỉ có thể cử người đến tham gia tiệc và đợi chờ kết quả cũng đủ hiểu quyền lực của Nam Đảo Vương tông và Liên gia khủng kh·iếp đến nhường nào.
Nghiệt Sinh đang trưng ra bộ mặt đần thối, bởi hắn không biết tại sao bản thân có thể ngồi ở đây.
“Cha à! Ta thực sự có thể ngồi ở đây chứ?” Nghiệt Sinh nhẹ giọng hỏi, hắn cũng đã b·ị b·ắt phải gọi là cha, nếu không sẽ bị ăn đập.
“Yên tâm, con rễ của cha đủ tư cách để ngồi đấy!” Liên Quý tự nhiên đáp.
Nghiệt Sinh nghe thì nghe thế nhưng tâm trạng rối bời, hắn quay đầu nhìn về phía sau thì thấy trưởng bối của Liên gia đang nhìn lấy mình với ánh mắt sát khí, đáng ra người đang ngồi đây chính là y, còn hắn là hộ vệ phía sau, nhưng lần này mọi thứ lại đảo ngược.
Mà cũng lúc này Nghiệt Sinh mới nhìn kỹ được tông chủ của Nam Đảo Vương tông, hình dáng của y giống như một ông lão tám mươi tuổi, mặc trên người một trang phục đã cũ nát, thần thái tạo cảm giác khó gần và quy củ, đặc biệt hơn là y chỉ còn một bên mắt trái, còn mắt phải đã bị che bằng một tấm vải đen như là c·ướp biển, y tự Nam Dư Phiên.
“Chúng ta bắt đầu được rồi đúng không?” Nam Dư Phiên lên tiếng, giọng khàn đặc.
“Được rồi, Nam tông chủ.” Liên Quý lên tiếng, thái độ và cách nói chuyện thay đổi một trăm tám mươi độ khi nói chuyện với Nghiệt Sinh, vô cùng nghiêm nghị.”
“Vậy thì ta xin được đưa ra vấn đề thảo luận đầu tiên, Song Vương Chi cảnh.”
Nghiệt Sinh khựng lại, đây chính là cái bí cảnh mà hắn vừa mới tham gia.
Hiển nhiên là hắn đã che giấu vụ việc này, người biết sự thật chỉ có Lâm Phàm, Liên Đồ Sơn và Liên Quý.
Còn những người khác chỉ biết hắn với thân phận Phạm Tinh và cho rằng hắn đ·ã c·hết.
Nghiệt Sinh có cho người nghe ngóng, Phạm gia đã tổ chức t·ang l·ễ cho Phạm Tinh, hơn nữa Phạm Bích Hoa đã khóc rất nhiều, Phạm Thạch Long mạnh mẽ như thế cũng rơi vài giọt nước mắt.
Sau nhiều lần suy nghĩ, Nghiệt Sinh quyết cứ để cho thân phận Phạm Tinh đấy c·hết đi, dù sao Phạm Tinh thật sự cũng đ·ã c·hết, với lại như thế cũng đã giúp cho Phạm Tinh có được một chút uy thế ở Phạm gia, y ở thế giới bên kia biết được ắt hẳn cũng có chút hài lòng, dù sao mong muốn của y chính là được Phạm gia thừa nhận và hắn đã giúp đạt được điều đó.
“Chuyện này thì có gì để bàn, hai người đạt được bí cảnh đã bị Đại Lục mang đi rồi còn gì?” Một trưởng bối bên Liên gia nói.
“Có chứ, bí cảnh lần này đã làm cho biết bao thế lực Đại Lục sang bên đây, chúng ta nếu không có lời giải thích rõ ràng thì một vài thế lực sẽ không để yên.”
Chuyện này là điều dễ hiểu, một vài thế lực muốn bào mòn Đảo Phương Nam để có chút tài nguyên sẽ lựa cớ cho rằng Đảo Phương Nam dám giấu giếm Đại Lục để cho thế hệ trẻ độc chiếm bí cảnh.
Cuộc thảo luận cứ thế kéo dài, toàn là những vấn đề vĩ mô nên Nghiệt Sinh không tham gia và cũng không quan tâm.
Đến cuối giờ chiều khi mọi chuyện ít căng thẳng một chút thì một tên trưởng lão của Nam Đảo Vương tông nói: “Không biết vị tiểu hữu này là ai mà có thể ngồi ở đây?”
Liên Quý vừa nghe đến Nghiệt Sinh thì đổi lại cách nói chuyện, mất đi vẻ nghiêm túc, y cười ha hả nói: “Nó là con rễ của ta.”
Lúc này một tên đệ tử trẻ tuổi của Nam Đảo Vương tông đang đứng phía sau Nam Dư Phiên lên tiếng: “Không biết là con rễ của vị tiểu thư nào?”
“Ồ! Là Tào Thiện đó sao? Nãy giờ ta mãi công việc mà không để ý, ta chỉ có một người con gái thì còn có thể là ai nữa, Liên Ngọc chứ ai, haha.” Liên Quý cười nói.
“Không phải ngày xưa gia chủ hứa sẽ gã Liên Ngọc cho ta sao?” Tào Thiện lên tiếng nói.
“Tào Thiện, ăn nói chú ý!” Nam Dư Phiên quát lớn.
“Haha, tuổi trẻ ấy mà, không sao đâu Nam tông chủ.”
Nghiệt Sinh nghe thế hơi đứng hình, hóa ra hắn không phải là người con rễ đầu tiên mà y nhận.
Liên Quý lại hướng về Tào Thiện nói: “Xưa ta cố ghép con và Liên Ngọc là để muốn cho nó có bạn, nhưng về sau nó lại thích tiểu tử này hơn.”
Nghiệt Sinh gật đầu, ít nhất mọi chuyện cũng nên như vậy.