“Vậy người Liên Ngọc thích là hắn?” Tào Thiện cay giận nói.
Nghiệt Sinh nãy giờ nói cũng không muốn nói, hắn thấy cứ để cho Liên Quý làm gì thì làm.
“Đúng vậy, không chỉ thích mà là yêu rồi, không chừng năm sau ta đã có cháu ngoại, haha.”
Nghiệt Sinh cảm thấy sát khí hướng về mình càng thêm dữ dội, hắn rút lại suy nghĩ lúc nãy, để cho Liên Quý nói chuyện thật rất muốn hắn c·hết sớm.
“Được…” Tào Thiện nuốt chữ vào mồm, mặt cay như ăn ớt.
Nghiệt Sinh lắc đầu ngao ngán, đúng là tuổi trẻ, chỉ mới nhiêu đó đã không chịu đựng được, nếu là hắn mà biết người con gái đang theo đuổi đã thuộc về người khác thì càng tốt, thà đấu với một người còn hơn đấu với một chục vệ tinh xung quanh.
“Ta muốn thách đấu với ngươi.” Tào Thiện chỉ thẳng tay vào mặt của Nghiệt Sinh rồi nói.
“Hả? Tại sao lại muốn đấu với ta?” Nghiệt Sinh lười nhác đáp, hắn đang nghĩ rằng đối phương là muốn đ·ánh c·hết hắn trên võ đài.
“Nếu ngươi xứng đáng, ta sẽ không tranh giành Liên Ngọc với ngươi, còn nếu ngươi là phế vật thì ta sẽ tiếp tục tranh giành.”
Nghiệt Sinh ồ một tiếng trong lòng, đối phương cũng cao thượng quá đấy chứ.
Hắn cũng đồng ý cho mọi chuyện dễ giải quyết, và trận đấu sẽ diễn ra luôn vào sáng ngày mai.
Trận chiến của Nghiệt Sinh và Tào Thiện nhanh chóng lan rộng ra, tin đồn lúc đầu là hai người đánh nhau để giành gái, nhưng sau tam sao thất bản lại thành đánh nhau để xem ai mới là cha của đứa bé.
Nghiệt Sinh về phòng sau một hôm nhức đầu nhức tay, Lục Quang lúc này bay ra ngoài nói nhỏ: “Đến bao giờ chủ nhân mới tìm ngọn lửa cho ta?”
“Nếu có ngọn lửa đó ngươi sẽ mạnh lên đúng không?”
Nghiệt Sinh đã có tìm hiểu một chút về luyện khí, chỉ có thể từ Tứ đẳng pháp bảo trở lên mới có thể nói chuyện.
Nhất đẳng chỉ là dùng nguyên thạch luyện ra thành hình dáng.
Nhị đẳng dùng linh lực mài dũa khiến cho v·ũ k·hí sắc bén, cứng cáp, pháp bảo lúc này cũng đã có thể hấp thụ linh lực của người sử dụng.
Tam đẳng thì pháp bảo đã có thể có sẵn linh lực cho bản thân, không phải tự luyện ra mà là tích trữ, lúc này nó cũng đã có chút linh tính.
Tứ đẳng là lúc v·ũ k·hí đã có thể tự hấp thụ linh khí trời đất để chuyển hóa cho chính nó, hiển nhiên số lượng chỉ là rất ít, và lúc này nó đã có đủ linh tính để nói chuyện.
Nhưng mà nói chuyện hoạt bát, lưu loát như Lục Quang và Dương Tiễn thương làm cho Nghiệt Sinh có ý nghĩ táo bạo rằng có khi nào cả hai đã lên đến ngũ đẳng, nhưng hắn không dám xác định việc này, bởi vì ngũ đẳng chính là đẳng cấp quá cao đối với Đảo Phương Nam.
Cả Liên gia và Nam Đảo Vương tông, mỗi thế lực chỉ có một thanh ngũ đẳng để trấn tông.
“Này Lục Quang, ngươi thật sự là đẳng cấp bao nhiêu vậy?”
“Rất rất rất cao thưa chủ nhân, ngài phải cảm thấy vinh dự vì có được ta.”
Đây luôn là câu trả lời của nó khi Nghiệt Sinh hỏi đến.
Nghiệt Sinh cũng mặc kệ, một đêm lại cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau cho đến khi có người nhắc nhở thì Nghiệt Sinh mới đi ra ngoài, lúc này đã có rất nhiều đệ tử của Nam Đảo Vương tông có mặt, các đệ tử của Liên gia trong đoàn cũng đã đến, hơn nữa các cao tầng từ Liên Quý và Nam Dư Phiên đã ngồi hóng mát từ sớm.
Còn ở trên võ đài, Tào Thiện đã hừng hực khí thế, giống như cuộc chiến này sẽ quyết định số phận cả đời của y.
Nghiệt Sinh bước lên, trên tay của hắn là một thanh thương chỉ ở nhị đẳng.
“Ngươi dùng thương!”
“Thì sao? Lạ lắm à!”
“Không, chỉ là không biết ngươi có thương cô ấy không.”
Cái quái gì! Liên quan chỗ nào vậy?
Nghiệt Sinh bây giờ xác định chắc chắn là tên này đã tình yêu làm cho úng não.
“Bắt đầu đi.” Vị trọng tài nói, y là người của Nam Đảo Vương tông.
Nghiệt Sinh vu·ng t·hương xuống, thương khí chém về trước tạo nên một rãnh nứt trên võ đài.
Nhưng thương khí vừa đến cách một mét thì Tào Thiện vung kiếm ra, kiếm khí xuất đẩy thương khí chệch về bên trái.
Nghiệt Sinh mỉm cười, xem ra đối phương vẫn chưa úng não hoàn toàn.
Mà thật sự mà nói thì Tào Thiện chính là một trong những người xuất sắc nhất thế hệ này của Nam Đảo Vương tông.
Nghiệt Sinh biết điều này, nhưng vì thế mà hắn càng nhất định phải chiến thắng, bởi nếu bây giờ còn không thắng được thì làm sao đủ sức cạnh tranh với các thế hệ thiên tài của Đại Lục.
Hỏa Thể Hóa Pháp bừng lên, ánh sáng vàng bao bọc cơ thể khiến cho Nghiệt Sinh lúc này trông vô cùng mạnh mẽ.
Liên Quý hiển nhiên biết môn công pháp này, môn công pháp mà mấy năm trước Liên Đồ Sơn nhận lệnh của Liên Quý mang đến cho Nghiệt Sinh, chỉ là hình như có chút khác biệt.
“Ồ! Không ngờ tiểu tử này lại luyện được môn công pháp nổi tiếng của các vị.”
“Haha, ta cũng không ngờ là nó luyện được nó, phải biết môn công pháp này có quá nhiều tác dụng phụ nếu luyện không đúng.”
Các đệ tử khác của Liên gia nhìn thấy Nghiệt Sinh vận dụng tuyệt hảo như vậy Hỏa Thể Hóa pháp không thể không mộng bức.
“Ta cứ tưởng huynh ấy là tên ăn bám Liên Ngọc tỷ, nhưng không ngờ thực sự là có tài năng.”
“Hỏa Thể Hóa Pháp khó chính là chỉ cần luyện sai một ly cũng sẽ dẫn đến đau đớn cực hạn, không ngờ nó lại làm được.” Liên Đồ Sơn mở miệng nói.
Các đệ tử quay qua nhìn y rồi nhìn lại chỗ của Nghiệt Sinh, tất cả đều mang theo khuôn mặt ngạc nhiên, từ đó đến giờ Liên Đồ Sơn rất ít khi công khai khen ngợi ai.
Thật ra Nghiệt Sinh đã mang quá nhiều kinh hỉ cho Liên Đồ Sơn, lần trước gặp gỡ y dám cam đoan rằng hắn đã bị phế bỏ nguyên tố thực tâm, nay không những có thể tu luyện mà lại còn là thiên tài mạnh mẽ như vậy.
Nghiệt Sinh bứt tốc đi lên, mũi thương đâm thẳng về trước, thương luôn có lợi thế độ dài so với kiếm hay đao.
Tào Thiên dùng kiếm đánh chệch mũi thương của Nghiệt Sinh, tiếp đấy y dùng tay trái đưa thẳng về trước, một khối nước hình thành trước bàn tay.
Nghiệt Sinh mỉm cười, lần này hắn vận dụng sức mạnh đẩy thương qua bên trái.
Sức mạnh của Nghiệt Sinh tăng vọt làm cho Tào Thiên bất ngờ rồi b·ị đ·ánh bay thẳng qua phải.
Đến lúc định hình lại thì Nghiệt Sinh đã trước mặt của y vu·ng t·hương xuống.
“Nhanh quá.”
Tào Thiên đưa thanh kiếm chắn ngang, lực thương Nghiệt Sinh quá mạnh, y phải đưa cả tay kia lên chống ở giữa kiếm.
“Thì ra mình mạnh như vậy?” Nghiệt Sinh cảm thụ hào quang sức mạnh một chút, hắn lại gia tăng thêm một chút lực ở đầu thương.
Sức nặng đè xuống khiến cho bàn chân của Tào Thiên giẫm nát luôn cả sàn đấu, hiển nhiên cả thân của y đang chống lại một lực lượng kinh hồn.
“Đừng có khinh người đến thế!” Tào Thiên hét lên, lúc này từ dưới mặt chân đang đứng của y xuất hiện vũng nước lớn.
Nghiệt Sinh nhảy về sau, hắn muốn cho đối phương thả lỏng một chút.
Lúc này từ vũng nước, một hình nhân người bằng nước từ từ chui lên, hình dáng và kích cỡ y hệt với Tào Thiên bên ngoài.
Hình nhân nước lao lên về chỗ của Nghiệt Tinh, phía sau lưng của nó có một ống nước nối liền với vũng nước, chỗ mà Tào Thiên đang ngồi thở dốc.
Nghiệt Sinh vu·ng t·hương chém đôi hình nhân nước, nhưng rất nhanh nó lại hồi phục về ban đầu.
“Haha, ta biết sư huynh nãy giờ vẫn chưa tung hết sức mà, chiêu Thủy Khai Nhân này mới chính là át chủ bài.”
Một tên đệ tử cười nói, nhưng y lại rất nhanh quay qua quay lại khi chả thấy ai phản ứng theo.
“Các ngươi sao thế? Mau ủng hộ sư huynh đi chứ.”
“E rằng sư huynh không phải là đối thủ của người bên Liên gia mất rồi.”
“Đúng vậy, sư huynh vốn đã ở thế yếu từ khi bắt đầu.”