Đối đầu với hình nhân nước, Nghiệt Sinh cứ thế vu·ng t·hương chém, mặc dù không gây ra thiệt hại gì đối với nó nhưng mà bản thân hắn cũng chẳng mất mát chi, đơn giản bởi hình nhân nước quá yếu.
“Nếu như chỉ có thế này thì ta sẽ kết liễu ngươi đấy nha.” Nghiệt Sinh tự tin nói.
Tào Thiên nghe vậy càng thêm giận, y quát: “Đừng có khinh thường ta!”
Nói xong thì y đưa hai tay đặt vào vũng nước, gân xanh trên người nổi lên, mắt cũng toàn là tia máu đỏ.
Lúc này hình nhân nước bỗng hóa khổng lồ, kích thước đã to gấp ba lần Nghiệt Sinh, mà nó chỉ không tăng về kích thước mà lực lượng cũng mạnh hơn hẳn.
Nó vung kiếm chém ngang về chỗ của Nghiệt Sinh, mà hắn cũng trực diện đưa thương ra chống đỡ.
Chỉ là đòn đánh thông thường nhưng lại tạo ra một luồng gió mạnh thổi qua.
“Tiểu tử đó lực lượng thật quá kinh hồn.” Một trưởng lão của Nam Đảo Vương tông mở miệng nói.
“E rằng dù đặt ở Đại Lục cũng là một phương thiên tài.”
Liên Quý nở lỗ mũi, miệng cười nói: “Haha, nó là con rễ của ta mà.”
Lúc này Nghiệt Sinh trực diện dùng lực lượng thân thể đối đầu của hình nhân nước, chỉ với Hỏa Thể Hóa Pháp mà hắn đã có thể đối chiến trực diện với nó.
Cứ thế kéo dài được mười phút sau, đang đánh hăng say thì hình nhân nước vỡ tan, Nghiệt Sinh nhìn lại thì phát hiện Tào Thiên đã sùi bọt mép nằm co giật, cảnh tượng thật khiến cho hắn có chút ngượng.
“Sư huynh…”
“Hô hấp nhân tạo cho sư huynh nhanh.”
Các đệ tử của Nam Đảo Vương tông vội chạy lên, Nghiệt Sinh đang muốn đi xuống võ đài thì một âm thanh nói lớn: “Haha, đánh rất đẹp mà mặt cũng tạm ổn, rất xứng đáng làm nô lệ cho ta.”
Tất cả ánh mắt hướng về chỗ của tiếng nói phát ra, nhìn thấy người đến, Nam Dư Phiên vậy mà trực tiếp rời chỗ ngồi đi xuống dưới đón tiếp.
“Dịch Thiếu gia, hôm nay sao lại có nhã hứng đến tiểu đảo chơi vậy?”
“Ta đến là vinh hạnh của các ngươi, còn không mau tiếp đãi.”
“Dạ vâng, công tử cần gì cứ dặn dò, chúng ta sẽ đều đáp ứng ngay ạ.”
Lúc này tên đó lại chỉ tay vào Nghiệt Sinh rồi nói: “Ta muốn hắn làm nô lệ cho ta.”
Nghiệt Sinh hiển nhiên có chút tức giận, nhưng hắn cố nén xuống rồi từ từ bước khỏi võ đài mà chẳng thèm để ý.
“Xin lỗi công tử, hắn chỉ là khách đến, không phải là người của Nam Đảo Vương tông.”
“Nhưng ta vẫn muốn thì thế nào?”
“Công tử thông cảm, chúng ta quả thật không thể.”
“Ồ! Nam Đảo Vương tông thực sự dạo này có khí thế nhỉ!”
Nam Dư Phiên lúc này phải cúi đầu rồi nói: “Xin công tử thứ lỗi, Nam Đảo Vương tông chúng ta chưa bao giờ muốn đối đầu với Dịch công tử và cũng không có đủ khả năng để đối đầu.”
Các đệ tử khác của Nam Đảo Vương tông nhìn thấy cảnh này thì xuất hiện đủ thứ biểu lộ, nhưng đa phần đều là cố gắng kìm nén sự tức giận hoặc là cảm thấy quá nhục nhã.
“Được, được tạm bỏ qua đi, dù gì ta vẫn sẽ ở đây thêm mười ngày nữa.”
Nghiệt Sinh đi về đến phòng cũng có chút không vui, cái tên Dịch công tử gì đó quá cậy quyền và chướng mắt, hắn thật sự muốn đến vu·ng t·hương chém c·hết đối phương.
Lúc này thì Tào Thiên lại đi đến gõ cửa.
“Có chuyện gì? Chẳng lẽ lại muốn đánh nhau sao?” Nghiệt Sinh vốn nghĩ rằng đối phương lại dẫn thêm người đến để đánh hắn, nhưng nhìn lại thì phía sau y lại chẳng có ai.
“Ngươi hoàn toàn mạnh hơn ta, hoàn toàn xứng với Liên Ngọc hơn ta.”
“Vậy không đánh nhau tiếp sao?”
Bỗng Tào Thiên đưa ra từ bàn tay một viên ngọc lục bảo điêu khắc xinh đẹp với tạo hình một con phượng hoàng.
“Đây là món quà quý giá nhất mà ta vốn tặng cho Liên Ngọc, nay đưa lại cho ngươi, mong rằng ngươi sẽ cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc.”
Nghiệt Sinh ngỡ ngàng, Tào Thiên thực sự quả là một người si tình theo hướng tích cực, đối phương đã phát ra hào quang người tốt như vậy thì hắn cũng phải đu theo một chút.
Hắn đẩy tay của y lại rồi nở một nụ cười thánh thiện, hiền hòa nói: “Ngươi cứ giữ lấy đi, cuộc đời này dài lắm, rồi ngươi sẽ gặp một người thực sự hợp với ngươi, và người đó thật sự xứng đáng với món quà này.”
Nghiệt Sinh cười khặc khặc trong lòng, hắn thật không thể ngờ bản thân lại có thể diễn vai người tốt đạt như vậy.
Tào Thiện cầm lại khối ngọc, lúc này mắt lại rưng rưng làm Nghiệt Sinh có chút bối rối, hắn diễn đạt quá sao?
Tào Thiện òa khóc lên rồi ôm chằm lấy Nghiệt Sinh, miệng nói: “Ta không ngờ ngươi tốt như vậy, hèn chi Liên Ngọc nhìn trúng ngươi, sau này chúng ta có thể làm hảo huynh đệ được không?”
“Được, được, hảo huynh đệ, nhưng ngươi buông ta ra được không?” Nghiệt Sinh vừa nói vừa đẩy đối phương ra.
Tào Thiện vẫn chưa chịu bỏ đi mà vào phòng đòi uống mấy tách trà rồi bàn về đủ thứ chuyện trên đời, Nghiệt Sinh cũng nhiệt tình tiếp đãi, thật ra lâu rồi hắn cũng không có bạn bè gì nói chuyện.
Đến sáng ngày hôm sau, Nghiệt Sinh xin Liên Quý không tham gia cái thảo luận giữa hai thế lực nữa và được sự chấp thuận.
Hắn đang đi dạo một chút ngắm nhìn sự xinh đẹp của Nam Đảo Vương tông thì nhìn thấy Tào Thiện và cái tên Dịch công tử hôm qua đang nói chuyện với nhau, mà khẩu khí thì không được mấy tốt đẹp.
“Dịch công tử, ta thật sự có quá nhiều khuyết điểm, hay mắc ẻ lại bị giang mai, ngài có thể đừng chọn ta không?” Tào Thiện hòa khí nói.
Mà Dịch công tử với bốn thủ hạ phía sau lưng nào có lịch sự như vậy, gã đáp: “Làm hộ vệ của ta còn tốt hơn gấp mấy lần so với ở đây.”
“Nhưng ta…”
Tào Thiện đang nói chuyện thì Nghiệt Sinh đi đến và chen lời: “Có chuyện gì vậy?”
Dịch công tử nhìn thấy người đến là Nghiệt Sinh thì sáng mắt lên, gã nói: “À, vì ngươi không đồng ý làm hộ vệ cho ta nên ta muốn lấy tạm tên này đó mà.”
Nghiệt Sinh liếc nhìn lấy Tào Thiện, hắn biết Dịch công tử trước mặt đây rất quyền lực, Nam Đảo Vương tông không thể nào đắc tội, mà lại hôm qua Nam Dư Phiên đã cầu xin cho hắn một lần, đến lượt Tào Thiện e rằng không thể.
Cũng may thay hắn đang có lý do.
“Dịch công tử sau bảy ngày nữa sẽ đi về Đại Lục?”
“Thì thế nào?”
“Vậy ta sẽ làm hộ vệ cho Dịch công tử, còn cái tên Tào Thiện này thật rất dơ bẩn, hãy thả y đi.”
Tào Thiện nghe thế liền vội cản: “Không được, Nghiệt Sinh, tuyệt đối không được.”
Dịch công tử thì cười lên nói: “Haha, được, được, vậy thì không đợi bảy ngày nữa, sáng ngày mai lập tức lên đường.”
Nói xong thì gã cũng cùng mấy thuộc hạ rời đi.
“Nghiệt Sinh, sao ngươi lại…”
Nghiệt Sinh đưa tay lên ngay miệng, ý kêu y im lặng, lúc này hắn nghĩ rằng Tào Thiện chắc đang cực kỳ cảm động, bản thân hắn còn xém khóc vì hành động trượng nghĩa vừa rồi kia mà.
Nghĩ xong, hắn quay lưng rồi nhẹ nhàng bước đi, mặc cho Tào Thiện réo gọi.
Vừa đặt lưng đến phòng được năm phút thì bên ngoài đã truyền đến tiếng vẫy gọi của Tào Thiện.
Nghiệt Sinh mở cửa ra rồi liền nói: “Ta và ngươi là hảo huynh đệ nên giúp đỡ nhau là chuyện bình thường! Nếu ngươi muốn báo đáp thì hãy do thám giúp ta một ngọn lửa màu tím mà Thượng Hoài tông đã cống nạp cho tông môn các ngươi vào mấy năm trước đang ở đâu?”
Tào Thiện khóc nức nở, cảm ơn không ngớt rồi liền chạy đi.
Nghiệt Sinh mỉm cười, hắn vừa được đi đến Đại Lục lại còn tạo được hình tượng thánh nhân, một nhát kiếm chém hai con chó.