Đến đầu giờ chiều, Tào Thiên đã chạy đến báo tin.
“Cái gì! Nó đã bị Vô Diện tông bên Đại Lục lấy đi.” Nghiệt Sinh vừa hét vừa nắm chặt Lục Quang bên lưng, sợ nó nghe hung tin sẽ không kiềm chế được.
“Đúng vậy! Ta vì tình hảo huynh đệ mà trực tiếp chạy đến chỗ của sư phụ ta để hỏi, đảm bảo chính xác.”
Nghiệt Sinh thở dài rồi nói: “Vậy thôi, cảm ơn ngươi.”
“Là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.” Tào Thiện nói xong thì lại khóc nức nở.
“Ta đi làm hộ vệ chứ có phải đi làm gái đâu mà ngươi cứ khóc hoài vậy!” Nghiệt Sinh có chút ngán với bộ mặt của y.
“Hả? Vậy là ngươi chưa biết gì sao? Hộ vệ tên họ Dịch kia còn ghê tởm hơn làm gái!”
Câu nói này của Tào Thiện làm cho Nghiệt Sinh có chút rùng mình, hắn trực tiếp kéo y vào phòng để nhận lấy lời giải thích.
“Cái con mẹ gì kinh tởm thế!” Nghiệt Sinh hét lên.
Những gì hắn nghe được từ miệng của Tào Thiên cụ thể là cái tên Dịch công tử đó vô cùng bệnh hoạn, đến mức nổi tiếng ở Đại Lục nên mới phải đến Đảo Phương Nam rồi tìm người để thỏa mãn thú vui.
“Ngươi nói là gã ta chuyên đến đây tìm nam nhân hợp ý, rồi lại đưa về Đại Lục sau đó bày đủ trò bệnh hoạn?”
“Đúng thế, ta nghe nói tên đó rất thích dùng kiếm thịt để giao đấu với nhau, hơn nữa còn dùng rất nhiều đạo cụ phụ trợ, ba lần trước các sư huynh đệ của ta đều không có hồi âm, hiển nhiên là lành ít dữ nhiều.”
Nghiệt Sinh nghe xong thì muốn khóc còn hơn cả Lục Quang.
Thế là hắn đuổi Tào Thiện về phòng rồi quay về nằm suy nghĩ.
Từ Đảo Phương Nam đến Đại Lục phải mất đến một tháng trời, mà ở trên thuyền rõ ràng sẽ không còn đường thoái lui, nước biển của Hoàng Chiến giới là một vùng c·hết, nói trắng ra không có bất cứ sinh vật nào sống sót, khi tu sĩ rơi xuống đó thì sẽ bị bòn rút sinh khí dẫn đến c·hết dần c·hết mòn, cũng vì thế mà việc đi đến Đại Lục từ Đảo Phương Nam hay bất cứ đại đảo nào cũng vô cùng khó khăn.
“Nhất định phải trốn khỏi đây.” Nghiệt Sinh nói rồi đi tìm Tào Thiện.
“Một con thuyền to đi về Đảo Phương Nam ư?”
“Đúng thế! Ta nhất định phải trốn khỏi đây.”
Tào Thiên không ngại gì mà lập tức đi tìm, thuyền di chuyển đến Đảo Phương Nam thì hiển nhiên Nam Đảo Vương tông phải có.
Đáng tiếc Nghiệt Sinh lại chỉ là một người, đơn cô thế cô.
Khoảng ba mươi phút sau thì Tào Thiện hớt hải chạy đến tìm Nghiệt Sinh.
“Không có!”
“Là ta vô dụng, sư phụ nói rằng không thể cho ngươi mượn thuyền được, vì như vậy sẽ trực tiếp đắc tội với Dịch công tử và với tính cách của gã thì nhất định sẽ trả thù, người còn nói…”
Thấy Tào Thiện ấp a ấp úng, Nghiệt Sinh quát: “Còn gì thì nói nhanh đi.”
“Sư phụ nói vốn vì giúp ngươi thoát thân ở võ đài là đã quá hết khả năng, bây giờ có thể giúp được nhưng phải đợi đến hai ngày sau mới có một con thuyền nhỏ, như thế mới có thể thoát khỏi liên quan đến chúng ta.”
Nghiệt Sinh im lặng, mẹ nó quả thật là vậy?
Vốn Nam Đảo Vương tông đã che chở cho hắn, mà hắn thì lại tự gông cổ mình vào rắc rối, còn tưởng bản thân thông minh ai dè là tự lấy đá đè vào chân mình.
“Ngươi nói hai ngày nữa sẽ có thuyền nhỏ cho ta sao?”
“Đúng thế, con thuyền này là người lái bên ngoài, không liên quan trực tiếp đến Nam Đảo Vương tông.”
Nghiệt Sinh trong đầu phức tạp, biết bao ý nghĩ vừa nảy ra rồi dập tắt, hắn cũng xác định bản thân không thể nhờ được Liên Quý, y làm sao có thuyền để ra khỏi đây.
“Hai ngày, để thuyền ở góc khuất nào đó của hướng đông cho ta, càng sớm càng tốt, nếu có thể thì kiếm thêm một chiếc rồi để góc khuất ở hướng tây.”
Tào Thiện không hiểu gì nhưng vẫn làm theo.
Còn Nghiệt Sinh thì quay trở lại phòng, lấy bút ra viết vào hai tờ giấy.
Theo lời của Tào Thiện, ở góc tây nam của hòn đảo này có một nơi khu vực hoang vu do đã từng có vụ việc nhiều đệ tử chém g·iết nhau ở đây.
Nghiệt Sinh đã bước đến đó khi trời trở tối, hắn rất mong rất mong ngươi ấy sẽ đến.
Và cũng không làm Nghiệt Sinh thất vọng, tên họ Dịch đã đến, trên vai của y còn có đeo theo một chiếc hộp đỏ.
Lúc này ánh mắt của gã dành cho Nghiệt Sinh như là một con chó đói nhìn thấy một đĩa xúc xích.
Trên tay của y còn có một bức thư, chính là do Nghiệt Sinh viết, nội dung cụ thể trên đó:
“Dịch công tử, lần đầu tiên gặp ngài đã khiến con tim ta rối bời, ta thật muốn dâng hiến thân thể này cho ngài, nhưng nghĩ đến việc đợi thêm một ngày làm cho ta thật muốn phát điên, nếu ngài đọc được bức thư này hãy đến…”
Và giờ đây cả hai đang đối diện nhau, Nghiệt Sinh cố vẻ ra nụ cười thật chân nhất.
“Không người muội lại có cùng sở thích với ta như vậy?” Dịch công tử cười khà khà nói.
Nghiệt Sinh ớn lạnh, muội? Ngoài kia bao nhiêu nữ tử là muội hàng thật thì ngươi không thích? Ta là nam nhân có khoai hàng hiệu ngươi lại muốn ta làm muội?
“Ha…ha… thật ra ta không có… chỉ là không chịu nổi rung động trước Dịch công tử.” Nghiệt Sinh gượng gạo nói.
“Được, vậy lại đây nào muội tử của ta.” Dịch công tử vừa nói vừa tiến lên ôm chằm lấy Nghiệt Sinh.
Bao nhiêu cơm cháo trong bụng của Nghiệt Sinh lẫn lộn hết, hắn thật muốn nôn ra mẹ nó ngoài.
“Muội tử con ngựa nhà mày.” Nghiệt Sinh vừa nói vừa lấy con dao găm giấu trong tay áo đâm liên hồi vào bụng của Dịch công tử, thanh dao găm này là lần trước hắn lấy được trong trận chiến với Thượng Hoài tông ở Hắc Sâm Lâm.
Con dao còn được tẩm thêm c·hất đ·ộc mà hắn nhờ Liên Quý mới có được.
Dịch công tử chỉ có thể ôm bụng đau đớn, tay chỉ vào Nghiệt Sinh rồi lăn ra tắt thở.
“Lục Quang.”
“Vâng thưa chủ nhân, mấy phần này cứ để tiểu đệ.”
Lục Quang vừa ra đã hấp thụ Dịch công tử chỉ còn là tro bụi.
Tiếp đấy Nghiệt Sinh còn đốt luôn toàn bộ quần áo của gã.
Rồi hắn lại quay về phòng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đến sáng ngày hôm sau, bốn tên hộ vệ thân cận của gã báo tin biến mất rồi ra lệnh lục soát toàn bộ Nam Đảo Vương tông này.
Động tác của Nghiệt Sinh rất tốt, toàn bộ manh mối hay dấu vết đều đã bị thiêu hủy rành rành, nhưng hắn biết mọi chuyện chỉ có thể giấu được vài ngày.
Nếu càng không có gì thì những người này sẽ nhắm vào đối tượng khả nghi nhất, và người đó chẳng ai khác chính là Nghiệt Sinh.
Rồi lại thông qua hắn thì sẽ không thiếu chứng cứ, nơi đây đông người, không ít người nhìn thấy Nghiệt Sinh đi đến chỗ g·iết c·hết Dịch công tử hôm qua.
Ở trong phòng, Nghiệt Sinh chỉ có thể cầu nguyện rằng bọn chúng sẽ tập trung vào tìm kiếm trước khi là bắt đầu điều tra.
Liên Quý tìm đến.
“Nghiệt Sinh, là con làm phải không?”
“Không, con thực sự rất muốn làm hộ vệ cho y để đến Đại Lục càng nhanh càng tốt.”
Liên Quý gật đầu rồi vỗ vai Nghiệt Sinh, y nói: “Không phải là con, đáng tiếc Liên gia chúng ta quá yếu ớt trước thế lực của Đại Lục, nhưng bọn ta biết chắc chắn không phải con.”
Nghiệt Sinh gật đầu, hắn hiểu Liên Quý đã ngầm ám chỉ y đã biết là hắn nhưng vẫn sẽ làm ngơ.
Cũng may những hộ vệ của tên hộ Dịch kia chỉ thực sự chăm chăm tìm kiếm.
Đến sáng ngày hôm sau, Nghiệt Sinh lấy con thuyền nhỏ mà Tào Thiên chuẩn bị trước, trên thuyền đã có đủ linh thạch nên hắn cho thuyền đi về Đảo Phương Nam.