Hơn một ngày lênh đênh trên biển, cuối cùng trước mặt của Nghiệt Sinh cũng là Đảo Phương Nam.
Mà lúc này ở Nam Đảo Vương tông, các thuộc hạ của tên họ Dịch cũng đã chuyển từ tìm kiếm sang truy lùng, thay vì tìm kiếm công tử của bọn chúng thì lại chuyển sang truy lùng Nghiệt Sinh, người thuộc diện tình nghi nhiều nhất, và hiển nhiên để tránh bị trách tội c·hết khi không bảo vệ được chủ nhân của mình, bọn chúng sẽ gán luôn tội danh cho Nghiệt Sinh dù có hay không có bằng chứng để báo cáo lên thế lực trên cao, Lạc Song tông.
Tên họ Dịch là con của một trưởng lão Lạc Song tông bên Đại Lục, chỉ là y tu luyện ngu dốt, nếu không được che chở thì sớm đ·ã c·hết đầu đường xó chợ, tu vi toàn bộ đều là dùng tài nguyên cưỡng ép mà thành.
“Nam Đảo Vương tông các ngươi dám che giấu người.”
“Chúng ta thực sự không có, mấy ngày hôm nay chúng ta đã cố gắng tìm kiếm công tử, còn về việc Nghiệt Sinh trộm thuyền rời đi thì bọn ta không hề hay biết.” Nam Dư Phiên giải bày trước sự chất vấn.
“Còn các ngươi?”
“Liên gia chúng ta cũng không hề biết việc Phạm Tinh đã rời đi.”
Lúc này Tào Thiện mới chạy đến, vẻ mặt bày ra sự ngưng trọng.
“Sư phụ, sư phụ.”
“Ngộ không…” (Mình đùa á)
“Có chuyện gì mà gấp gáp vậy? Không thấy ta đang có chính sự cần bàn hay sao?”
“Đệ tử tìm thấy cái này ở trong phòng của Nghiệt Sinh ạ.” Tào Thiện đưa ra một bức thư trên tay.
Nam Dư Phiên đọc lấy, khuôn mặt bình tĩnh không biến sắc, đọc xong y đưa lại cho cái tên đứng đầu trong bọn thuộc hạ của Dịch công tử.
Nội dung mà Nghiệt Sinh để lại thể hiện rõ việc hắn thừa nhận đã g·iết c·hết tên họ Dịch kia và sẽ lẫn trốn về Thượng Hoài tông, ngoài ra còn kèm theo lời cay độc chửi bới Liên gia và Nam Đảo Vương tông với lý do để tên họ Dịch hoành hành, bên trên còn có một mảnh vải trên trang phục của tên họ Dịch và trang phục của hắn để kèm theo làm chứng cứ.
Trốn về Thượng Hoài tông hiển nhiên là muốn mượn dao g·iết người, còn chửi bởi Liên gia và Nam Đảo Vương tông là vì không muốn họ bị ảnh hưởng bởi chuyện này, Nghiệt Sinh suy nghĩ từng bước đều rất thấu đáo.
Mấy tên thuộc hạ thấy cái này lại không thể hiện sự giận dữ gì, ngược lại trong lòng còn có chút nhẹ nhõm, bọn chúng đã có chứng cứ để giải bày với bên trên.
Thế là đám người đấy cũng quay về.
“Đại Lục e rằng lại không được yên ổn đây!” Nam Dư Phiên cảm thán.
“Haizzz, ta vậy mà lại không thể bảo vệ được con rễ của chính mình.” Liên Quý lắc đầu nói.
Tào Thiện mới chen lời: “Liên gia chủ yên tâm, con tin rằng Nghiệt Sinh sẽ tai qua nạn khỏi thôi ạ.”
Quay trở lại Đảo Phương Nam, Nghiệt Sinh lập tức một mạch đi về hướng nam, hắn sẽ hạn chế tiếp xúc với những người khác trên đường để tránh bị lần theo.
Hơn nữa đường mà Nghiệt Sinh đi là những đường rừng rậm không thì cũng dọc núi, địa hình khó khăn sẽ giúp hắn an toàn hơn.
Cuối cùng, một tháng trời ròng rã, Nghiệt Sinh đã đến được nơi mà hắn muốn đến.
“Cái gì! Ngươi là Nghiệt Sinh đây sao?”
“Chính là ta.”
“Bao năm qua ngươi đi đâu, gia gia ngươi có về cùng không?”
Rất nhanh, mười mấy người dân làng đã bu đông đến nói chuyện, sờ nắn Nghiệt Sinh, đúng vậy, nơi đây chính là ngôi làng mà hắn sống từ lúc sinh ra cho đến mười hai tuổi, đã hơn mười năm trôi qua từ lúc hắn rời khỏi nơi này.
“Tiểu tử, trang phục của ngươi nhìn vô cùng đắt đỏ, có phải ngươi đã trở thành tiên nhân rồi không?”
Nghiệt Sinh lắc đầu đáp: “Không, ta chỉ là buôn bán bên ngoài nên điều kiện tốt một chút.”
Quay lại thôn làng, bao hồi ức thơ ấu quay về, Nghiệt Sinh đứng lại chỗ mà ngôi miếu của hắn nếu còn thì sẽ ở đây.
“Ông nội à! Con cũng muốn đến Đại Lục tìm người, nhưng chắc phải đợi thêm mấy năm rồi.”
Nghiệt Sinh nói xong lại quay về thôn làng, mọi người nơi đây đều rất quý và đón tiếp hắn nồng hậu, trừ một thế lực khác, Lâm gia, nơi cội nguồn của Lâm Phàm.
Rất nhanh khi nghe được tin tức, người của Lâm gia tìm đến, bọn chúng tập hợp được hơn hai mươi người, kẻ đi đầu là gia chủ hiện tại của Lâm gia, tên Lâm Phúc.
Lâm gia lúc này còn quyền thế và lộng hành hơn cả khi mà Nghiệt Sinh còn tại, thấy bọn chúng mang theo đao, kiếm, những người dân làng chỉ có thể lùi lại về sau.
Lâm Phúc cầm một cây đao chĩa thẳng vào mặt của Nghiệt Sinh rồi nói: “Hừ, chính mày đã hại c·hết huynh của tao.”
Nghiệt Sinh thảnh thơi trả lời, mặt có chút kiêu căng.
“Ồ! Vậy thì sao? Tụi bây muốn trả thù à?”
Nghiệt Sinh hiện tại cực kỳ căm ghét Lâm gia, lúc này hắn đã đủ trưởng thành chứ không phải là một thằng nhóc mới hơn mười tuổi, hắn nhớ lại việc cha của Lâm Phàm vì muốn hại hắn mà nhờ Lý Trình Sơn phế thực tâm của hắn, cũng nhớ đến việc người của Lâm gia vây g·iết khi mà hắn đang b·ị t·hương, cũng may lúc đó có Gióng giúp đỡ.
“Haha, mười năm trước không biết tên bên cạnh ngươi là ai? Dùng quỷ pháp gì mà một cái phất tay đã khiến bọn ta quay lại Lâm gia, nhưng lần này ngươi không còn ai bên cạnh, mà ngươi có biết Lâm Phàm giờ đã trở thành tiên nhân, dù tên lúc trước có quay lại cũng chỉ có thể chôn cùng.”
Nghiệt Sinh không đáp, hắn nhớ lại hình tượng của Gióng lúc đó, tiêu soái, anh phàm, bên cạnh mang theo một con ngựa sắt thét ra hỏa diệm, mà măng tre trong thực tâm hắn bây giờ cũng là y trồng lên.
Lúc đó hắn cứ nghĩ rằng ai tu tiên cũng sẽ như Gióng, nhưng đến nay hắn mới biết, tồn tại của Gióng chính là thứ mà hắn vẫn chưa đủ khả năng để tiếp xúc, hắn bây giờ đã là Khối Nguyên cảnh, nhưng nhớ lại hình ảnh Gióng khi trước thì vẫn chỉ dám nói rằng bản thân đang đối diện với một vị thần.
“Tên chó kia? Thế nào? Sợ Lâm Phàm tiên nhân của chúng ta sao?”
“Lâm Phàm? Các ngươi cũng biết hắn là tiên nhân à?”
“Hừ, nó là cháu của ta, hiện tại đã là đệ tử của Thượng Hoài tông, đại tông mạnh nhất của Đảo Phương Nam này.”
Nghiệt Sinh châm biếm hỏi: “Vậy lần cuối gã gửi thư cho các ngươi là bao giờ?”
Lâm Phúc có chút cứng họng, chút sau rống cổ lên cãi: “Hừ, cháu ta giờ đã trở thành tiên nhân thì làm sao còn thời gian nữa?”
“Ồ! Vậy nó có gửi gì cho chúng bây không? Chẳng lẽ tiên nhân mà lại không cho người phàm cái gì à?”
Lâm Phúc tức đến đỏ mặt, bởi gã bị nói trúng tim đen, lúc này gã ra hiệu cho tất cả đều xông lên.
Nghiệt Sinh lúc này dậm chân một cái, mặt đất chấn động khiến cho mọi người đều đứng không vững.
“Cái gì!” Lâm Phúc biến sắc không dám tin vào những gì trước mắt.
Nghiệt Sinh nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt tỏa lên sát ý, miệng nói nhỏ: “Nếu Lâm Phàm đã trở thành tiên nhân, thì để tao giúp nó giải quyết những vướng bận phàm trần đi, có trách thì trách ta đã ngó lơ mà bọn bây vẫn đến kiếm chuyện.”
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ người của Lâm gia đều không thể thoát khỏi tay của Nghiệt Sinh.
Một trăm mạng người cứ thế c·hết đi, những đứa trẻ con chưa hiểu chuyện thì Nghiệt Sinh giao lại cho những người ở dân làng nuôi dưỡng, gia đình nào hứa nhận nuôi thì sẽ được hắn cho một số tiền sống sung túc cả đời.
Hắn vẫn chưa đủ tàn độc để ra tay với trẻ nhỏ.
Mấy ngày đầu dân làng vẫn còn sợ hãi vì hành động của Nghiệt Sinh, nhưng qua mấy ngày thấy hắn vẫn thân thiện thì mọi người cũng tiếp xúc lại như thường, dù gì Lâm gia chính là ác bá, vơ vét tài sản của cả làng này, nhất là khi Lâm Phàm trở thành tiên nhân.