Thế là đến một tháng tiếp theo, Nghiệt Sinh sống ở thôn làng này.
Hắn hòa nhập lại cùng mọi người, cuộc sống không có đấu tranh chém chém g·iết g·iết thật sự rất yên bình.
Hắn tìm ra những đứa trẻ có thiên phú rồi chỉ bày cách thức tu luyện, ngoài ra còn lấy tiền của Lâm gia phân phát đều, lại thêm hắn có rất nhiều linh thạch, nhờ thế mà cuộc sống thôn làng tiến triển vượt bậc.
Nếu không phải đang ẩn mình, Nghiệt Sinh thật muốn tìm nhiều mối làm ăn cho dân làng, dù gì đây cũng là nơi mà hắn lớn lên.
Mà đúng như những gì Nghiệt Sinh đoán, thế lực phía sau của tên Dịch công tử tuy không trực tiếp đến nhưng dùng quyền thế của mình yêu cầu các thế lực ở Đảo Phương Nam truy bắt Nghiệt Sinh, thậm chí là treo thưởng hậu hĩnh.
Mà khổ nhất là Thượng Hoài tông, trở thành tầm nhắm đầu tiên của thế lực bên Đại Lục, tiếp đấy là các thế lực muốn nhận phần thưởng hay lấy lòng của thế lực đấy.
Hiển nhiên là Nghiệt Sinh vẫn tranh thủ tu luyện chứ không dám lười biếng ngày nào, cuộc sống như này rất tốt nhưng hắn vẫn còn rất khát khao, đặc biệt là gặp lại ông nội, Tiểu Tiểu, Liễu Thị, Liên Ngọc và mong muốn một ngày nào đó sẽ có thể hiên ngang như Gióng.
Hai tháng nữa cứ vậy trôi qua, bất ngờ xảy đến đối với Nghiệt Sinh.
Bởi vì người mà hắn muốn tìm kiếm lại đã tìm đến chỗ của hắn, đúng là nhiều lúc mọi thứ lại không diễn ra không theo bất cứ quy luật nào.
Đứng trước mặt của Nghiệt Sinh bây giờ là một cô nương xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt ánh lệ, sóng mũi cao, khuôn mặt mang theo nét đẹp khiến người đối diện phải cảm thấy lạnh giá, bởi vì nó tạo cảm giác băng lãnh thực sự.
Và sự xinh đẹp ấy lại càng thêm tuyệt trần khi mà dáng vóc của nàng nhấp nhô theo từng phần, chiều cao chỉ xê xích một chút với Nghiệt Sinh.
“Liên Ngọc, em lớn lên thật đẹp!” Nghiệt Sinh cảm thán nói, thực sự thì nhan sắc của nàng làm hắn có chút không bình tĩnh.
Liên Ngọc không đáp, mặt vẫn giữ nét trầm lặng, lần này không chỉ mỗi nàng đi mà còn thêm một đoàn gồm năm người khác toàn là nữ nhân, nhìn vào trang phục có thể đoán được đều là đồng môn.
“Liên Ngọc, hắn là người mà muội tìm…”
Một tên trong đoàn phía sau nói, nhưng mà chưa dứt câu thì Liên Ngọc đã ôm chằm lấy Nghiệt Sinh trước sự ngỡ ngàng, bật ngửa của tất cả.
“Bé cuối cùng cũng có thể tìm thấy anh rồi.” Liên Ngọc giọng rưng rưng nói, ánh mắt của nàng cũng có chút ngấn lệ.
Điều này càng làm cho năm người phía sau càng thêm ngạc nhiên, có kẻ còn đang thở gấp.
Nghiệt Sinh đưa tay vuốt nhẹ lưng nàng, có thể Liên Ngọc đã xinh đẹp hơn, có thể tính cách của nàng đã chuyển biến, nhưng nàng vẫn là cô bạn đầu tiên ở bên cạnh lúc mới cất bước ra bên ngoài, là người vì hắn mà diệt cả Thái Tinh môn.
Nghiệt Sinh đưa cả nhóm sáu người vào bên trong làng để tiếp đãi, nơi đây hoang vu tàn tạ nhưng vẫn có một gian nhà dùng để tiếp khác.
“Em nói rằng em đã giải quyết hết mọi chuyện của tên họ Dịch bệnh hoạn kia?”
“Dạ! Tên đầy đủ của gã là Dịch Từ Niên, là con của một trưởng lão của Lạc Song tông, em đã nhờ sư phụ giải quyết mọi chuyện, Lạc Song tông đã nhượng bộ, nay em đến đây là để đưa anh về Đại Lục, sư phụ của em đã hứa sẽ cho anh gia nhập tông môn.”
Nghiệt Sinh thật muốn bật khóc, nếu không phải ở đây quá đông người thì hắn rất muốn lao vào ôm Liên Ngọc.
Cả hai bắt đầu tâm tình, nhờ tài khéo ăn nói, Nghiệt Sinh lấy luôn được lòng của năm cô nương xinh đẹp đi theo, trong đó nổi bật nhất là sư tỷ của Liên Ngọc, tên là Dụ Hương.
“Vậy tông môn của các chị em đây chỉ tuyển toàn nữ nhân.”
“Haha, đúng thế đó, ngươi được vào nhưng phải chấp nhận một điều kiện là cắt bỏ những thứ dư thừa.” Dụ Hương cười nói châm chọc.
Nghiệt Sinh cảm thấy có chút ớn lạnh, hắn nhìn qua thì thấy Liên Ngọc chỉ là mỉm cười nhẹ.
Thế là tối hôm nay, Nghiệt Sinh nhờ mọi người trong dân làng chuẩn bị yến tiệc hoành tráng để tiếp đãi nồng nhiệt.
Nghiệt Sinh cùng Liên Ngọc nói đủ thứ chuyện, tâm sự đủ loại trên đời, đặc biệt là những gì mà hắn và nàng đã trải qua trong khoảng thời gian này.
Các tỷ muội, đặc biệt là Dụ Hương đều ngạc nhiên trước Liên Ngọc hôm nay, bọn họ chưa bao giờ thấy nàng vui vẻ, cởi mở với ai như vậy.
Đang nói chuyện vui vẻ trên một bàn ăn đầy ắp thức ăn quê, nào là đuông dừa, cá kho quẹt, hột gà lồng đào cùng một chén nước mắm chua, một hồi thì Dụ Hương hỏi: “Ngươi chỉ mới Khối Nguyên cảnh?”
“Đúng thế! Đệ chỉ mới Khối Nguyên cảnh.”
Dụ Hương lắc đầu nói: “Như vậy thực quá kém, ngươi có biết ở đây toàn bộ đều đã là Động Nguyên cảnh hay không?”
Nghiệt Sinh ngớ người, Động Nguyên cảnh ư?
Hắn quay sang Liên Ngọc.
Hiểu ý của hắn, Dụ Hương chen lời: “Liên Ngọc là đệ tử thiên tài của tông môn chúng ta, sớm đã Động Nguyên cảnh từ hai năm trước, nếu không phải nàng ấy là học trò cưng của tông chủ thì làm gì có thể vì chuyện của ngươi mà phải đối đầu Lạc Song tông.”
Nghiệt Sinh gật đầu, mặt có chút hổ thẹn, hóa ra hắn tuy đã là thiên tài ở Đảo Phương Nam nhưng khi qua Đại Lục thì chỉ là một con tiểu tốt.
Động Nguyên cảnh đặt ở Đảo Phương Nam đã có thể làm trưởng lão, giờ hắn đã hiểu được tại sao mà Đảo Phương Nam lại sợ hãi các thế lực đến từ Đại Lục đến vậy.
Nghiệt Sinh và đoàn người của Liên Ngọc ăn uống vui vẻ xong một đêm thì lại khởi hành lên đường.
Cả sáu người đều trực tiếp phi hành, Nghiệt Sinh thì b·ị b·ắt bám trụ chung trên kiếm của Dụ Hương, bởi nàng ta không muốn hắn tiếp cận quá gần Liên Ngọc.
“Haha, sư đệ, ngươi nên cảm thấy may mắn đi, ngươi chính là nam nhân đầu tiên đi cùng trên phi kiếm của sư tỷ đấy.”
Nghiệt Sinh không đáp, hắn biết nữ nhân rất rất hổ thẹn, đáp bậy có khi hắn phải rơi từ độ cao này xuống.
Người trêu chọc là Giai Ý, một người có thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, y chính là ngươi tỏa ra thân thiện với Nghiệt Sinh hơn hẳn mấy tỷ muội khác, mà đây là tính cách đặc trưng của nàng.
Rất nhanh chỉ mất một ngày đã đến được khu vực trung tâm của Đảo Phương Nam, lúc này Nghiệt Sinh nổi ý điên lên, hắn đề nghị và được cả sáu người Liên Ngọc chấp thuận.
Cả bảy người đáp xuống Thượng Hoài tông.
“Phạm Nghiệt Sinh? Ngươi dám quay lại đây? Ngươi đang bị Lạc Song tông truy nã đấy.” Một tên đệ tử biết đến Nghiệt Sinh hét lên.
Mà Nghiệt Sinh lúc này trực tiếp cầm thương chém vào lưng y, v·ết t·hương không quá nặng đến mức m·ất m·ạng nhưng cũng không phải nhẹ chỉ cần nghỉ ngơi vài ba ngày là hết.
“To gan!” Những đệ tử xung quanh hét lên, tất cả lao vào chỗ của Nghiệt Sinh.
Lúc này sáu người sau lưng của Nghiệt Sinh mới đứng ra, khí thế Động Nguyên cảnh khiến cho tất cả bị đẩy về, riêng Liên Ngọc trên mắt tỏa ra sát khí nằng nặc.
Dụ Hương chú ý thấy thì thở dài, thật ra Liên Ngọc tuy là học trò cưng của một vị thái thượng trưởng lão và cả tông chủ nhưng để xin cứu mạng cho Nghiệt Sinh thì nàng đã phải quỳ gối tận ba ngày, thật ra các cao tầng không muốn cứu Nghiệt Sinh là sợ giữ lấy một vướng bận tình cảm nam nữ cho Liên Ngọc, nhưng thấy nàng như thế nên phải miễn cưỡng đồng ý.
Qua mấy ngày nay lại thêm sát khí của Liên Ngọc lúc này, Dụ Hương cũng đã hiểu được Nghiệt Sinh quan trọng đến mức nhường nào.