Cảm nhận được sự hiện diện của sáu vị Động Nguyên cảnh, các bậc cao tầng của Thượng Hoài tông rất nhanh xuất hiện.
Người đầu tiên là chắc chắn là Kỳ Long Hà.
Nhìn thấy người đến là Nghiệt Sinh khiến y dù đã sống mấy trăm năm nhưng vẫn không thể tiết chế được sự giận dữ trên khuôn mặt của mình, phải biết Nghiệt Sinh chính là nguyên nhân hại c·hết thái thượng trưởng lão và ba tên trưởng lão khác của bọn chúng.
“Lại là ngươi?” Kỳ Long Hà giữ bình tĩnh, chỉ có thể nghiến răng nói.
“Kỳ tông chủ dạo này vẫn khỏe chứ? Ta thực sự rất nhớ quý tông.”
Rất nhanh những vị trưởng lão khác tập trung, theo lời của Kỳ Long Hà, toàn bộ đệ tử có mặt ở tông môn đều phải đến để thị ụy.
Rất nhanh năm Động Nguyên cảnh, một ngàn khối Nguyên cảnh, mười mấy Hạt Nguyên cảnh vây quanh nhóm người của Nghiệt Sinh.
“Ủa? Ta nhớ quý tông có nhiều Động Nguyên cảnh lắm mà? À còn có cả một lão thái thượng Tụ Nguyên nữa.”
Kỳ Long Hà nén cơn giận nhưng bàn tay đã nắm chặt đến rướn cả máu, bởi y đã thấy sáu người nữ nhân sau lưng của Nghiệt Sinh, tuổi trẻ như thế mà đã là Động Nguyên cảnh thì chỉ có thể là đến từ Đại Lục mà thôi.
Nghiệt Sinh huýt sáo rồi từ từ đi đến trước mặt của Kỳ Long Hà.
“Ngươi đến tông ta là để có chuyện gì?”
“Ta chỉ là đến thăm tông chủ chút thôi mà, ngài có biết xa ngài bao lâu nay ta đều đêm nhớ ngày mong.” Nghiệt Sinh vừa nói vừa lấy tay vỗ mặt của y, đây rõ ràng là hành động vũ nhục.
Đệ tử tức giận, trưởng lão tức giận, là toàn tông tức giận.
Nhưng tất cả trưởng lão đều theo lệnh của Kỳ Long Hà lúc truyền âm yêu cầu tất cả phải đứng yên cam chịu.
Nghiệt Sinh vỗ mấy cái thì quay lưng nhìn về nhóm người Liên Ngọc.
“Các sư tỷ, các tỷ nói chúng ta đến từ đâu ấy nhỉ? Hình như là Hoa Lưu tông của Đại Lục đúng không?” Nghiệt Sinh nói lớn cho tất cả cùng nghe.
Câu nói càng làm cho Kỳ Long Hà giận dữ, nhưng quyết tâm cam chịu càng lớn hơn, Hoa Lưu tông, chỉ cần chọc giận thì chắc chắn đi đến họa diệt môn.
Nghiệt Sinh triệu hồi ra một thanh thương nhị đẳng, lúc này hắn đi đến trước mặt các nhóm đệ tử.
“Bây giờ trong các ngươi ai không s·ợ c·hết thì đứng yên đấy, s·ợ c·hết thì lùi về một bước.”
Cả nhóm gồm mười mấy tên không nhúc nhích, mặt giương lên sự kiên cường.
Nghiệt Sinh cảm phục, trực tiếp dùng thương chém bừa một tên mà hắn cho rằng là đẹp trai hơn hắn.
Tên đệ tử b·ị c·hém ngã xuống, ôm người đau đớn, hai tên đệ tử bên cạnh thấy thế liếc nhìn Nghiệt Sinh rồi lại ôm đồng môn của mình đi mất.
Các nhóm đệ tử khác vẫn đứng đấy với bộ mặt kiên cường.
Lúc này một tên trưởng lão hô lên: “Thượng Hoài tông quyết c·hết không quyết nhục.”
Hưởng ứng theo, số đệ tử hô vang câu đó ngày càng lớn cho đến khi toàn tông đồng thanh hô.
Nghiệt Sinh lấy tay vỗ rồi cười nói: “Ý chí thật là kiên cường, khiến cho người khác bái phục, bái phục.”
Dứt lời, hắn lại vu·ng t·hương chém một tên đệ tử khác.
“Thượng Hoài tông quyết c·hết không quyết nhục.”
Nghiệt Sinh lại lần nữa vu·ng t·hương.
Cứ thế, mỗi khi mà Thượng Hoài tông hô vang câu nói đấy thì Nghiệt Sinh lại trảm thương một người, con số hiện tại đã lên đến hai mươi bảy đệ tử.
Và cứ sau mỗi nhát chém của Nghiệt Sinh, tiếng hô vang lại càng bé lại.
Từ ban đầu khi mà các đệ tử mang theo sự đoàn kết, kiên cường tin tưởng lựa chọn của các cao tầng, nhưng dần khi thấy đồng môn dần dần b·ị t·hương thì bọn chúng đã chuyển sang nghi ngờ.
Dù gì thì người b·ị c·hém cũng là các đệ tử chứ không phải các cao tầng, bọn chúng nghi ngờ rằng các cao tầng đã bỏ mặc bọn chúng, để cho Nghiệt Sinh muốn chém ai thì chém.
Có một vài đệ tử không chịu nổi lao lên chống trả nhưng Nghiệt Sinh dễ dàng cho chúng nó nằm đo đất.
“Ủa sao không hô nữa đi?” Nghiệt Sinh nói to sau khi vu·ng t·hương chém thêm một tên đệ tử, giọng điệu tất nhiên không thể thiếu ý châm biếm.
“Nghiệt Sinh, ngươi đừng quá đáng!”
Không quan tâm lời hét giận dữ của Kỳ Long Hà, Nghiệt Sinh tiếp tục đi đến một nhóm đệ tử.
“Kẻ nào không s·ợ c·hết thì đứng yên, s·ợ c·hết thì lui xuống.” Nghiệt Sinh nghiêm nghị nói.
Cả nhóm người Liên Ngọc trước hành động của Nghiệt Sinh không ai lấy lòng ngăn cản, trước khi đến Nghiệt Sinh đã nói rõ hắn và Thượng Hoài tông có mối thù sâu nặng, chỉ tiếc là hiện tại bản thân chưa có khả năng trả thù nên không thể trực tiếp diệt tông.
Mà hành động gây hấn kiểu này của Nghiệt Sinh vẫn gọi là quá nhân từ trước những trận chiến kinh hoàng của Đại Lục.
Lần này các đệ tử vẫn giữ nguyên không di chuyển, nhưng không còn thái độ kiên cường, mặt của bọn chúng cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào Nghiệt Sinh.
Nghiệt Sinh cầm thương đưa lên cao, lúc này một tên trong nhóm bước xuống một bước, hưởng ứng theo, toàn bộ đều lùi về sau chỉ trừ lại hai người.
Thấy thế Nghiệt Sinh hô lớn: “Tông chủ, trưởng lão Thượng Hoài tông sẽ quyết c·hết mà không quyết nhục đến mạng sống cuối cùng của các đệ tử.”
Nhát thương vung xuống, hai tên đệ tử lập tức b·ị c·hém tới mức b·ị t·hương nặng.
Nghiệt Sinh liếc qua nhìn Kỳ Long Hà và các trưởng lão một cái rồi mỉm cười nhẹ, sau đó y cùng nhóm tỷ muội Liên Ngọc rời đi.
Kỳ Long Hà gào thét oán thán, giọng điệu cứ y hệt một con chó đực bị thiến.
Và y không hề biết rằng sự cam chịu lần này chỉ khiến cho Thượng Hoài tông đi đến bờ vực suy tàn nhanh hơn, không phải là bị người khác kiếm chuyện, mà là bị mai một từ bên trong.
Qua vụ việc lần này đã khiến cho các đệ tử của gã không còn giữ được ý chí ban đầu, bọn chúng nghi ngờ về cái tên tông môn mà mình đang mang theo, nghi ngờ về những bậc cao tầng không bảo vệ đệ tử trước hiểm nguy cận kề.
Nghiệt Sinh trên phi kiếm của Dụ Hương thực sự quá thoải mái, tâm trạng vui vẻ, huýt sáo nhiệt tình.
“Ngươi cậy thế bọn ta mà lại còn tự mãn như vậy?” Dụ Hương lên tiếng nói.
Liên Ngọc cạnh bên chêm lời: “Sư tỷ đừng nói vậy, những gì mà bọn chúng làm cho anh thì đáng ra nên bị diệt môn toàn bộ từ lâu.”
Nghiệt Sinh giơ ngón tay cái lên về Liên Ngọc rồi nói: “Đúng là chỉ có em hiểu anh.”
Cả đoàn người cứ thế mất thêm một tuần thời gian thì đến Liên gia, Liên Ngọc gặp Liên Quý thì trò chuyện một chút, kết quả làm cho Liên Quý bắt đầu sinh ra ác cảm với Nghiệt Sinh khi mà Liên Ngọc bảo lý do đến đây chỉ là tiện đường khi đi đón Nghiệt Sinh.
Ăn ở ba ngày thì Nghiệt Sinh và Liên Ngọc cùng với những đồng môn của nàng xuất phát.
Nghiệt Sinh thở dài, hành trình tiếp theo lại bắt đầu.
Từ một cậu bé sống trong một cái miếu tàn, được Gióng tròng một măng tre vào măng non, cho đến gia nhập Chân Tinh môn, bắt đầu gia nhập tu tiên giới, rồi lại chứng kiến gia đình thứ hai này bị toàn g·iết.
Sau đấy lại gia nhập Nhất Nam tông, gặp được Tiểu Tiểu, Liễu Thị, lại được Trữ Dục chỉ dạy nhờ thế tu vi cùng tính cách tiến bộ hẳn, hắn phải đối đầu sống c·hết với huynh đệ thơ ấu Lâm Phàm, thất bại hai lần trước Bùi Lăng.
Lại phải đến giả dạng Phạm Tinh sống tạm bợ trong Phạm gia, sống sót ra khỏi Song Giới Chi cảnh rồi lại đến Liên gia.
Hành trình tại Đảo Phương Nam cứ thế khép lại, bắt đầu hành trình mới tại Đại Lục khổng lồ.