Nghiệt Sinh và nhóm đệ tử Liên Ngọc xuất phát trên một con thuyền khổng lồ, ở trên có cắm cờ với ký hiệu của Hoa Lưu tông là một đóa hoa bảy cánh màu vàng nhạt.
Nghiệt Sinh ngồi trên mạn thuyền nhìn về dòng nước biển đại dương, thế giới được phân chia thành Đại Lục và Tứ Đảo, với nguồn linh lực càng về vùng trung tâm thì càng cao cấp.
Liên Ngọc đi đến ngồi cạnh Nghiệt Sinh, trên tay của nàng là một đĩa bánh bò, đây là món ăn yêu thích của nàng.
Nghiệt Sinh lấy tăm xỉa một cái lên bỏ vào miệng ăn rồi nói: “Liên Ngọc, vậy là chúng ta phải xa nhau sao?”
Liên Ngọc không đáp mà chỉ nhẹ gật đầu, hiển nhiên ánh mắt có chút buồn bã.
Nghiệt Sinh thấy vậy nói thêm: “Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng đi vào ngũ cấp.”
Hắn từ lúc đầu đã đọc các tư liệu về Đại Lục, bây giờ thêm việc Liên Ngọc và đám người Dụ Hương giải thích thì hắn cũng xem như rõ ràng.
Đại Lục phân chia thất cấp.
Việc chia thất cấp có rất nhiều giai thoại, nhưng giai thoại được nhiều người chấp nhận nhất là từ khi mà Đại Lục hình thành, sau giai đoạn đại chiến của các thế lực tranh giành tài nguyên thì sáu bức tường khổng lồ đã được dựng nên, mỗi bức tường tạo thành một vòng tròn bao quanh đại lục và phân Đại Lục thành bảy phần.
Phần ngoài cùng của Đại Lục được gọi là Thất cấp, qua một bức tường và đi vào phần bên trong thì sẽ là Lục cấp, và cứ thế cho đến Nhất cấp.
Hoa Lưu tông có cơ sở ở ba cấp từ thất cấp cho đến Ngũ cấp, vậy nên Nghiệt Sinh lúc mới bắt đầu sẽ chỉ có thể ở Thất cấp mà không được đặt chân đến Ngũ cấp.
Những người ở ngũ cấp có thể đến Lục cấp hay thất cấp nhưng sẽ có giới hạn thời gian.
Và muốn lên cấp cao hơn thì sẽ có rất nhiều cách, từ việc tạo dựng danh tiếng, hay đánh bại đối thủ tương xứng ở cấp cao hơn, cũng có thể là dùng tài nguyên, tiền tài để mua một vị trí. Số lượng người ở Lục cấp cho đến Nhất cấp là cố định, người thay đổi số lượng quy định chỉ có thể là Chấp Chưởng đường, thanh kiếm của Thánh giáo.
“Cái gì? Ngươi nói mà nghe dễ quá, ngươi có biết để thêm ngươi vào ở Đại Lục từ Đảo Phương Nam đã tốn biết bao nhiêu tiền tài rồi không? Mà với thiên phú của Liên Ngọc sớm cũng sẽ đến Tứ cấp, ngươi đừng mơ mộng nữa sư đệ ơi.” Dụ Hương đi đến nói.
“Sao sư tỷ không cổ vũ đệ mà lại nói những lời làm đệ suy sụp ấy nhỉ?” Nghiệt Sinh cằn nhằn.
Dụ Hương cười nhẹ, tay không bốc lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, ăn xong ngon lành mới lại nói: “Đây là sự thật, ngươi hiểu không? Ta sợ sau này không còn cơ hội gặp lại thì sẽ không có ai dạy ngươi.”
“Rồi, rồi, ta biết các tỷ đều là ở Ngũ cấp.” Nghiệt Sinh lười nhác.
Lúc này từ trong khoang thuyền, Giai Ý đi ra cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: “Các tỷ muội nói gì mà vui thế? Tiếng sóng vỗ thật ồn quá!”
Dụ Hương đáp: “Ta đang bảo với sư đệ mới rằng có thể sẽ không bao giờ gặp lại do không cùng cấp.”
Giai Ý nghe vậy hướng về Nghiệt Sinh cười nói: “Đừng lo mà tiểu sư đệ, ngươi chỉ cần lựa người nào ở Lục cấp không cách quá nhiều tuổi rồi thách đấu, chỉ cần chiến thắng liền có thể lên cấp rồi, cứ áp dụng thế cho đến Nhất cấp là được.”
Nghiệt Sinh không nói chuyện mà đưa bánh bò lên ăn, mấy tỷ muội này thật là thích châm chọc hắn.
Cứ thế chuyến khởi hành đi đến Đại Lục chỉ mất thêm khoảng một tháng thời gian, tốc độ nhanh như vậy hiển nhiên là do chiếc thuyền của Hoa Lưu tông là một món đắt tiền, kích cỡ chỉ như của Nam Đảo Vương tông nhưng tốc độ phải nhanh gấp năm sáu lần.
Rất nhanh, Nghiệt Sinh đã đặt chân đến Đại Lục.
“Linh khí thật quá nồng đậm.” Nghiệt Sinh không khỏi cảm thán, trên biển dòng chảy của linh khí vô cùng yếu, thậm chí so với Đảo Phương Nam còn kém xa, nên khi vừa đặt chân đến đất liền cảm nhận được linh khí nồng đậm khiến cho hắn có chút nghẹt thở.
“Đi thôi, tên người mới như ngươi nếu không muốn bị đ·ánh c·hết thì nhanh lên.” Dụ Hương nghiêm nghị nói.
Ở trên Thất cấp, trị an vô cùng kém, nếu đi một mình với tu vi Khối Nguyên cảnh như Nghiệt Sinh chắc chắn bị vây đánh.
Nghiệt Sinh và các tỷ muội của Liên Ngọc cùng nhau đến địa phận của Hoa Lưu tông, điểm đến của con thuyền chính là cảng của Hoa Lưu tông nên khoảng cách đến tông rất gần, chỉ mất một ngày đường thì đã đến nơi.
Giờ thì Nghiệt Sinh đã hiểu tại sao nơi đây được gọi là Hoa Lưu tông, mọe nó quá nhiều hoa!
Trước mặt Nghiệt Sinh bây giờ là vô vàn cánh hoa bay nhẹ nhàng khắp tông, tất cả đều bay theo quỹ đạo, và nếu nhìn kỹ thì sẽ quỹ đạo bay chính là theo hình cánh hoa, nhiều quỹ đạo bay nhỏ lại tạo nên quỹ đạo bay lớn.
Kiến trúc được xây dựng với tường thành được sơn thếp vàng sáng, mái lại có màu hồng của hoa đào, các kiến trúc rất nhã nhặn, nhẹ nhàng chứ không phải theo kiểu mạnh mẽ như những nơi Nghiệt Sinh đừng đến.
“Bước vào trong thôi.” Dụ Hương lên tiếng.
Mùi hương của hoa nhẹ nhàng cũng khiến cho Nghiệt Sinh thích thú, bước vào có rất nhiều đệ tử nữ chăm chú, tất cả đều cúi đầu trước nhóm người Liên Ngọc, nhưng mắt vẫn dán vào Nghiệt Sinh.
Mà mỗi nữ tử ở đây đều vô cùng đẹp mắt, nhã nhặn, Nghiệt Sinh nuốt nước bọt vào miệng, đây chắc chắn chính là thiên đường.
Liên Ngọc thấy Nghiệt Sinh có chút nhìn gái thì hậm hực ra mặt.
Rất nhanh đã đến một căn phòng lớn, phía trước để bảng tên là Tổng Trưởng lão.
“Tổng Trưởng lão, là đệ tử Dụ Hương đây ạ!”
Một chút sau, từ trong phòng bước ra một người nữ nhân trông chỉ mới ba mươi tuổi, mái tóc dày dài đến tận gần gót chân, khuôn mặt mỹ miều với một nốt ruồi lớn dưới mắt trái, thân thể vóc dáng cân đối với nước da không quá trắng cũng không quá đen, y tên Mạn Nhu.
Mạn Nhu liết nhìn Nghiệt Sinh một cái rồi quay qua nói chuyện với Dụ Hương.
“Chính là hắn sao?”
“Đúng vậy tổng trưởng lão, chính là hắn, Phạm Nghiệt Sinh.”
Mạn Nhu lắc đầu một cái rồi hướng về Liên Ngọc nói: “Sao ánh mắt của con lại đặt thấp thế.”
Nghiệt Sinh nghe thế hiển nhiên không hài lòng, ít nhất nói xấu cũng phải để hắn khuất mặt chứ.
“Dạ không! Anh của con là tuyệt nhất! Một ngày nào đó anh ấy sẽ làm cho điên đảo Đại Lục.” Liên Ngọc dõng dạc nói.
Tiếp đấy Nghiệt Sinh được sắp xếp ở một căn phòng nhỏ, hắn được cấp mười viên linh thạch, cùng hai cái lệnh bài, một cái có khắc số bảy chính là đại diện cho thân phận Thất cấp, cái còn lại có màu hồng, ở trên khắc một bông hoa bảy cánh, hiển nhiên chính là đại diện cho thân phận đệ tử Hoa Lưu tông.
Những viên linh thạch ở đây đều đậm đặc hơn so với Đảo Phương Nam, mà căn phòng của hắn cũng thơm tho và được bày trí tinh tươm.
Nghiệt Sinh đi tìm Liên Ngọc nói chuyện, ngày mai nàng và nhóm người Dụ Hương sẽ phải quay về Ngũ cấp.
“Ta thật ra… không lợi hại như em nghĩ.” Nghiệt Sinh ngại ngùng nói.
Bỗng Liên Ngọc nắm lấy tay của hắn rồi đáp: “Em tin anh nhất định sẽ làm được.’
Từ trong nhẫn trữ vật, Liên Ngọc lấy ra một túi linh thạch lớn, lại thêm hàng trăm thảo dược quý hiếm được phân loại rõ ràng rồi đưa cho Nghiệt Sinh.
Hắn có chút thất thần, bởi cứ tưởng cái nắm tay đó là tình cảm, ai dè lại là đưa đồ.
Nghiệt Sinh tự nhắc mình tỉnh táo lại, Liên Ngọc bây giờ xinh đẹp tuyệt trần, thiên phú cực cao, hắn lấy gì mà mơ mộng?