“Em biết tu vi của anh hiện giờ không tốt lắm.” Liên Ngọc cười nhẹ rồi nói.
Nghiệt Sinh hơi xấu hổ đáp: “Vậy tại sao em lại cứ ngưỡng mộ anh thế?”
“Vì anh là người đưa dẫn em vào con đường tu luyện đầu tiên, cũng là người đã cứu mạng em, lại là người đã cùng em vui vẻ một bên ở Chân Tinh môn.” Liên Ngọc cười nói.
Nghiệt Sinh không hiểu sao lúc này có chút rưng rưng, Liên Ngọc đúng là một nữ nhân quá hiểu chuyện, hắn nhớ lại lần trước có nghe nói rằng con gái sẽ trưởng thành hơn con trai ba năm khi hai người cùng tuổi, hóa ra đây là sự thật.
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ mạnh lên, sớm đi đến Ngũ cấp.”
Cả hai tâm tình một chút rồi mới rời đi.
Qua sáng ngày hôm sau, toàn bộ nhóm người Dụ Hương, Giai Ý, Liên Ngọc đều rời đi.
Rất nhiều khu vực xung quanh bức tường có truyền tống trận để di chuyển giữa các cấp, Nghiệt Sinh đưa tiễn nên cũng đã nhìn rõ thấy bức tường, nó khổng lồ theo đúng nghĩa đen, chiều cao phải lên đến mười mét, chiều dày phải hơn một mét, mà bức tường sần sùi như có một lớp dày hàu bám lên.
Đưa tiễn xong thì hắn cũng quay về Hoa Lưu tông, ở đây Nghiệt Sinh áp dụng phương pháp hòa thuận với mọi người, gặp ai cũng cười, thấy ai cũng hỏi, tia gái thì phải quan sát kỹ lưỡng xem có ai đang nhìn mình hay không.
Nhưng thiên đường của hắn chỉ có được trong ảo tưởng.
“Cái gì? Ta phải đi giặt đồ sao?” Nghiệt Sinh ngạc nhiên quát lên với người nữ nhân trước mặt, nàng cũng là đệ tử ở đây, tên là Tú Yên, thân hình cao lớn, mà khuôn mặt trông có phần già dặn.
“Ngươi phải cống hiến cho tông môn, và ta sẽ là người trực tiếp quản giáo cho ngươi.” Tú Yên rắn giọng nói.
Nghiệt Sinh câm nín, hắn quyết định cam chịu trong khoảng thời gian đầu.
Ngồi ở một con suối nhỏ chảy qua giặt đồ, Nghiệt Sinh nóng hết cả mắt, hắn phải giặt đến bốn chậu đồ, và mấy nữ nhân kia chẳng ngại ngùng gì mà quăng cả yếm, nội y cho hắn.
Nghiệt Sinh cố gắng giặt giặt, hắn cũng không quá ngại mấy chuyện này, nhưng mà mã mẹ đây còn chưa kết thúc.
Hóa ra con suối này chính là nguồn sinh hoạt chính cho cả Hoa Lưu tông, đầu nguồn để nấu ăn, giữa nguồn để tắm và cuối nguồn dùng nước để giặt đồ.
Mà giữa nguồn với cuối nguồn lại không quá cách xa nhau khi mà Nghiệt Sinh đang chiêm ngưỡng hơn sáu nữ nhân cùng nhau tắm dưới suối, thứ che lại chỉ là một màn che mỏng cho có hình thức.
“Hể!” Hắn liếc nhìn một cái thì phát hiện máu mũi đã chảy từ lúc nào không hay.
Nghiệt Sinh cúi đầu xuống, cố gắng phân toàn bộ tâm trí vào giặt đồ.
Nhưng mà con mắt của hắn: (>>) cứ vậy mà liếc nhìn.
“Sư đệ, nhìn hoài coi chừng nổi mục lẹo đấy nha.” Một vị sư tỷ trong đó cười nói.
Nghiệt Sinh giật mình xấu hổ cúi xuống cặm cụi giặt đồ.
Mất hết cả buổi sáng giặt đồ, bữa cơm trưa lại chính là bắt hắn nấu.
“Sư tỷ, như thế có phải hơi quá với ta.”
Tú Yên thong thả nói: “Hơi quá cái gì mà hơi quá, đời người có biết bao nhiêu khó khăn, chỉ mới nhiêu đây mà ngươi đã nản chí thì lấy gì mà tu với chả tiên.”
Nghiệt Sinh câm nín, không phải không cãi được mà là không muốn cãi, thế là hắn lại làm luôn nghề đầu bếp, cũng may khi xưa có kinh nghiệm phụ bếp cho Liễu Thị nên những món ăn hắn làm ra đều rất đạt.
“Sư đệ, ngươi nấu ăn thật ngon nha!” Một vị sư tỷ hưởng ứng.
“Đúng đó, mong rằng sẽ mãi được đệ ấy nấu ăn cho.”
Nghiệt Sinh vừa ăn vừa ngậm ngùi, hắn chỉ có thể tạm thời cười gượng.
Cuối cùng sau giờ bữa trưa, hắn mới được đặt lưng lên giường rồi ngáp ngủ.
Nhưng mà chỉ mới được một canh giờ thì Tú Yên lại tìm đến.
“Sư tỷ, lần này lại muốn ta làm gì đây?”
Tú Yên lấy tay vỗ đầu Nghiệt Sinh cái “bóp” rồi mới nói: “Ngươi nghĩ ta là như thế? Lần này đến là vì Tổng Trưởng lão muốn gọi ngươi chọn công pháp tu luyện.”
Nghiệt Sinh vừa nghe thấy thì hí hửng lên hẳn, tâm trạng liền có chút tốt, hắn cứ tưởng bản thân đã bị bỏ rơi, xem ra Hoa Lưu tông vẫn còn chút lòng người.
“Thế nào? Còn nghĩ là ta bắt nạt ngươi nữa không?”
Nghiệt Sinh cười khà khà đáp: “Nào có sư tỷ, ta lúc nào cũng biết sư tỷ là người tốt.”
Không nhiều lời nữa, hắn trực tiếp đi theo Tú Yên để tìm Mạn Nhu.
Vừa đến vào phòng, Nghiệt Sinh đang thấy Mạn Nhu cầm trên tay một xấp dày công pháp, hắn thầm nghĩ lộc đến lộc đến, cả buổi sáng tốn đống máu mũi cũng không uổng phí.
Mạn Nhu liếc nhìn Nghiệt Sinh một cái rồi lạnh lùng nói: “Hoa Lưu tông là môn phái trước giờ chỉ có nữ nhân nên công pháp cũng chỉ giành cho nữ nhân.”
Một ráo nước lạnh vội vào đầu của Nghiệt Sinh.
“Nhưng không phải là không có cách…” Mạn Nhu nói tiếp.
Vừa bị dội nước lạnh thì Nghiệt Sinh lại nhìn thấy ánh sáng.
“Chỉ cần ngươi tự thiến, chắc chắn sẽ không e ngại gì?”
Nghiệt Sinh hoa hết cả mặt, Tú Yên bên cạnh thì cười mỉm.
“Trưởng lão, không thể, thứ này đã gắn bó với ta được một thời gian, không thể nói cắt là cắt.”
“Hừ, chỉ là mấy thứ dư thừa, ngươi giữ lại làm gì?”
“Ta… ta giữ lại để… để… ta không cần công pháp gì nữa.” Nghiệt Sinh hét lên, xong trực tiếp chạy về phòng của mình, hắn quyết thà không tu luyện chứ không thể tuyệt hậu, tuyệt tôn, bảo bối này vẫn còn chưa được dùng lần nào đúng nghĩa.
Tú Yên nhìn Nghiệt Sinh chạy đi thì phì cười, nàng hướng về Mạn Nhu rồi nói: “Tổng Trưởng lão, công pháp thì thiếu gì? Tại sao lại không cho hắn một quyển để tu luyện lấy, đệ tử thấy hắn cũng không thể có thiên phú gì?”
“Bên trên có lệnh, nhất định không thể để hắn có cơ hội nào đi lên, nhất định phải kéo dài khoảng cách của hắn và Liên Ngọc, ngươi cứ như kế hoạch ban đầu mà thực hiện.”
“Vâng, đệ tử đã hiểu, nhất định sẽ khiến hắn không có thời gian tu luyện.”
Nói xong Tú Yên cũng rời khỏi đây mà theo chân của Phạm Nghiệt Sinh.
Mạn Nhu đóng cửa lại rồi thở dài: “Haizzz, không phải bọn ta muốn làm khó ngươi, chỉ là ngươi lại liên quan đến viên ngọc quý nhất của Hoa Lưu tông.”
Ở một nơi nào đó của Đại Lục, mặt trời vẫn đang chiếu rọi, nhưng mà lại có một căn phòng không hề nhận được nguồn ánh sáng ấy, Liễu Thị bước vào căn phòng đấy, miệng giương lên ý cười rồi nói: “Tiểu Tiểu, tu vi của con tiến bộ thật nhanh, nếu không phải b·ị c·ướp bản nguyên thì con sớm đã siêu việt các thiên tài thế hệ này.”
Ánh sáng lại chui vào phòng bình thường, Tiểu Tiểu mở mắt ra, nàng mới nói: “Con nhất định phải mạnh hơn để còn bảo vệ anh.”
“Nghiệt Sinh nó đã đến Đại Lục.”
Câu nói làm Tiểu Tiểu giật mình, nàng hướng về Liễu Thị gấp gáp nói: “Anh ấy đang ở đâu?”
Quay trở lại chỗ của Nghiệt Sinh, Tú Yên bước vào phòng rồi mới nói: “Sư đệ sao thế? Chỉ cần tu vi mạnh mẽ thì đệ lo gì việc thiếu gái theo? Cứ cắt bỏ đi!”
Nghiệt Sinh không đáp, hắn không rảnh rỗi mà cãi, gái theo rồi thì hắn làm gì, hai ngón tay sao
“Sư tỷ? Ta có chút không thông, sư tỷ có thể ra ngoài được không!”
“Được rồi, nhưng mà sư đệ thử suy nghĩ lại, sau này tu luyện tu vi cao rồi biết đâu sẽ có cách mọc lại, khéo lại còn to, trắng hơn.”
Nghiệt Sinh trực tiếp đi ra cửa chìa hai tay ra ngoài với ý đuổi khách.
Tú Yên hết cách chỉ có thể ra ngoài, trước khi đi bảo rằng Nghiệt Sinh không cần phải giặt đồ nữa, công việc hàng ngày chỉ là nấu ăn thôi.