Qua ngày hôm sau, Nghiệt Sinh không cần phải giặt đồ nên thời gian rảnh rỗi hơn hẳn, cũng chả có công pháp mới nên hắn chỉ muốn tập trung vào tu luyện.
Nhưng mà đời không như mơ, vừa mới ngồi xuống nghiêm túc được một tí thì một sư tỷ trực tiếp xông vào phòng của hắn.
“Sư tỷ làm gì thế?” Nghiệt Sinh nói lớn, giọng có chút giận dữ.
“À đây là phòng sư đệ à? Xin lỗi là do ta nhầm lẫn.”
Cứ thế vị sư tỷ ấy lại bước ra.
Nghiệt Sinh lại ngồi xuống tu luyện, nhưng chỉ được năm phút sau thì lại một vị sư tỷ khác bước vào phòng hắn, lần này còn quá đáng hơn khi mà trang phục của người này vô cùng mỏng manh, những thứ đáng ra nên bị che kín thì lại đang lấp ló trước mắt của hắn.
“Sư tỷ là đi lầm phòng sao?”
Vị sư tỷ ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay về chỗ của Nghiệt Sinh rồi l·ẳng l·ơ nói: “Nào có! Ta là muốn đến thăm đệ ấy chứ.”
Vừa nói xong thì nàng ấy đi đến gần và trực tiếp ngồi cạnh với Nghiệt Sinh, bàn tay nàng đưa ra vuốt nhẹ vào khuôn mặt của hắn.
Nghiệt Sinh sượng người nói: “Sư tỷ tên là gì nhỉ? Ta trước đây vẫn chưa từng gặp qua tỷ.”
“Ta là Kiều Thị Nương, đệ cứ gọi là Kiều Nương được rồi.”
Vừa nói thì tay của nàng cũng đã vuốt đến ngực của Nghiệt Sinh.
Mà hắn cũng chả khá hơn, đôi mắt cứ nhắm thẳng vào những phần nhô ra, khuôn mặt ửng đỏ như mới uống rượu.
Bỗng Kiều Thị Nương thu tay lại rồi nói: “Ôi c·hết! Ta có chút việc bận, khi nào rảnh lại đến thăm đệ sao?”
Nghiệt Sinh thở ra một hơi nóng, mặt vẫn còn ửng đỏ.
“Không được, không được, phải tịnh tâm.” Hắn tự nhắc nhở chính mình, nhưng lúc này linh khí vừa được hấp thụ vào thì liền gặp r·ối l·oạn.
Những viễn cảnh khi nãy hiện lên trong đầu khiến hắn phân tâm cực độ, thế là hắn đi đến con suối múc một ráo nước tự vội đầu mình rồi lại về phòng tu luyện.
Nhưng kết quả vẫn cứ thế, hắn không thể nào tập trung cao độ được, vậy là cả ngày hôm đó hắn chỉ có thể nằm chán chê do bị q·uấy r·ối bởi những hình ảnh ấy.
Sang ngày hôm sau, cuối cùng Nghiệt Sinh cũng bình tĩnh lại được, hắn quyết định hôm nay sẽ tu luyện bất chấp toàn bộ để bù lại mất mát tối qua.
Mộng tưởng và quyết tâm vừa được đưa ra thì một lần nữa Kiều Nương lại bước vào phòng của hắn, những hành động như ngày hôm qua lần nữa được thực hiện và rồi rời đi đúng lúc.
Nghiệt Sinh thật sự tức điên lên, những hình ảnh rạo rực lại khiến hắn cứ thế mất một ngày.
Và rồi ngày hôm sau lại đến, Nghiệt Sinh lần này đang dùng một tấm vải bịt mắt lại, một thân quyết tâm tu luyện đến c·hết.
Kiều Nương lại lần nữa đúng giờ xuất hiện, thấy Nghiệt Sinh bịt mắt làm nàng không thể nhịn được cười.
Nàng ta lại từ từ tiếp cận, Nghiệt Sinh đã biết được thông qua tiếng động và mùi hương nhưng hắn vẫn thế quyết tâm tu luyện đến c·hết.
“Sư đệ, ngươi đoán xem đây là mùi hương từ đâu trên người ta a?”
Mùi hương da thịt đi đến mũi của Nghiệt Sinh, điều này càng làm hắn cảm giác điên điên hơn lần trước, cảm giác còn kích thích hơn rất nhiều.
“Không!!!” Nghiệt Sinh hét lên rồi xông trực tiếp ra bên ngoài.
Vấn vương ngày hôm nay phải kéo đến ba ngày mới làm cho hắn bình tĩnh lại được.
Kiều Nương hoàn thành nhiệm vụ lại như mọi ngày đến gặp Dụ Hương.
“Sư tỷ, mọi chuyện đều thành công, sư đệ đúng là trai ngoan đấy nha! Nhưng ta sợ cứ khiêu khích thế này thì đệ ấy sẽ thật làm bừa.”
“Yên tâm, chỉ cần không cho đệ ấy có thời gian tu luyện là được, chỉ cần đợi Liên Ngọc đi đến Tứ cấp thì chúng ta sẽ không làm khó đệ ấy nữa, mà hơn nữa còn sẽ cố tạo điều kiện để bù đắp cho đệ ấy.”
Kiều Nương gật đầu không đáp rồi rời đi.
Thật ra thời gian Nghiệt Sinh ở đây đã thích ứng được với Hoa Lưu tông, hắn tạo được ấn tượng tốt với mọi người, mà lại nấu ăn đặc biệt ngon.
Huống chi việc Kiều Nương dụ dỗ mấy ngày ai ai cũng biết, và bọn họ cũng biết Nghiệt Sinh chính nhân quân tử chẳng có dã tâm làm bừa.
Qua ba ngày sau, Nghiệt Sinh lúc này đã tìm được một chỗ vắng, đây là khu vực cuối nguồn con suối, ít người qua lại.
Hắn ngồi đó tĩnh tâm tu luyện, quyết vứt hồng trần, nhưng hắn nào ngờ nơi đâu có đệ tử của Hoa Lưu tông thì nơi đó Kiều Nương sẽ xuất hiện.
Vừa mới tu luyện đúng mười phút thì nàng ta đã ở trước mặt của Nghiệt Sinh.
Lần này còn đặc sắc hơn khi trước mặt của Nghiệt Sinh, nàng ta bày ra một điệu múa khiêu gợi, cứ lâu lâu lại có một mảnh vải trên người nàng rơi xuống.
“Con mạ nó! Liều thôi.” Nghiệt Sinh hét lên rồi trực tiếp lao vào ôm Kiều Nương đè xuống.
“Sư đệ, quá hỗn rồi!” Vừa nói xong thì Kiều Nương vung tay chứa nguyên lực đánh Nghiệt Sinh ra xa rồi bỏ đi.
Nghiệt Sinh đứng dậy cười khặc khặc, trong lòng tự tin rằng nàng ta chắc chắn sẽ không dám đến nữa.
Qua ngày hôm sau, lần này quả đúng như Nghiệt Sinh đã đoán, Kiều Nương đã không xuất hiện nữa mà thay vào đó là một vị sư tỷ khác với thân hình bóc lửa không kém.
Thế là mọi chuyện lại vỡ tan, Nghiệt Sinh dùng đủ mọi chiêu trò, thậm chí là tìm tư liệu về tôn giáo ra học.
Ở thế giới này có ba đại tôn giáo lớn, thứ nhất là Ma giáo hay còn gọi là Tà giáo, thứ hai là Thánh giáo, thứ ba là Tịnh giáo, mỗi một tôn giáo hiển nhiên đều có kiến thức và hệ tư tưởng khác nhau.
Mà Nghiệt Sinh chính là tiếp cận Tịnh giáo, tư tưởng của giáo này là vứt bỏ hồng trần, tạm biệt những thứ tục phàm đi đến lục căn thanh tịnh.
Nhưng mà cuối cùng mọi thứ đều vỡ tan, đến lúc hắn chịu đựng được với một vị sư tỷ thì ngày hôm sau sẽ có hai sư tỷ đến cùng lúc rồi lắc mông trước mặt hắn.
Gần một tháng nay, Nghiệt Sinh không những không tu luyện được gì, mà tâm trí lẫn thận đều tổn hại nghiêm trọng.
Hết cách, hắn đưa ra một quyết định mà bản thân chưa dám bao giờ nghĩ đến.
Sáng ngày hôm sau là đến lịch của Kiều Nương đến q·uấy r·ối vị tiểu sư đệ, nhưng vừa vào phòng thì chỉ phát hiện ra một bức thư trên bàn, đọc nội dung trong thư làm nàng lo lắng vội chạy đi báo với Mạn Nhu.
Cầm lấy bức thư trên tay, Mạn Nhu cũng có tâm trạng phức tạp.
Nội dung bức thư: “Xin lỗi các vị sư tỷ, Hoa Lưu tông thật sự rất tạo điều kiện cho ta, nhưng ta cảm thấy bản thân đã xuất hiện những tư tưởng dơ bẩn, đen tối, sợ một ngày nào đó sẽ gây tổn hại đến mọi người, hổ thẹn, quá hổ thẹn nên ta chọn cách rời đi, mong rằng các sư tỷ sẽ giữ gìn sức khỏe.”
Trên bức thư còn có một dòng chữ bị bôi đen đi, nội dung của nó là: “Thật sự ở đây làm ta quá hao thận, tâm trí thông không.”
Nhưng Nghiệt Sinh nghĩ rằng ghi như vậy sẽ đánh giá con người hắn thiếu chuẩn mực nên xóa đi, một khi đã đi thì phải để lại ấn tượng tốt mức có thể.
“Trưởng lão! Có phải chúng ta đã hơi quá đáng không?”
“Mọi chuyện đã xảy ra rồi, ta sẽ báo đến bên trên, nhưng trước hết thông báo đến toàn bộ tỷ muội sẽ che giấu việc Nghiệt Sinh bỏ đi! Người nào phạm, cấm túc một năm.”
“Vâng! Trưởng lão.”
Mạn Nhu rời đi, nàng nhìn lại bức thư lần nữa, tâm trạng có chút phức tạp, rời khỏi Hoa Lưu tông đi ra bên ngoài Thất cấp tương đương lành ít dữ nhiều.