Nghiệt Sinh đi ra khỏi Hoa Lưu tông, hiển nhiên hắn đã có chuẩn bị, hắn tích được một chút linh thạch, lương khô rồi lại một tấm bản đồ lớn.
Tấm bản đồ chỉ thể hiện được địa điểm ở Thất cấp, còn những phần khác thì không ghi rõ.
Nghiệt Sinh nhìn nhìn thì phát hiện nó chỉ ghi những địa điểm lớn như Hoa Lưu tông, Lạc Song tông… nhưng chí ít thì địa hình được thể hiện rất rõ ràng.
Nhìn tới nhìn lui hắn quyết định đi về phía tây, bởi theo hướng đông thì sẽ rất gần với Lạc Song tông, chính là tông môn của cái tên Dịch công tử mà hắn g·iết bỏ vì cái gu biến thái kia.
Nhưng mà đời không như mơ, đi được một đoạn thì phía trước của hắn xuất hiện hai tên mặc trang phục giống nhau, hiển nhiên là cùng một thế lực.
Cả hai tên có khuôn mặt bặm trợn, nhìn cứ như là anh em, mà tuổi tác ắt hẳn phải lớn hơn Nghiệt Sinh ba bốn tuổi.
Thấy thế nên hắn cố gắng không nhìn mà cứ đi ngang qua.
Bỗng tên bên trái trong hai tên cất tiếng: “Huynh đệ, ngươi là người từ nơi khác đến sao? Ta thấy ngươi đối với Thất cấp hình như có chút xa lạ.”
Tên đó vừa nói vừa nhìn vào tấm bản đồ trên tay của Nghiệt Sinh.
Phát hiện nguyên nhân, hắn lập tức thu hồi tấm bản đồ rồi mới nói: “Haha, nào có, ta là người của Hoa Lưu tông, nay ra ngoài chỉ vì thực hiện nhiệm vụ mà thôi.”
Vừa nói Nghiệt Sinh vừa xuất ra một tấm lệnh bài chứng minh thân phận của Hoa Lưu tông.
Cả hai tên mỉm cười nhẹ rồi nhìn nhau, Nghiệt Sinh bình tĩnh lùi về sau một chút.
“Huynh đệ, chúng ta cũng là mới đến nơi đây, muốn cùng ngươi kết bạn có được không?” Tên này vừa nói vừa tiến đến gần hơn.
Nghiệt Sinh xua tay ra rồi nói: “Xin lỗi hai vị, ta thật sự có chút việc bận.”
Nói xong Nghiệt Sinh liền phóng về sau, mà hai tên kia đâu có dễ dàng buông tha, bọn họ lập tức đuổi theo.
“Hai vị như thế là muốn gây hấn với Hoa Lưu tông?” Nghiệt Sinh vừa chạy vừa quay đầu về sau rồi quát.
“Hoa Lưu tông từ khi nào mà lại có nam nhân.”
Nghiệt Sinh bừng tỉnh, mấy ngày nay đắm chìm trong gái gú đã làm hắn thật có chút lú.
“Nếu ta nói ta là nữ cải nam trang thì hai vị có tin không?”
“Tin, ngươi cứ dừng lại cho bọn ta cởi quần kiểm tra.”
Nghiệt Sinh nghiến răng bỏ chạy, cả hai tên đang đuổi theo hắn đều là Khối Nguyên cảnh, nhưng khí tức phát ra có chút mạnh nên khả năng cao là Khối Nguyên cảnh lâu năm, hắn không có tự tin đánh lại, mà nếu đánh thắng rồi lại gây động tĩnh làm cho mấy kẻ khác đến thì hắn chỉ có đường toang.
Cũng may thể chất của Nghiệt Sinh siêu việt mạnh mẽ nên tốc độ khiến cho hai tên đuổi theo có chút không bắt kịp.
Nhưng mà vừa chạy được một chút thì hai tên kia lại nắm tay với nhau.
Nghiệt Sinh quay đầu nhìn lại, trong đầu liền xuất hiện ba dấu hỏi chấm lớn, cái quái gì thế này?
Cũng lúc này tốc độ của cả hai gia tăng vượt bậc, đã nhanh hơn Nghiệt Sinh một chút.
Nghiệt Sinh hoa hết cả mặt, chỉ cần nắm tay liền có thể tăng sức mạnh, vậy sao không sơn màu v·ũ k·hí rồi tăng sức mạnh luôn đi?
Khoảng cách ngày càng bị kéo lại gần, Nghiệt Sinh nhìn thấy phía trước có hai con đường mòn, một con đường hướng xuống nơi bằng phẳng, một con đường chính là hướng lên một cánh rừng.
Rất nhanh Nghiệt Sinh chọn đường mòn đi về hướng của khu rừng, hai tên kia nắm tay vào nhau nên di chuyển trên địa hình rừng rậm sẽ khiến bọn chúng gặp khó khăn hơn nhiều.
Nhưng vừa đi được một đoạn thì trước mặt của hắn đã là ba người khác, nhìn khuôn mặt có ý cười đó thì hắn biết rằng chắc chắn đây là đồng bọn.
Nghiệt Sinh dừng chân lại, hai tên đang đuổi hắn cũng dừng theo.
“Không ngờ các ngươi lại có đồng bọn!” Nghiệt Sinh cảm thán nói, mục đích chính là nhắc khéo để xác nhận.
“Haha, ở nơi này nếu không có huynh đệ, thế lực chỉ có thể c·hết ngươi biết không?” Một trong hai tên đuổi theo hắn nói.
Năm tên Khối Nguyên cảnh, Nghiệt Sinh thật không biết thoát ra bằng cách nào.
Lúc này hắn trực tiếp quỳ xuống, vái lại vào nhóm ba người ở trên rồi lại vái lại hai người ở dưới, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi hai hàng.
“Ta thật quá khổ đi, vốn ta đang chăm sóc mẹ già ở Đảo Phương Nam thì đệ tử của Hoa Lưu tông đi ngang, bọn chúng thấy ta đẹp trai thì liền g·iết c·hết mẹ ta rồi bắt ta đi về để thỏa mãn dục vọng, ta sau một tháng chịu đủ khổ đau mới có thể trốn thoát khỏi đây, các vị xin hãy tha cho ta.” Nghiệt Sinh quỳ xuống nói.
Nhóm ba người ở trên đều mang dáng dấp to lớn, một người thì râu tóc dài rối như bờm sư tử, một người lại sở hữu một màu da đỏ quái dị, người còn lại cũng là người bình thường nhất, trông hầm hố nhưng vẫn có chút thư sinh.
Mà tên của ba người họ lần lượt theo miêu tả là Trương Phi, Quan Vũ, Lưu Bị.
Lưu Bị thấy vậy lắc đầu rồi cảm thán: “Ta cũng không ngờ Hoa Lưu tông lại như vậy, hóa ra bọn họ có thể không cần nam nhân là nhờ phương thức này.”
Nghiệt Sinh gật đầu lia lịa, nước mắt rơi còn hơn lúc nãy.
“Đại ca, ta thấy cứ bắt về rồi t·ra t·ấn, khéo lời nói lại khác ngay.” Trương Phi gắt gỏng làm Nghiệt Sinh thật muốn g·iết c·hết y.
“Tam đệ nói cũng không có sai, cứ bắt về trước rồi lại tính sao?”
Lưu Bị hướng mắt xuống hai người ở dưới nói: “Vương Triều, Mã Hán, bắt hắn lại đi về thôi.”
“Vâng đại ca.”
Nghiệt Sinh không chống trả mà cứ để cho hai tên đó xách hắn theo đúng nghĩa đen, hiện tại chống trả thì chỉ có kết cục không mấy tốt đẹp, hắn nhất định phải để dành sức lại để còn tìm cơ hội mà trốn thoát.
Khu rừng mọc dọc theo một ngọn núi nhỏ, rất nhanh cả năm người đã đưa hắn đến một bãi đất trống, xây được mấy căn nhà gỗ nhỏ, rõ ràng đây là địa bàn của cả năm người.
Bọn hắn t·rấn l·ột toàn bộ đồ đạc của Nghiệt Sinh, hiển nhiên bao gồm cả chiếc nhẫn trữ vật, nhưng chiếc nhẫn này là Trữ Dục tặng hắn, phía trên có pháp chế cực mạnh chỉ có thể được mở ra bởi Nghiệt Sinh.
“Ngươi mau mở ra nó ra.” Mã Hán nói sau khi cố gắng nhưng không thành.
“Đại ca à! Ít nhất ngươi cũng phải cởi trói cho ta chứ!” Nghiệt Sinh nói, tình trạng lúc này của hắn chỉ còn lại cái quần lót, toàn bộ đều đã bị t·rấn l·ột sạch.
Cầm nhẫn trữ vật trên tay Nghiệt Sinh có chút ngưng trọng, hai luồng suy nghĩ đấu tranh với nhau, một là triệu hồi Long Ma Dương thương rồi một đường chạy trốn, hai là triệu hồi mấy món có giá trị ra rồi lừa bọn chúng.
Nhưng mà cuối cùng phương án một rất không khả thi, hắn không thể để Lục Quang ở đây mà chạy trốn được.
“Nhanh lên!” Mã Hán quát.
Đang tính l·ừa đ·ảo một chút thì trên trời truyền lên âm thanh: “Đã lâu không gặp nhưng tiểu tử ngươi vẫn báo như vậy!”
Giọng nói quen thuộc này khiến Nghiệt Sinh ngước đầu nhìn lên, người xuất hiện không ai khác chính là Liễu Thị, bên cạnh hiển nhiên có cả Tiểu Tiểu.
“Các hạ là người phương nào?” Lưu Bị bình tĩnh nói, nhưng trong thâm tâm liền đang có chút run rẫy, khi cường giả xuất hiện luôn tạo nên một áp lực vô hình cho dù không cố tình phô trương.
“Đại ca, mặc kệ là người phương nào thì chúng ta cứ c·ướp là xong.”
“Câm miệng.” Lưu Bị quát lớn.
Chỉ có Nghiệt Sinh đang cố gắng kiếm đồ mặc nhanh nhất có thể, cũng may trong nhẫn trữ vật không hề thiếu đồ, lúc nào không gặp mà lại gặp ngay lúc hắn thảm hại nhất thế này.