Liễu Thị vừa hạ chân xuống mặt đất thì toàn bộ năm người Lưu Bị, Trương Phi… đều bị một luồng sức mạnh đè đến quỳ xuống mặt đất, miệng không thể nói chuyện.
Riêng Trương Phi cố gắng gồng thoát thân nhưng chỉ khiến bản thân toàn là máu, thân thể thương nát.
Liễu Thị từ từ đi đến, nhưng Tiểu Tiểu đã chạy lên ôm chầm vào Nghiệt Sinh.
Nàng khóc nức nở nói: “Em nhớ anh lắm!”
Nghiệt Sinh đưa tay ôm nhẹ sau lưng của nàng, mắt có chút rưng rưng, đã lâu rồi hắn mới gặp lại cô em nhỏ này và cả người dẫn dắt hắn nhiều nhất trong con đường tu tiên.
“Đừng khóc! Chẳng phải chúng ta đã gặp lại sao!”
Nghiệt Sinh và Tiểu Tiểu nói chuyện với nhau, hắn cực bất ngờ và sửng sốt khi biết rằng Tiểu Tiểu đã là Động Nguyên cảnh.
“Là do ngươi quá yếu kém đấy!”
Nghiệt Sinh cúi đầu, cảm thấy có chút mất mặt, em gái của hắn ngày càng vượt xa hắn.
Liễu Thị lấy ra từ nhẫn trữ vật một cây sâm nhỏ, vừa mới xuất ra thì nó như có linh tính mà vùng vẫy muốn thoát đi.
Nàng ta đưa cho Nghiệt Sinh và bắt trực tiếp ăn sống, mà hắn hiển nhiên nghe lời nàng vô điều kiện.
Liễu Thị và Tiểu Tiểu sẽ ở đây một năm, mà mục đích chính là giúp Nghiệt Sinh thoát thai hoán cốt.
“Ngươi nói chỉ cần có xác cường giả thì sẽ mạnh lên?” Liễu Thị nói chuyện, nàng đang ngồi trên ghế trong phòng của nhóm người Lưu Bị.
Tiểu Tiểu và Nghiệt Sinh cũng được ngồi ghế, chỉ có năm người Lưu Bị là cam chịu quỳ gối ở dưới sàn, ngay cả người nóng tính như Trương Phi cũng bị khuất phục hoàn toàn trước sức mạnh của Liễu Thị.
Nghiệt Sinh gật đầu trước câu hỏi của Liễu Thị.
“Được, vậy ngươi đợi ở đây, ta đi g·iết vài người cho ngươi.” Câu nói thẳng thắng bình tĩnh của Liễu Thị làm cho Nghiệt Sinh và đám người Lưu Bị cứng đờ, đây chính là phong cách của lão đại.
Cứ thế ba ngày sau Liễu Thị quay lại, trên tay của nàng lúc này là ba cái xác c·hết, tất cả đều là Tụ Nguyên cảnh.
Đám người Lưu Bị, Trương Phi cứng hết cả họng, Tụ Nguyên cảnh trong tay nàng ta chỉ như là bắt thú rừng, ba ngày không tính di chuyển liền g·iết được ba người.
Mà một Tụ Nguyên cảnh thôi cũng đủ khiến bọn chúng quỳ xuống liếm chân, cái phong cách bá đạo của Liễu Thị khiến đau hết cả tim.
Lục Quang đứng trước ba cái xác c·hết của Tụ Nguyên cảnh không thể kìm nén được nữa mà trực tiếp biến về thành dạng thường, điên cuồng thôn phệ sinh khí.
“Sư phụ! Đây là?” Nghiệt Sinh nói, hắn không gọi Liễu Thị là bà như lúc xưa mà thay vào đó là sư phụ cho phải đạo.
“Yên tâm, đây đều là bọn ác tu, bọn chúng c·hết chỉ khiến cho thế giới này sạch hơn thôi.”
Nghiệt Sinh gật đầu, như vậy thì quá ổn.
Nhưng hắn không biết rằng ba n·gười c·hết này đã khiến cho Chấp Chưởng đường giận dữ cực độ, bọn chúng đưa người truy xét khắp nơi nhưng cũng may Liễu Thị hành động không để lại dấu tích.
Ba cái xác Tụ Nguyên cảnh giúp cho Lục Quang lấy được lượng sinh khí mà nó chưa bao giờ có thể tưởng tượng được, trong tâm trí của nó bắt đầu cảm thấy hối hận vì biết bao lần muốn rời bỏ Nghiệt Sinh.
Giờ đây nó đã nghĩ kỹ, đúng vậy, Nghiệt Sinh có thể vô dụng, phế vật, nhưng mà bên cạnh của hắn lại là những lão đại thực thụ, không nhìn mặt chó cũng phải ráng nhìn mặt chủ, nó quyết tâm cao độ sống c·hết cũng phải bám theo hắn.
Nghiệt Sinh thấy Lục Quang hấp thụ nó xong thì trực tiếp kéo nó vào trong phòng, bây giờ là lúc lấy lại vốn liếng.
Theo mấy lần trả giá, thì Lục Quang sẽ đưa Nghiệt Sinh tám phần trong mười phần sinh khí mà nó hấp thụ, nhưng hiển nhiên nó sẽ gian trá mà chỉ đưa ra bảy phần.
Lượng sinh khí dồi dào đi đến, măng tre trong thực tâm của Nghiệt Sinh chỉ mới mười sáu phân điên cuồng hấp thụ.
Rất nhanh sự tiến hóa của nó có thể thấy được bằng mắt thường, một phân, một phân, rất nhanh nó đã cao đến hai mươi phân rồi khựng lại.
Lục Quang lúc này không truyền sinh khí nữa, mồm bảo hết rồi, thì Nghiệt Sinh mới cầu xin thêm một chút, hắn đã chạm đến nút thắt cảnh giới.
Sau hơn bốn tiếng đồng hồ lải nhải, Nghiệt Sinh cũng đã thuyết phục được Lục Quang thêm một phần nữa.
Nhưng mặc kệ bao nhiêu, măng tre vẫn cứ thế ở độ dài mười lăm phân.
Điều này làm Lục Quang bực tức chửi Nghiệt Sinh liên hồi, cho rằng nó đã bị hắn lừa.
Mà Nghiệt Sinh cũng chẳng biết làm gì? Cái nút thắt này lớn hơn rất nhiều so với hắn nghĩ.
Đến tối, Nghiệt Sinh được ngâm mình trong nước của biết bao dược liệu quý giá, đan dược nhai đến mỗi mồm, mà mỗi loại đan dược Liễu Thị cho đều có tác dụng khác nhau, nhưng chủ yếu là muốn đào thải cặn bẩn ra khỏi người của hắn.
Nhưng cũng lúc này Liễu Thị mới phát hiện thân thể của Nghiệt Sinh vô cùng tốt, ngoài lực lượng, khả năng hồi phục thì mỗi một giọt máu, thịt đều rất thuần khiết, nồng hậu sinh lực.
Thế nên Liễu Thị chuyển sang cho Nghiệt Sinh ăn những viên đan giúp tăng cường sinh lực.
Mà nhóm năm người của Lưu Bị, Trương Phi cũng được hưởng ké.
Những phần thừa của dược liệu như râu ria, hay mấy viên đan dược lỗi đều được cho bọn chúng.
Nhưng chỉ nhiêu đó là quá đủ, bọn chúng không những không phàn nàn mà còn cảm tạ khôn xiết.
“Tiểu Tiểu, em đã trở nên lợi hại như vậy thì chắc cũng phải chịu nhiều gian khó lắm nhỉ?” Nghiệt Sinh ngồi bên cạnh Tiểu Tiểu nói, cả hai cùng ngồi trên một cành cây lớn, hướng mắt lên mặt trăng cao sáng trên kia.
Tiểu Tiểu lắc đầu, miệng đáp: “Tất cả đều là nhờ có Liễu Thị sư phụ, bà ấy đã giúp em hồi phục lại một phần thực tâm, mà lại tốn rất nhiều tài nguyên tu luyện cho em.”
Nghiệt Sinh gật đầu, ơn nghĩa của Liễu Thị thực sự quá lớn.
“Anh à! Em kể chuyện lúc trước của em cho anh nhá!”
Nghiệt Sinh ngạc nhiên, trước kia hắn hỏi thì Tiểu Tiểu chỉ toàn im lặng.
Tiểu Tiểu bắt đầu kể về mọi thứ, bắt đầu từ lúc nàng được sinh ra ở nơi nào, phải sống như thế nào.
Nghiệt Sinh nghiến chặt răng lợi, tơ máu xuất hiện trong tròng mắt, sự giận dữ được nhìn rõ trên mặt.
Tiểu Tiểu đưa tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt cứng của Nghiệt Sinh rồi nói: “Không sao, em kể chuyện này cho anh chỉ là vì không muốn giấu anh bất cứ thứ gì?”
Nghiệt Sinh giãn bớt cơ mặt, mỉm cười xoa đầu của Tiểu Tiểu, nhưng trong lòng hắn đã ghim chặt một cái quyết tâm, nhất định sẽ đứng ra để đòi lại những gì mà Tiểu Tiểu b·ị c·ướp đi.
“Anh sẽ bảo vệ em.” Nghiệt Sinh nói.
Tiểu Tiểu cảm động rơi nước mắt, người thân của nàng lại đối xử với nàng như một người xa lạ, và người vốn xa lạ lại trở thành người thân của nàng.
Liễu Thị ở đằng xa mỉm cười, thì thầm trong miệng: “Còn ta sẽ bảo vệ hai ngươi.”
“Còn các ngươi thì sao?” Liễu Thị nói với nhóm người Lưu Bị, Trương Phi đang quỳ gối dưới đất.
“Chúng ta sẽ bảo vệ Nghiệt Sinh đại ca.” Cả nhóm đồng thanh hô lên, thành quả như này là nhờ liệu trình xoa bóp mà Liễu Thị ban thưởng.
Ngày hôm sau lại trôi qua yên ả, Nghiệt Sinh dậy sớm để chuẩn bị thức ăn cho Liễu Thị và Tiểu Tiểu.
Nhưng mà vừa mới bước chân ra ngoài thì đã thấy rằng cả năm tên Lưu Bị, trương Phi đã chuẩn bị buổi sáng từ trước.
“Ơ đại ca, sao người lại thức sớm vậy!” Lưu Bị nói, mặt có chút âu lo, sau đó gã liền chạy đi lấy ngay một chậu nước ấm đã chuẩn bị cùng một cái khăn để đưa cho Nghiệt Sinh rửa mặt.