Hưởng thụ cuộc sống vô ưu, vô lo thật khiến Nghiệt Sinh cảm thấy thoải mái, nhưng hiển nhiên hắn không bỏ bê luyện tập, nhất là khi hắn biết mọi chuyện của Tiểu Tiểu.
Thời gian bình yên trôi qua được ba tháng, lúc này cũng là thời điểm mà Tiểu Tiểu và Liễu Thị phải rời đi.
Tiểu Tiểu không nở, nước mắt giàn giụa ôm Nghiệt Sinh thật chặt.
Phải đến mười phút sau, Nghiệt Sinh cố gắng dặn dò thì nàng mới chịu cùng Liễu Thị rời đi.
Trước khi đi Liễu Thị truyền âm cho Nghiệt Sinh: “Ở dưới khu rừng này có dao động của năng lượng, hãy tìm kiếm nó.”
Hai người rất nhanh rời đi, Nghiệt Sinh có chút luyến tiếc.
Bỗng ở sau lưng.
“Ta Lưu Bị.”
“Ta Quan Vũ.”
“Ta Vương Triều.”
“Ta Mã Hán.”
“Chúng ta nguyện ý hôm nay tại đây, bái Phạm Nghiệt Sinh làm đại ca, một đời tận tụy cống hiến cho đại ca, sống c·hết vì đại ca.”
Nghiệt Sinh giật mình, hắn cứ nghĩ rằng khi Liễu Thị rời đi thì đám người này sẽ lật lọng, thậm chí bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng việc b·ị đ·âm sau lưng.
“Sao các ngươi lại bái ta làm đại ca?”
“Thời gian này, huynh đệ chúng ta đã nhận quá nhiều lợi ích từ đại ca, mà lại đại ca đối xử với bọn ta vô cùng tốt, không hề có thái độ khinh miệt hay trả thù những gì chúng ta đã làm, những điều này khiến chúng ta bái phục đại ca từ trong tâm.”
Nghiệt Sinh ngớ người, từ khi nào mà hắn trở nên chính nghĩa như vậy, hắn không dám khinh miệt hay trả thù là vì bởi sợ Liễu Thị rời đi thì bọn này sẽ lại đập hắn tập thể, bây giờ lại có tác dụng trở thành người chính nghĩa, như vậy há quá có lỗi với Vô Sỉ kinh!!!
“Được, huynh đệ chúng ta có sống thì nhất định ta sẽ sống, có c·hết thì ta vẫn nhất định sẽ sống để trả thù cho mọi người.” Nghiệt Sinh hùng hồn quát.
Cả năm người anh em Lưu Bị chuẩn bị đầy đủ rượu, thịt, sáu người tiệc tùng vui vẻ cho đến tận tối.
Đến sáng ngày hôm sau, Nghiệt Sinh đã dùng uy quyền của đại ca để bắt cả năm người phải đào đất xuống dưới, cứ thấy nơi nào có cảm giác kì lạ liền đào.
Cả năm người cảm thấy việc này vô ích nhưng vì Nghiệt Sinh là đại ca nên liền phục tùng làm theo, tất cả đều cứ nổ lực đào đất mặc dù chẳng biết là có tác dụng gì.
Nghiệt Sinh đang ngồi tu luyện thì Trương Phi chạy đến báo rằng đã đào thấy một cái gì đó rất kỳ lạ.
Nghiệt Sinh vội vàng chạy ra xem, thì thấy cái hố mà Trương Phi đào đã sâu đến hơn mười mét, so với mấy cái hố chỉ khoảng bốn hay năm mét của Lưu Bị hay đám người còn lại thật quá khác xa.
Từ trong đáy hố phát ra ánh sáng màu tím với mức nhiệt độ nhất định.
Nghiệt Sinh không nói nhiều mà từ từ tiếp cận, cảm thấy ở dưới đáy hố là một hang động rỗng, hắn mới yêu cầu cả năm người đứng ở xung quanh ở trên miệng hố vận chuyển linh lực, cố gắng hết sức trấn áp những gì thoát ra hay hộ pháp nếu hắn gặp phải chuyện không may.
Đứng nép sang một bên, Nghiệt Sinh dùng Dạ Thú Thức đấm một quyền xuống làm phá đi cái lớp màn đất, lộ ra một miệng vào hang động ẩn sâu.
Cũng lúc này một luồng nhiệt màu tím xông lên, nhóm người Trương Phi ở trên vận chuyển linh lực tán đi nguồn nhiệt đó.
“Đại ca, không sao chứ!” Lưu Bị lo lắng hỏi.
Nghiệt Sinh hét lên không sao, lú đầu nhìn xuống hang động, nơi này nhiệt độ nóng bức, nhưng thân thể của Nghiệt Sinh được tăng cường mạnh mẽ nên dễ dàng chịu được.
Hắn nhảy lên trên thông báo rằng sẽ xuống dưới thám thính một mình, bởi thân thể của hắn chịu được nhưng năm người còn lại thì không.
“Như vậy nếu có nguy hiểm thì sao ạ?” Mã Hán nói.
“Chắc không sao đâu.” Nghiệt Sinh đáp, hắn nghĩ rằng Liễu Thị đã muốn hắn tìm hiểu nơi này thì chắc chắn nàng cũng đã đoán được một phần dưới đây là gì.
Nghiệt Sinh rất nhanh bước xuống, bên trong to lớn hơn khi chỉ nhìn qua miệng hố, màu sắc tím đặc trưng của nó khiến cho Nghiệt Sinh cảm giác rất quái dị.
Hang động chỉ có một lối đi vào nên hắn từ từ bước, trên tay đã cằm chặt Long Ma Dương thương.
Với Long Ma Dương thương trên tay, hắn dám chắc bản thân đủ sức đánh một trận với Khối Nguyên cảnh.
Càng đi vào sâu thì nhiệt độ lại tăng dần, rất nhanh trước mặt của hắn là một ngọn lửa cháy phừng phừng, ngọn lửa mang màu tím mạnh.
“Là Chủng Hỏa.” Lục Quang thể hiện kiến thức.
“Chủng hỏa là cái gì?”
“Linh lực qua năm tháng không chỉ có thể kết tinh nên linh thạch, một số trường hợp đặc biệt với những điều kiện khắt khe sẽ tạo nên những thứ vô cùng quý giá, giống như nơi này hỏa nguyên tố đã đậm đặc tạo nên hỏa chủng.”
“Rồi là hỏa chủng hay chủng hỏa?”
“Chủ nhân thích gọi sao thì gọi.”
“Nhưng sao ngươi hôm nay lại ngoan như vậy?” Nghiệt Sinh cảm giác Lục Quang chắc chắn có ý đồ.
Lục Quang lúc này giọng nói vô cùng vô cùng nhỏ nhẹ, có phần đáng yêu: “Chủ nhân, ngọn lửa của ta vẫn chưa tìm được thì ngọn lửa này cũng có thể dùng tạm ạ.”
Nghiệt Sinh biết chắc thế nào cũng là vậy, không đời nào Lục Quang lại ăn nói đàng hoàng như thế, nhưng hắn cũng có chút phân vân, hiện tại măng tre đã đủ sinh khí nhưng vẫn chưa thể thăng lên Khối Nguyên cảnh, hiển nhiên là vì hỏa nguyên lực vẫn còn chưa đủ.
Bây giờ hắn đang suy nghĩ xem có thể hấp thụ hỏa chủng này không? Nếu như thăng cấp lên Khối Nguyên cảnh thì hắn chắc đủ khả năng đánh lên Lục cấp.
Đang mãi còn suy nghĩ thì Nghiệt Sinh cảm nhận được nguy hiểm, một chiếc đuôi lớn quật vào khiến hắn bay thẳng vào vách đá, cảm nghĩ đầu tiên chỉ có thể là nhanh quá.
Lấy lại tinh thần, hắn mới phát hiện trước mắt là một con quái vật mang màu đỏ sẫm, nó giống như một con thằn lằn khổng lồ, với chiếc đuôi cực kỳ săn chắc, chiếc lưỡi trắng của nó lúc nào cũng khè ra ngoài.
“Là yêu thú, ắt hẳn nó sống dựa vào hấp thụ hỏa nguyên lực nơi này.” Lục Quang cảnh báo.
Nghiệt Sinh vu·ng t·hương lên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, một con yêu thú tam đẳng, tương đương với Sấu Năm chèo lần trước hắn gặp phải, nhưng bây giờ hắn không còn là bản thân của hắn mấy năm về trước.
Ám Hà, tổ chức sát thủ liên hoàn với thế lực rộng khắp Đại Lục.
Thánh giáo lập nên Chấp Chưởng đường, tạo nên những quy định bất di bất dịch, thứ nhất số lượng của các cấp luôn phải cân bằng, hai không được tùy ý g·iết người.
Vì quy định đầu tiên mà biết bao thế lực muốn chém g·iết nhau để tranh giành suất lên cấp cao hơn, tiếp cận linh khí và nguồn tài nguyên lớn hơn, vì thế mà quy định thứ hai hình thành.
Nhưng đã có cung thì sẽ có cầu, khi cầu bị luật áp chế thì sẽ có phương pháp lách luật, và Ám Hà ra đời, một tổ chức chỉ cần có tiền tài liền có thể ra tay g·iết người giúp người khác.
Và dường như Thánh giáo cũng đã mắt nhắm mắt mở để tổ chức này hành động, có thể là vì số tài nguyên mà tổ chức này hối lộ, cũng có thể việc tổ chức này hình thành cũng giúp cho Đại Lục bớt loạn.
Năm anh em Lưu Bị đang canh giữ theo lời của Nghiệt Sinh thì phát hiện có một nhóm người đến gần, bọn họ mặc trên người bộ quần áo giao lĩnh cải cách màu đen trơn.
Quay lại chỗ của Nghiệt Sinh, bản thân hắn đang hừng hực khí thế thì từ bên vách hang động rất nhanh lại chui ra thêm một đàn năm con yêu thú khác tương tự.