“Đời đúng là không bao giờ như mơ!” Nghiệt Sinh nói nhẹ, lúc này thân thể của hắn phát ra ánh sáng vàng nhạt của Hỏa Thể Hóa Pháp, trong cơ thể nguồn năng lượng trị thương của Mộc Sinh Hoàn Pháp được vận chuyển.
Cầm lấy thanh thương, hắn chém thẳng vào một con yêu thú đang lao về mình, vết cắt vô cùng ngọt, nhưng lúc này cả năm con đang cùng lao vào hắn cùng lúc.
Nghiệt Sinh bộc phát thương khí để đẩy lùi cả đàn về mấy bước, sau đó hắn dồn sức chém thêm mấy nhát để kết liễu con đang nằm đấy.
Vừa cảm thấy vẫn còn hy vọng chiến thắng thì ở sau lưng của hắn xuất hiện rung động, rất nhanh lại có thêm một đàn năm con xuất hiện.
Nghiệt Sinh nghiến răng, giọng rắn quát: “Để tao cho chúng bay biết thế nào mới là thú.”
Dứt câu, Dạ Thú Thức được Nghiệt Sinh khai triển, trên người hắn bộc phát lên khí tức đỏ máu, khí thế tăng mạnh thêm một đoạn.
Hắn vu·ng t·hương một cái, thương khí hùng hồn đẩy lùi năm con phía trước.
Năm con phía sau xông lên thì Nghiệt Sinh quay mặt lại, khí tức hung thú của hắn phát ra làm năm con chần chừ.
Nghiệt Sinh vu·ng t·hương chém thẳng vào một con, máu bắn ra tung tóe làm tất cả con còn lại như phát điên mà xông vào cắn xé hắn.
Nghiệt Sinh lúc này mặc kệ bản thân bị cắn xé, hắn cứ vu·ng t·hương nhắm vào một con rồi lại một con.
Giống như một cuộc đua sức bền, xem rằng ai sẽ là kẻ trâu bò hơn.
Phải đến hơn hai mươi phút sau, Nghiệt Sinh một thương chống xuống đất, hiên ngang đứng vững, người của hắn nhuộm đỏ màu của máu, miệng thở hồng hộc.
Dưới chân của hắn là hơn mười xác c·hết những con yêu thú lúc nãy, Nghiệt Sinh cười toạc lên, chiến thắng thật khiến hắn hạnh phúc.
Nhưng nụ cười ấy rất nhanh chấm dứt, bởi vì ở dưới chân của hắn lại chui lên tám con có kích thước tương tự.
Tam đẳng yêu thú có sức mạnh nằm giữa Hạt Nguyên cảnh và Khối Nguyên cảnh, Nghiệt Sinh đã như thế g·iết c·hết hơn mười con, bây giờ lại phải đối đầu với tám con.
Tim của hắn đập thình thịch, càng lúc càng đập mạnh hơn, nhưng đây không phải đập mạnh do sợ hãi, trong đầu của hắn xuất hiện một cảm giác phấn khích, giống như cảm giác muốn chiến đấu đến từng tế bào da thịt.
Lúc này hung thú trên người của Nghiệt Sinh bởi Dạ Thú Thức đã thể hiện rõ nét, một con quái thú đầu rồng, thân hổ, đuôi cá sấu.
Con hung thú gầm lên một cái khiến cho đám yêu thú lùi lại.
“Sao thế? Sao lại chạy? Chiến đấu đi, dùng máu thịt và mạng sống mà chiến đi.” Nghiệt Sinh há miệng to nói, nước bọt bắn ra tung tóe, cũng lúc này ẩn ẩn phía sau hung thú là một mãnh chiến tướng đang đứng vững.
Nghiệt Sinh cầm chặt thanh thương lên, một thân lại lao lên.
Lúc này cả Long Ma Dương thương cũng phải bất ngờ trước sự ngoan cường của Nghiệt Sinh, Lục Quang thì đã biết việc này nhưng hôm nay cũng không nghĩ rằng hắn “điên” đến vậy.
Lần trước Nghiệt Sinh đã đổi tên Dương Tiễn thương, nhưng hắn cảm thấy bản thân chưa dùng được sức mạnh của nó nên sẽ cứ gọi là tên cũ cho đến khi nào thực sự sử dụng được nó.
Một canh giờ trôi qua, Nghiệt Sinh ngã quỵ xuống, xung quanh của hắn máu chất đầy thành một vũng lớn, xác c·hết yêu thú nằm la liệt.
Bỗng Lục Quang hóa to ra truyền một chút sinh khí cho Nghiệt Sinh một chút sinh khí để hồi phục nhanh hơn.
“Ồ! Có chút không ngờ đấy.”
“Dù gì chủ nhân cũng chiến đấu vì ta mà.”
“Chiến đấu vì ngươi? Hồi nào vậy nhỉ.”
Lục Quang câm nín, không nói thêm lời nào mà trực tiếp hóa nhỏ trở lại.
Nghiệt Sinh phì cười rồi lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên Hoàn Sinh đan trị thương.
Nằm nghỉ được một chút thì hắn gượng đau đứng dậy rồi đi về hướng của Chủng Hỏa.
“Đi đi, cho ngươi đấy.” Nghiệt Sinh ném Lục Quang vào hỏa chủng.
Không phải hắn quá trượng nghĩa và thích nhường người khác, mà là Lục Quang thật sự giúp hắn quá nhiều, nếu không có nó thì hắn sẽ không thể có tu vi được như ngày hôm nay, mà lại mấy lần trước hắn đều hứa sẽ tìm ngọn lửa của nó về nhưng kết quả đều là con số không.
Lục Quang như một cái máy hút bụi điên cuồng hấp thu nguồn năng lượng tím từ hỏa chủng, kèm theo đó là âm thanh hò hét hạnh phúc.
Nghiệt Sinh đứng bên cạnh chỉ mỉm cười nhẹ.
Khoảng mười phút sau thì Lục Quang cũng xong việc, lúc này nếu quan sát thì có thể thấy rõ ngọn lửa tím đang b·ốc c·háy bên trong nó.
“Vui rồi chứ?”
“Chủ nhân muôn năm, theo ngài là nhất, mấy trăm năm lạnh lẽo của ta cuối cùng cũng được sưởi ấm chút chút.”
Nghiệt Sinh không nói nhiều nữa mà đi ra ngoài, tính từ lúc bắt đầu ắt cũng đã hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Nhưng khi vừa ra đến bên ngoài, thì miệng hố lại bị bịt kín, Nghiệt Sinh muốn phá nó đi thì bỗng có một va chấn vào đó, nhìn lại thì hắn mới phát hiện chính là khuôn mặt của Trương Phi.
Nghiệt Sinh lo lắng muốn đẩy lên thì Trương Phi lại khẻ nói: “Đại ca, người đừng ra, người nhất định phải sống, giống như lời thề lần trước, phải sống để báo thù cho bọn ta.”
Câu nói chỉ mấy chữ mà Trương Phi phải rặn ra hơn một phút đồng hồ.
Lúc này từ miệng của y nôn ra một ngụm máu lớn, Nghiệt Sinh không chịu nổi muốn trực tiếp đi lên thì Trương Phi lại nói: “Bọn chúng rất lợi hại, ta dùng thân lấp hố, chỉ mong đại ca sống được một đời.”
Nghiệt Sinh khựng người lại, mắt đỏ rưng rưng, hắn cắn chặt răng rồi đau đớn nói: “Là ai?”
“Ám Hà….” Trương Phi nói xong thì cũng gục xuống, khí tức chính thức không còn.
Nghiệt Sinh ngã người ngồi xuống, khuôn mặt thất thần, dù chỉ quen biết bọn họ được hơn ba tháng nhưng những người này đều rất tốt, hơn nữa lại còn gọi hắn một tiếng đại ca rồi thề sống c·hết có nhau, cuối cùng lại là khoảnh khắc Trương Phi dùng thân lấp hố để cho hắn sống.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Nghiệt Sinh nhẹ nhàng đẩy đầu Trương Phi rồi bước ra ngoài.
Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi, Mã Hán, Vương Triều, cả năm người đều đã không còn khí tức.
Nghiệt Sinh nhìn thấy đặc điểm từng xác c·hết thì càng thêm nóng giận, trên người của hắn ẩn ẩn hiện hiện xuất hiện một hình bóng màu đen.
Tất cả mang chằng chịt v·ết t·hương nhưng đều không có v·ết t·hương chí mạng, bọn họ là b·ị đ·ánh vào những chỗ khớp xương khiến không thể cử động, rồi nguyên nhân c·hết là do mất máu dần dần.
Bọn người ra tay rõ ràng là muốn nhìn thấy cảnh năm người anh em Trương Phi đau khổ c·hết dần c·hết mòn.
“Ám Hà, Nghiệt Sinh ta xin thề nhất định một ngày nào đó sẽ huyết tế tất cả chúng mày.” Nghiệt Sinh hướng đầu lên trời rồi rống lên.
Tiếp đấy hắn an tán cả năm anh em Lưu Bị đàng hoàng, ở trên bia mộ bằng gỗ đều khắc đủ tên họ rất rất nắn nót.
Nghiệt Sinh lấy một bình rượu rồi tưới lên bia mộ.
“Các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ lấy máu của Ám Hà gì đó để tế các ngươi.”
Không tiếp tục ở lại quá lâu, Nghiệt Sinh đi về hướng tây, điểm đến lần này của hắn là một tòa thành lớn, tên Hợp Quán thành.
Lần này đi đường, hắn chú ý hơn hẳn, trùm kín toàn thân, tránh tiếp xúc cũng như để lộ việc bản thân không có thế lực.
Và chỉ mất hai ngày sau, hắn đã an toàn đến được Hợp Quán thành, lần này đến đây là hắn muốn thu dò tin tức, đặc biệt là về Ám Hà kia.
Hợp Quán thành rộng lớn với đủ thế lực tập trung, nó được xây dựng theo cấu trúc hình vòng tròn với tòa của thành chủ nằm ở trung tâm.
Nghiệt Sinh tìm lấy một quán trà rồi đặt mông ngồi xuống, chén trà Thái Nguyên làm cho hắn dịu lòng lại.