Đang ngồi nhấp trà thì một nữ nhân đi đến ngồi trước mặt của Nghiệt Sinh, đối phương mặt mày tái nhạt, ánh mắt đảo quanh liên tục, khuôn mặt của nàng xinh đẹp với đôi mắt to, sóng mũi cao, làn da căng mịn, điểm xấu duy nhất chỉ là đôi môi có chút móm, dáng người nàng đầy đặn có da có thịt.
Nghiệt Sinh ngắm nhìn một chút rồi nói: “Cô nương, ta biết bản thân ta tuấn tú, nhưng nếu muốn làm quen cũng đâu cần khẩn trương đến vậy!”
“Cứu ta…” Đối phương nhẹ giọng.
Nghiệt Sinh hiển nhiên biết rằng đối phương b·ị t·hương, trêu chọc cũng chỉ là thăm dò một chút.
“Xin lỗi, ta không có tấm lòng bao la.”
Nghiệt Sinh nói xong thì muốn đứng lên rời đi, nhưng người nữ nhân kéo tay hắn lại, ánh mắt cầu xin.
Bỗng một câu nói của nàng đánh vào trúng điểm đen của hắn.
Nàng ta bảo: “Đối phương là người của Ám Hà, nếu không có ai bên cạnh thì ta bị g·iết liền.”
Nghiệt Sinh lại ngồi xuống, bất giác hắn nhìn xung quanh toàn bộ quán trà.
Rất nhiều người đang ngồi ở đây và xung quanh cũng thế, nhưng hắn không phát hiện lấy ai kì lạ.
“Người muốn g·iết ngươi có bao người, tu vi thế nào?” Hắn nhỏ giọng nói.
“Một người, Khối Nguyên cảnh.”
Nghiệt Sinh đưa chén trà lên nhấp tiếp, nếu vậy hắn đủ tự tin đánh được, Ám Hà, gặp đâu hắn muốn g·iết ở đấy.
“Đối phương sẽ hiện thân nếu ngươi đi vào chỗ vắng chứ?” Nghiệt Sinh lại nói.
“Rất có thể.”
“Đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài thành.” Nghiệt Sinh nói rồi đợi nàng ta đứng dậy rồi cùng đi.
Cả hai bước đi rất chậm, Nghiệt Sinh vẫn chăm chú quan sát, hắn cũng đã biết được tên của người nữ nhân đang đi bên cạnh hắn là Thục Hà.
Mà nguyên nhân sơ bộ nàng bị người của Ám Hà đuổi g·iết là do bị chính gia đình của nàng ghét bỏ muốn bài trừ.
Đến một tiếng sau, cả hai đã bước đi được một đoạn khá xa Hợp Quán thành.
Bỗng từ trên cao, ba thanh kim ám khí phóng xuống, Nghiệt Sinh kéo Thục Hà về sau, trên tay triệu hồi ra Long Ma Dương thương.
Ở trên cành cây cao, một tên đeo mặt nạ đỏ che hết nửa mặt dưới đang đứng đấy, trên hai tay của gã đều cầm kiếm ngắn.
“Đây chính là người của Ám Hà sao?” Nghiệt Sinh vừa nói thì không tự chủ được sự giận dữ, hắn lại nhớ đến khuôn mặt tươi cười của năm người Lưu Bị khi bái hắn làm đại ca.
“Ngươi là ai? Tại sao lại dám nhúng tay vào chuyện của Ám Hà?”
“Là ai ư? Là người sẽ huyết tế Ám Hà các ngươi.”
Nghiệt Sinh nói xong phất tay ý chỉ cho Thục Hà lùi về sau, hắn nắm chặt Long Ma Dương thương xông lên.
Đối phương bỗng nhảy lộn người lại, Nghiệt Sinh có chút chùn bước, bỗng trước mặt của hắn chỉ còn là một tàn ảnh.
“Cái…” Nghiệt Sinh né sang bên phải, bởi tên Ám Hà đang ở bên trái hắn, lưỡi kiếm chém với tốc độ cực nhanh.
Dù Nghiệt Sinh đã cố gắng hết sức tránh nhưng vẫn bị nó chém xẹt qua bắp vai.
Nghiệt Sinh gào lên, Hỏa Thể Hóa Pháp bạo phát tạo nên ánh sáng vàng phủ kín người hắn.
Mà tên của Ám Hà thấy thế cũng nhảy về sau.
Nghiệt Sinh xoay người lại, vu·ng t·hương chém ngang, thương khí đi ra chém vào đối phương.
Tên đó lại một lần nữa chỉ còn là tàn ảnh, nhưng lần này Nghiệt Sinh đã bắt kịp tốc độ, hắn xoay người sang phải rồi lại vu·ng t·hương, đối phương chỉ có thể dùng kiếm chắn rồi lấy chính lực chém của Nghiệt Sinh làm lực đẩy để bản thân nhảy về.
“Cũng có chút bản lĩnh đấy, báo danh tự đi, sau khi g·iết ta sẽ chôn cất ngươi đàng hoàng.” Tên Ám Hà nói.
Nghiệt Sinh cười mỉm, giọng đáp trả: “Ngươi thì không cần báo tên, vì ta sẽ g·iết cả Ám Hà nên không thể nào chôn cất từng người được.”
“Hừ, ngông cuồng.”
Dứt lời đối phương chấp hai tay lại gần nhau, một thanh kiếm hướng ngang, một thanh kiếm hướng dọc lên trời.
Nghiệt Sinh lúc này khí thế càng thêm cuồng bạo, khí tức đỏ huyết phủ lên trên người tạo nên một con hung thú, Dạ Thú Thức của Tam Thức Ý Quyền.
Lúc này cái bóng dưới chân của Ám Hà biến dạng rồi hóa to lên, từ đó bỗng lại hình thành thêm ba tên tương tự lấy gã với hình dáng y hệt thậm chí đến cả nhịp thở cũng giống đến hoàn hảo.
Nghiệt Sinh nhướng mày thì một tên trong đó đã lao lên, hắn vu·ng t·hương chém xuống thì đối phương b·ị c·hém làm đôi, nhưng nó chỉ như bóng tối bị cắt ngang.
Hai tên khác cùng xông lên, một tên bên trái, một tên bên phải.
Nghiệt Sinh nhanh chóng lùi về thì lúc này tên cuối cùng đã ở sau lưng của hắn tiến đến.
“Dạ Thú Gầm…” Con hung thú trên người của Nghiệt Sinh hiện rõ, đầu rồng của nó rống lên tạo nên âm thanh dữ dội đẩy lùi cả ba tên đang xung quanh.
Mấy tên đó lại một lần nữa đứng lại với nhau, bốn tên giống nhau y hệt khiến cho Nghiệt Sinh thật sự không thể nào phân biệt được đâu là thật, đâu là phân thân.
“Ngươi là bóng tối nguyên tố?” Nghiệt Sinh hỏi, cốt chính là để câu giờ.
“Sao? Bất ngờ trước nguyên tố hiếm gặp à?”
“Không? Chỉ là với nguyên tố này mà ngươi vẫn chỉ ở Thất cấp sao?”
“Nếu không phải ta đắc tội thế lực khác thì hiện giờ đã ở Lục cấp.”
“Vậy…”
Nghiệt Sinh đang muốn nói thêm gì đó thì đối phương đã một lần nữa đi lên, bốn thân ảnh đứng thành bốn hướng đánh vào khiến cho hắn thật sự muốn lú.
“Dạ Thú Nộ.” Nghiệt Sinh hét lên, con hung thú trên đầu của hắn hiển hiện rõ rồi hòa nhập vào thân thể của hắn.
Với sức mạnh của Dạ Thú Nộ, Nghiệt Sinh dậm chân xuống làm mặt đất rung chuyển, hắn bật lên trên cao đến năm mét rồi vu·ng t·hương chém thương khí xuống.
Nhưng cả bốn thân ảnh dưới đó đều rất nhanh lùi lại thoát ra khỏi đòn đánh của Nghiệt Sinh.
“Đáng ghét.” Nghiệt Sinh lùi lại về sau, con hung thú trên đầu cũng chỉ còn là bóng mờ.
Đang đến lúc bí đường thì trên bầu trời có một đám mây lớn che đi mặt trời, đúng lúc này thì cả ba tên phân thân liền chỉ còn là một màu đen đặc.
Nghiệt Sinh nắm được tình hình, liền trực tiếp xông lên kẻ thật.
Tên Ám Hà thấy thế thu hồi lại ba tên phân thân, bản thân dùng song kiếm chống đỡ, nhưng lúc này Nghiệt Sinh đã có thêm Dạ Thú Thức, hắn hoàn toàn đủ sức lấn át.
Nghiệt Sinh dùng thương chém từng nhát mạnh nhất có thể, tên Ám Hà chỉ có thể dùng song kiếm để chắn những đòn chí mạng.
Trên người của gã rất nhanh bị Nghiệt Sinh làm cho thương tích đầy mình.
Nghiệt Sinh dồn một đòn thương khí toàn lực đánh lên, gã đó đưa song kiếm chống lại rồi bị đẩy về sau.
Tận dụng cơ hội, Nghiệt Sinh bật nhảy lên, thanh thương từ trên cao hạ xuống.
Đáng tiếc đúng lúc này, mây che mặt trời lại đi qua, ánh sáng có lại, Nghiệt Sinh vu·ng t·hương xuống nhưng đối phương lại biến thành bóng tối bị cắt qua.
Rất nhanh, lại có bốn tên Ám Hà ở đó.
Nghiệt Sinh nhướng mày rồi lùi về, hắn thu hồi Dạ Thú thức để giữ sức.
“Haha, đánh đã rồi chứ! Bây giờ đến lượt ta.”
Bốn thân ảnh lại lần nữa tiến lên, Nghiệt Sinh bây giờ lại trở thành người phải chống trả.
Nghiệt Sinh cứ thế bị dồn đến một gốc cây.
“Thế nào? Đánh đi chứ!” Cả bốn tên cùng đồng thanh nói.
Nghiệt Sinh lúc này mới nảy ra ý tưởng, hắn triển thai Dạ Thú Thức, rồi lại thi triển Dạ Thú Gầm để đẩy lùi cả bốn về sau.
Tiếp đấy Nghiệt Sinh vu·ng t·hương chém cái gốc cây đứt lìa rồi một tay cầm lấy nó.
Lúc này hắn di chuyển để bản thân nằm trên hướng mặt trời so với bốn thân ảnh.