Một tay Nghiệt Sinh đưa gốc cây lên cao rồi quét qua tạo thành cái bóng lớn chiếu qua cả bốn thân cảnh.
Thân ảnh nào là giả thì bóng cây vừa lướt qua liền sẽ hiện hình.
Nghiệt Sinh vu·ng t·hương chém thẳng vào cái tên thật sự làm cho gã hoảng hốt, ba cái thân ảnh giả dạng kia chẳng có sát thương nên hắn cứ để mặt đấy.
Tên Ám Hà lùi lại rồi vòng ra đứng ở trước hướng mặt trời, mà Nghiệt Sinh thấy thế lại vòng ra muốn đứng trước mặt trời.
Thế là từ đánh nhau cả hai chuyển sang chạy đua theo hướng mặt trời, được mười phút sau, cả hai dừng lại thở hổn hển.
“Tên kia, ngươi bị điên à?” Tên sát thủ Ám Hà nói.
“Ngươi mới là bị điên, chạy mãi làm gì?”
“Ngươi chạy nên ta phải chạy, có ngon thì ngươi đứng dưới hướng mặt trời đánh với ta.” Tên sát thủ giận mắng.
“Ta người có chút cảm lạnh, muốn hứng ánh sáng mặt trời mà sao ngươi cứ muốn tranh.” Nghiệt Sinh đáp.
“Ta sinh ra trong gia đình mồ côi, sống trong lạnh lẽo nên cũng muốn được sưởi ấm.”
Cả hai tiếp tục cãi nhau thêm năm phút nữa, đến cuối cùng cả hai quyết định sẽ chiến đấu đứng ngang với nhau, không ai đứng trước hướng mặt trời cả.
“Ta Kiệt Viên Ám Hà, xin thề rằng sẽ tuân thủ không đứng trước ánh mặt trời trong trận chiến này, trái lời thề trời chu đất diệt.”
“Ta Phạm Tinh, xin thề rằng sẽ tuân thủ không đứng trước ánh mặt trời trong trận chiến này, trái lời thề Phạm Tinh Phạm gia chắc chắn sẽ c·hết.”
Nghiệt Sinh và bốn thân ảnh của tên Ám Hà lại chiến đấu với nhau, Nghiệt Sinh vẫn cầm gốc cây với tán rộng kia, nhưng lần này xem nó như v·ũ k·hí mà quét đến, với kích thước của nó hắn có thể quét được một lần hai thân ảnh, rồi lại dùng thương đối phó hai thân ảnh khác.
Trận chiến cứ thế kéo dài được mười giây thì Nghiệt Sinh bỗng nhảy lên về hướng mặt trời rồi đưa gốc cây lên, rọi qua cả bốn, xác định được người thật là ai, Nghiệt Sinh bật hết toàn bộ sức mạnh.
Hỏa Thể Hóa Pháp bạo phát, Dạ Thú Nộ.
Hai chiêu thức bạo thể khiến cho Nghiệt Sinh sức mạnh tăng vọt theo cấp số năm.
Hắn thần tốc vu·ng t·hương hướng đến tên Ám Hà kia.
“Ngươi vô sỉ!” Tên Ám Hà chửi một tiếng thì Phạm Tinh đã hướng thương xuống.
Nhưng bất ngờ thay thương chưa chạm được tên kia thì Nghiệt Sinh lại là người hộc máu.
Ba tên thân ảnh Ám Hà phân thân đang đâm kiếm trực tiếp vào người của hắn, mỗi tên đâm một nhát lớn.
Nghiệt Sinh mắt trợn lên, liếc nói: “Ngươi…”
“Haha, ta chưa bao giờ nói rằng bọn chúng không có sát thương, chỉ là ngươi ngộ nhận mà thôi.” Dứt lời thì tên Ám Hà cũng phun ra một ngụm máu, cả ba tên phân thân đều biến mất rồi trở về bóng của gã, rõ ràng việc để ba cái phân thân có sức mạnh khiến gã phải trả giá nặng.
Nhưng dù trả giá như thế thì v·ết t·hương mà những phân thân tạo ra cũng không quá mạnh mẽ, nếu không Nghiệt Sinh đ·ã c·hết.
“Dạ Thú Nộ.” Nghiệt Sinh hét lên, Hỏa Thể Hóa Pháp bừng cháy hỏa diệm, lại thêm Dạ Thú Nộ đến mức cao nhất khiến cho cơ thể của hắn như muốn nổ tung.
Cơn đau do bị ba tên xiên vào tạm thời biến mất, thanh thương lại tiếp tục vung xuống.
Lúc này tên Ám Hà đưa song kiếm chống đỡ, nhưng lần này Long Ma Dương thương vừa hạ đến gần xuống thì phát ra ánh sáng nhẹ, từ trên nó phát ra sức mạnh của ma khí.
Thương chạm, song kiếm gãy làm đôi, Nghiệt Sinh không chần chừ tiếp tục dồn sức vung xuống.
Đầu của tên Ám Hà liền b·ị c·hém rơi, máu phun tung tóe.
Nghiệt Sinh thở dốc rồi ngã quỵ xuống, miệng mỉm cười nói: “Ta chưa bao giờ nói là thương của ta không thể tiếp tục vung xuống.”
Nhanh lẹ hắn thu hồi Long Ma Dương thương rồi lấy một viên Hoàn Sinh đan cho vào thân thể.
Phải mười phút sau, v·ết t·hương trên người chỉ xem như đỡ được một phần, Thục Hà lúc này cũng đi đến.
Vừa bước lại gần thì Nghiệt Sinh liền bất ngờ bật dậy bóp lấy cổ của nàng.
“Ta… ta giúp ngươi trị thương.”
“Nếu ngươi có chút gian tà nào, c·hết!” Nghiệt Sinh sát ý nói.
Hắn hù dọa xong thì đi cùng nàng tìm một con suối, hiển nhiên cái xác và mọi đồ vật của tên Ám Hà đã bị hắn thu dọn từ trước.
Tắm rửa sạch sẽ v·ết m·áu trên người, Nghiệt Sinh mới cùng Thục Hà quay trở lại khách điếm rồi thuê hai phòng.
Lúc này hắn đang được nàng giúp bôi thuốc v·ết t·hương trên người.
Nhưng dường như có gì đó sai sai.
“Nè! Ngươi bôi thuốc có cần phải vuốt vuốt như vậy không?” Nghiệt Sinh rắn giọng hỏi, từ nãy đến giờ nàng không lo bôi thuốc mà tay cứ sờ lấy sờ để cơ bắp của hắn.
“Huynh thật săn chắc!” Thục Hà yểu điệu nói.
Mà Nghiệt Sinh cũng không nói gì thêm, hắn là nam tử thì chẳng lẽ lại sợ khi bị một nữ tử sờ?
Huống chi cảm giác thật có chút phấn khích: (A_A)
Cứ thế hai ngày đã trôi qua, v·ết t·hương trên người của Nghiệt Sinh đã hồi phục đến tám phần, tốc độ hồi phục này cả Tụ Nguyên cảnh cũng phải thán phục.
Mà lại hắn đang xem xét đồ vật của tên Ám Hà kia, trên nhẫn trữ vật thì không có thứ gì quý giá, có lẽ như đây là để bảo mật thông tin hoặc hạn chế đem theo đồ khi làm nhiệm vụ theo suy đoán của Nghiệt Sinh.
Hắn nhờ Thục Hà bán toàn bộ số đó đi, tất cả những gì giữ lại chỉ là chiếc mặt nạ ban đầu cùng cái tên Kiệt Viên.
“Có thể nào giả danh được không nhỉ? Đeo mặt nạ thì sẽ không thể nào biết mặt.”
Nghiệt Sinh lắc đầu với cái suy nghĩ này, bởi hắn cho rằng Ám Hà sẽ không ngu như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ có cơ chế bảo mật cho riêng mình, nếu không thì nó sẽ không tồn tại lâu đến như vậy.
Thục Hà quay về phòng lại đem một mâm thức ăn lên cho Nghiệt Sinh, tất cả đều là những món chí dương, nào là hàu nướng mỡ hành, trứng vịt lộn, cùng một chút giá sống…
Mấy ngày nay nàng luôn ra sức quyến rũ nhưng hắn vẫn cố gắng giữ trinh tiết bản thân, để giành sau này cho một người con gái thật sự xứng đáng.
Nhưng tâm thì tịnh mà mắt cứ nhìn, hắn tia không sót chút nào da thịt của nàng, mà nàng thì lại còn cố tình để lộ thêm.
Mọi thứ cứ như thế cho đến một tuần, toàn bộ thương tích của Nghiệt Sinh đều đã được chữa khỏi hoàn toàn, cũng đúng lúc này Thục Hà quỳ xuống khóc lóc về chuyện xưa cũ.
“Ngươi nói rằng chính gia đình của ngươi thuê Ám Hà để g·iết ngươi?” Nghiệt Sinh hỏi với khuôn mặt trầm tư.
“Đúng vậy ạ!” Thục Hà vừa đáp vừa khóc nức nở.
“Tại sao lại như vậy?”
“Muội là người của Thục gia, cha hiện tại là gia chủ, vì muốn cũng cố địa vị của Thục gia mà lão ấy muốn gã ta cho một tên bị thiểu năng của gia tộc khác, trong đêm động phòng, ta không kiềm chế được nên g·iết c·hết gã, gia tộc vì muốn bù đắp tội trạng liền muốn g·iết ta.”
“Gia tộc của ngươi có lớn hay không?”
“Gia tộc của ta chỉ là thương nhân bình thường, từ đó đến giờ đều không có thiên phú tu tiên, những người có thể chỉ đều là Hạt Nguyên cảnh.”
“Vậy nếu như từ Lục cấp về sau thì tất cả mọi người đều biết tu tiên?”
Nghiệt Sinh nghĩ ra vấn đề, nếu như những người sinh ra không có thiên phú hay không thể tu luyện chắc chắn sẽ bị đưa về Thất cấp, vậy nên việc Thất cấp có rất nhiều phàm nhân là bình thường, còn từ Lục cấp trở lên e rằng sẽ chẳng có lấy một phàm nhân.
Giống như là người tu tiên đi đầy cả đường, bước chân ra ngoài phải nhìn mặt tất cả mọi người.
“Như vậy cũng không hẳn ạ?”
“Ồ, giải thích chút đi.”