“Ở Lục cấp hay các cấp lớn hơn vẫn sẽ có phàm nhân, đó là những người có mối quan hệ hay có thế lực siêu khủng bố phía sau, hiển nhiên số lượng phàm nhân là rất nhỏ.”
“Ồ ra vậy.” Nghiệt Sinh gật đầu tiếp thu tri thức.
“Vậy còn Ám Hà? Ngươi biết gì về bọn chúng?”
“Không, ta không biết gì về bọn chúng, đến khi biết tên cũng chính là lúc bị á·m s·át.”
“Vậy ngươi tốn nước mắt nãy giờ là muốn ta trả thù gia đình giúp ngươi?”
Lúc này mắt Thục Hà sáng lên, nhanh lẹ đáp: “Vâng, xin huynh hãy giúp ta, nếu không thì sớm muộn gì họ cũng bày trò để tiếp tục g·iết ta, chỉ cần huynh giúp ta thì tất cả mọi thứ của ta đều có thể trao cho huynh.” Câu cuối của nàng có chút l·ẳng l·ơ, hiển nhiên là đang muốn lấy thân xác của bản thân ra để giao dịch.
Trầm tư một chút, Nghiệt Sinh quyết định đồng ý, hắn cốt là muốn đến đó lấy lời khai của bọn người đã làm ăn với Ám Hà.
Nhưng Nghiệt Sinh không hề biết, ở trong một hang động lạnh lẽo chỉ với một chiếc đèn dầu đang cháy, đang có một lão trung niên ngồi đấy, sắc mặt âm lãnh.
Trên tay của lão chính là bản ghi chép về thông tin nhiệm vụ của Kiệt Viên, một trong những người trẻ tuổi xuất sắc nhất của Ám Hà.
Quay trở lại Hợp Quán thành, Nghiệt Sinh và Thục Hà đã cùng nhau lên đường xuất phát, hướng đến chính là một tòa thành nhỏ đi về hướng tây, Liêu thành.
Đoạn đường không quá xa nên chỉ mất ba ngày là cả hai đã đến nơi.
Lúc này Nghiệt Sinh và cả Thục Hà đang ở trước cổng của Thục gia, tuy là một gia tộc phàm nhân nhỏ của Thất cấp Đại Lục nhưng xét ra so với Liên gia ở Đảo Phương Nam cũng có phần lớn hơn.
“Gia tộc tuy không có thiên phú tu luyện, nhưng lại có nhiều mối quan hệ và tiền tài nên mới vững chân ở nơi này.”
“Vậy sao? Cùng ta bước vào thôi.” Nghiệt Sinh nói.
Hai tên thị vệ muốn ngăn cản thì chỉ với một ánh nhìn của Nghiệt Sinh đã làm cả hai ngã xuống.
Đi vào bên trong, Nghiệt Sinh đứng ở sân lớn, đưa nguyên lực vào khuôn giọng, hắn quát lớn: “Người của Thục gia đang ở đâu?”
Thanh âm kéo dài đi khắp Thục gia, thậm chí còn làm nên rung chấn ở mức độ nhẹ.
Rất nhanh, người của Thục gia đã kéo ra đủ, trên dưới phải ba trăm người, trong đó có đến bốn Khối Nguyên cảnh và hơn mười lăm Hạt Nguyên cảnh.
Nghiệt Sinh liếc mắt với Thục Hà rồi nhỏ giọng nói: “Không phải ngươi nói nơi đây không có tu tiên giả?”
“Quả thật không có, bọn họ không phải người của Thục gia mà chỉ là thị vệ được thuê bên ngoài.”
Nghiệt Sinh nghe vậy có chút bực bội, cảm giác như bản thân đang bị dắt mũi, mà cũng do hắn quá sơ suất, ở nơi này thì nếu không có tu tiên giả tọa trấn thì làm sao tồn tại được.
“Thục Hà? Là ngươi sao?” Người nói là gia chủ của Thục gia, Thục Lam Tôn.
“Phụ thân, người vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe ư, đồ bất hiếu...” Thục Lam Tôn nóng giận đến nổi nói không ra hơi, trên đầu còn giống như đang b·ốc k·hói.
“Haha, phụ thân xem kìa, sức khỏe đã đến nông nổi này thì mau xuống lỗ đi, vị trí gia chủ cứ để con đảm nhiệm, Thục gia giao cho con chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn là để phụ thân cứ ngồi đấy.”
Thục Hà lúc này mới hướng với Nghiệt Sinh nhỏ nhẹ nói: “Huynh yên tâm, ta không lừa huynh vào chỗ nguy hiểm đâu.”
Nói xong nàng vỗ tay hai cái, một nửa nhóm thị vệ đã đi sang đứng cạnh bên nàng, mà không chỉ có người ngoài, có đến một phần ba người của Thục gia cũng đã đi sang bên nàng.
“Lần trước thất bại thê thảm, nhưng lần này ta đã có chuẩn bị từ trước, phụ thân à, nhìn mặt trời thêm một chút đi, thời gian sau này có người chỉ là một cỗ quan tài chật cứng mà thôi.” Thục Hà cười gian nói.
Nghiệt Sinh lúc này lui xuống một chút, bí mật bắt chuyện với một thị vệ ở đây.
Một tuồng kịch cha mắng, con chửi bắt đầu, Thục Hà và Thục Lam Tôn giống như chẳng có chút máu mủ quan hệ nào mà chửi mắng nhau điên cuồng.
Về cơ bản thì lần trước Thục Hà á·m s·át thất bại Thục Lam Tôn rồi liền bị vây g·iết, vì muốn trừ hậu hoạn mà Thục Lam Tôn không tiếc thay tổn hao của cái mà nhờ đến sự trợ giúp của Ám Hà.
Tình cảnh xảy ra như này là do trước khi c·hết, mẫu thân của Thục Hà đã tiết lộ rằng nàng không phải là con gái của Thục Lam Tôn, điều này Thục Lam Tôn cũng đã biết, Thục Hà thì biết rằng bản thân sẽ gặp nguy hiểm nếu sau này bị lộ ra nên liền từ một người hiền lành, thục nữ trở nên mưu mô, xảo quyệt ra sức gây dựng thế lực, muốn lật đổ rồi g·iết bỏ Thục Lam Tôn.
Còn Thục Lam Tôn cũng giấu nhẹm chuyện bản thân có thêm cặp sừng dài hai mét tồn tại mấy chục năm này, gã quyết định sẽ âm thầm gài bẫy g·iết c·hết đứa con không biết ai là cha đây.
“Haha, ngươi nghĩ ngươi mua chuộc được nhiều người như thế thì sẽ thắng ta? Đừng quên ta còn có Báo Sư Hổ.” Thục Lam Tôn cười ha hả rồi nói.
Một tên thị vệ to lớn bước ra, đúng như cái tên vừa có báo vừa có hổ, hình dáng của gã khủng bố, lông lá khắp người như một con thú đúng nghĩa.
Nghiệt Sinh cũng cảm nhận được khí thế người này rất mạnh, cho dù đều là Khối Nguyên cảnh.
“Lão phụ thân thận yếu, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đến mà không chuẩn bị, lần này ta mang đến người mà đã g·iết cái tên Ám Hà mà ngươi tìm đến kia.”
Lúc này Thục Lam Tôn liếc nhìn đến.
Nghiệt Sinh đối diện ánh mắt kia lại bỗng thấy rùng mình, nhưng rất nhanh hắn chỉ xem đó là ảo giác, nếu đối phương thực sự mạnh đến đáng sợ thì làm gì có cuộc cãi vả nào từ nãy đến giờ.
“Nghiệt Sinh, huynh lên đi, g·iết c·hết cái lão già xấu xa đó.”
Nghiệt Sinh mỉm cười nhẹ, tay cầm lấy một thanh thương nhị đẳng, nhiêu đây đã là quá đủ rồi.
Bá Sư Hổ từng bước đi lên, mỗi bước chân nặng như trăm cân làm cho mặt sàn lún nát.
Nhưng tình cảnh lại rất nhanh chuyển biến theo một chiều hướng không ai ngờ tới, đầu của Thục Hà đang bay xuống đất trước ánh mắt chưa kịp hiểu chuyện gì của mọi người.
Mà người ra tay chẳng ai khác chính là Nghiệt Sinh, vết cắt vô cùng dứt khoát, cả mũi thương cũng không dính bao nhiêu máu.
“Ngươi… ngươi…”
Những người ủng hộ Thục Hà không biết làm gì vào tình cảnh này.
Chỉ có Thục Lam Tôn là tỏ ra hứng thú hơn cả.
Nghiệt Sinh nhìn về cái xác của Thục Hà rồi nói: “Ta không thích bản thân bị lừa, lại càng không thích việc phải chiến đấu không công cho người khác.”
Nói xong rồi Nghiệt Sinh đi về hướng của Thục Lam Tôn, Cao Bá Hổ muốn đi lên chặn lại thì Thục Lam Tôn đưa tay ra hiệu ý chỉ y lui về.
“Ngươi chính là người thuê Ám Hà?” Nghiệt Sinh thì thầm nói.
“Chính xác, ngươi muốn có thông tin về Ám Hà sao?”
“Đúng, ta muốn.”
“Nhưng mà tại sao?”
“Chỉ là có chút hứng thú.”
Thục Lam Tôn cười to, rồi nói tiếp: “Vậy thì vào phòng của ta rồi nói tiếp.”
Cả hai cùng bước vào phòng của Thục Lam Tôn, thậm chí lão còn tinh ý chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn với đủ món ăn ngon, nào là tôm tít hấp xã, tàu hủ chiên trứng muối, càng còng nướng, tráng miệng là một đĩa xoài cát thơm phức… thức uống thì có rượu mơ.
“Ta có thể cho ngươi rất nhiều thông tin về Ám Hà, nhưng ta có cách này giúp ngươi biết rõ tường tận hơn.”
Nghiệt Sinh hứng thú hỏi lại: “Là cách như thế nào?”
“Gia nhập Ám Hà.”