“Gia nhập Ám Hà, ngươi đùa ta sao?” Nghiệt Sinh giọng âm trầm nói, hắn không thích bản thân bị đùa cợt.
Lúc này Thục Lam Tôn đưa tay vào sát bên mặt, y từ từ xé ra một lớp da người, rất nhanh khuôn mặt thực sự của lão hiện ra, một lão trung niên với đốm đồi mồi phủ kín mặt.
Nghiệt Sinh đưa bản thân về thế phòng thủ, đối phương rất mạnh, ít nhất là so với hắn lúc này.
“Không cần phải sợ, ta không có ý làm hại ngươi.”
“Ngươi đến là để tìm hiểu nguyên nhân c·ái c·hết của Viên Kiệt.”
Lão nghe thế có chút giật mình, rồi lại nói: “Thông minh lắm, nhưng sao ngươi không nghĩ rằng ta đến để hoàn thành nốt nhiệm vụ g·iết Thục Hà?”
“Bởi vì người yêu cầu nhiệm vụ kia chính là Thục Lam Tôn, mà lại ngươi đang dùng thân phận của y thì hiển nhiên y đã lành ít dữ nhiều, nếu ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không làm tổn thương đến người làm nhiệm vụ.”
Lão nghe thế cười rộ lên: “Haha, thông minh, nhiệm vụ này chỉ là nhiệm vụ nhỏ, ta giao cho Viên Kiệt chỉ vì muốn nó nghỉ ngơi một chút, không ngờ cuối cùng lại c·hết ở cái nhiệm vụ này, đời thật lắm chuyện hài.”
“Lão hình như có chút vui mặc dù người của mình đ·ã c·hết nhỉ?”
“Phải vui chứ, bởi vì ta đã tìm được người thay thế xứng đáng hơn rất nhiều.”
Nghiệt Sinh hiểu ra ý liền nói: “Tại sao lại muốn ta gia nhập Ám Hà?”
“Vì ngươi có thực lực, mà tâm tính cũng đã được rèn luyện tốt.”
“Nhưng gia nhập Ám Hà thì ta sẽ được gì?”
“Nếu ta đoán không lầm thì ngươi chưa có thế lực, nếu cứ đi một mình ở Đại Lục này thì chắc chắn chỉ có đường c·hết, với gia nhập Ám Hà ngươi sẽ kiếm được tài nguyên vô số kể, trên đường làm nhiệm vụ, những thứ phát sinh tất cả đều sẽ thuộc về ngươi.”
Nghiệt Sinh đưa cốc nước lên miệng uống, khuôn mặt tỏ vẻ suy nghĩ đắn đo, đây đúng là biểu hiện cho có bởi hắn đã quyết định gia nhập Ám Hà từ sớm, bởi muốn tìm hiểu Ám Hà tốt nhất chính là gia nhập Ám Hà.
Giả vờ trầm tư được một phút thì Nghiệt Sinh mới nói: “Được, ta đồng ý với lão, nhưng nếu như có chuyện gì ta không thích thì ta sẽ rời khỏi Ám Hà ngay lập tức.”
“Được, được, tiểu tử ngươi thích gì cũng được.”
Cả hai bắt đầu chuyên mục ăn uống, xong xuôi thì Nghiệt Sinh cũng rời đi theo lão ta.
Theo lời tự giới thiệu thì y tên là Mạc Thành, một nhân vật có tiếng nói trong Ám Hà Thất cấp, hay cụ thể hơn là Thống lĩnh.
Mà Nghiệt Sinh sẽ tin điều đó, nếu không phải nhân vật có tiếng tăm thì lão sẽ không thể giúp hắn vào được Ám Hà chỉ bằng một câu nói, với lại hắn cũng không nghĩ rằng lão đang có mưu tính gì hại hắn, nếu không với sự cách biệt tu vi thì y dễ dàng g·iết hắn.
Bốn ngày đi đường, Nghiệt Sinh và Mạc Thành lúc này đã đến được cực tây của Đại Lục, lúc này trước mặt của hai người bọn hắn là một cánh rừng trúc lớn.
“Bá·m s·át vào ta.” Mạc Thành nói.
Nghiệt Sinh lấy tay nắm lấy vạt áo của y, rồi cứ thế bước vào, đến đây hắn mới phát hiện cánh rừng trúc này như là có linh, cảm giác cứ như thay đổi liên hồi.
“Đây là pháp trận tam đẳng, Động Nguyên cảnh trở xuống sẽ rất khó phá giải.”
Nghiệt Sinh gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn tiếp cận đến pháp trận.
Cập nhật lại kiến thức một chút.
Yêu thú, pháp khí, pháp trận, đan dược, thảo dược đều được phân chia thành thất đẳng, từ nhỏ đến lớn sẽ có giá trị cao dần. Ví dụ như yêu thú Nhị đẳng chỉ hơn Hạt Nguyên cảnh một chút, còn Tam đẳng đã có thể đánh nhau với Động Nguyên cảnh.
Còn về Đại Lục lại phân chia thành thất cấp bởi sáu bức tường thành rộng lớn, khác với những thứ nêu trên, thứ tự đẳng cấp lại tăng dần từ lớn đến nhỏ.
Đi được mười phút, cuối cùng cả hai cũng đã thoát ra được cánh rừng trúc, trước mặt của Nghiệt Sinh là một vách núi nhỏ, không nhìn thấy đường vào.
Lúc này Mạc Thành tự nhiên bước đến bên cạnh vách núi, gã đưa một tay vào đó, thì ở phần đất sát bên vách núi tự dưng dạt sang hai bên lộ ra một đường hầm dẫn xuống dưới lòng đất.
Nghiệt Sinh cảm thán, kỹ càng đến mức này thì Ám Hà đúng là rất khó để bị bại lộ.
Hắn theo bước chân của Mạc Thành vào trong, phía dưới được thắp sáng bởi những ngọn đuốc treo hai bên.
Rất nhanh một khoảng hang động rộng lớn hiện lên, ở đây chí ít có đến hơn hai mươi người khác, tất cả đều mặc trên người trang phục đen tuyền.
“Mạc Thành, ngươi lại tự ý dẫn ai vào đây?” Kẻ nói là một lão trung niên ngang tuổi Mạc Thành, gã mặc trên người bộ giao lĩnh đỏ đen, răng đều được nhuộm vàng.
“Tư Ý, ta thích dẫn ai đến thì dẫn, ngươi cản được sao?”
“Hừ! Cứ như ngươi thì sớm muộn Ám Hà cũng bị sụp đổ.”
“Yên tâm, ta không ngu ngốc như ngươi.”
Mạc Thành mặc kệ mấy lời không hay của Tư Ý mà cứ dẫn Nghiệt Sinh đi, hang động lại có thêm nhiều nhánh rẻ đến những hang nhỏ hơn.
Nghiệt Sinh được một tên khác ghi tên vào một quyển sách theo lời chỉ thị của Mạc Thành.
“Họ tên?”
“Tiến Đô.”
Nghiệt Sinh tuyên bố từ nay hắn sẽ dùng cái tên Tiến Đô này, đây chính là cái tên người bạn của hắn lúc còn ở Nhất Nam tông, hắn quyết định sẽ mượn tạm để dùng.
Báo danh xong, Nghiệt Sinh được cấp cho một bộ trang phục đen tương tự bọn bên ngoài, ngoài ra còn có một chiếc mặt nạ để che mặt, có hai mẫu mã, một là che hết mặt chỉ để lộ đôi mắt, hai chỉ là che nửa mặt dưới.
Nghiệt Sinh chọn cái chỉ che nửa mặt cho thoải mái.
Xong xuôi, Mạc Thành dẫn Nghiệt Sinh đến một hang nhỏ, ở bên trong có một chiếc giường làm bằng gỗ trúc.
“Các ngươi là thợ đào mỏ à, hang động phức tạp thật ấy!” Nghiệt Sinh cảm thán.
Hang động rộng lớn nhưng cơ bản chỉ chia làm bốn khu, thứ nhất là động ở trung tâm, nơi mà khi vừa vào sẽ phải đi qua, đây là khu vực hội họp, bên phải sẽ là nhánh các động nhỏ để nghỉ ngơi, chỉ những người cao cấp mới có, Nghiệt Sinh có được hiển nhiên là nhờ Mạc Thành, khu vực bên phải thì lại là nơi tiếp nhận nhiệm vụ, khu phía sau là khu hậu cần, giao thương.
“Chúng ta hiện tại có hơn ngàn quân số trên Thất cấp, nơi đây tổng bộ có đến năm trăm thành viên, còn lại rải rác ở các phân bộ, ngươi có thể chọn nhóm để hoạt động, quy luật là mỗi thành viên đều phải tiếp nhận nhiệm vụ, quá năm ngày không mang nhiệm vụ trên người liền sẽ bị phạt, mà lại ôm nhiệm vụ quá lâu hay thất bại cũng đều bị phạt.” Mạc Thành giảng giải một chút về quy định của Ám Hà.
Nghiệt Sinh gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Mạc Thành lại nói tiếp: “Thành viên bình thường chia làm ba cấp bậc để nhận nhiệm vụ, nhưng ta đã cho ngươi vượt lên cấp bậc cao nhất, có thể thoải mái chọn bất cứ nhiệm vụ nào ngươi thích, ta và cái tên Tư Ý lúc nãy là Thống Lĩnh, còn một vị Đại Thống Lĩnh đã quay về Lục Cấp nên hiện tại đã trống.”
“Vậy ngươi muốn ta gia nhập chính là củng cố thế lực để đề bạt ngươi đến vị trí Đại Thống Lĩnh đó?”
“Haha, cần gì phải thẳng thắn đến thế, ở phía trên chỉ thông báo rằng sẽ không có ai ở Lục cấp đến nhận vị trí đó nên hiển nhiên họ đã ngấm ngầm cho phép tranh đoạt.”
Nghiệt Sinh gật đầu, từ trước đến nay tranh quyền đoạt vị không hề thiếu, cũng không có gì quái lạ, hắn không có ý định quan tâm, mục đích của hắn vẫn không thay đổi, huyết tế Ám Hà.