Sáng ngày hôm sau.
Nghiệt Sinh đi tìm đến nơi nhận nhiệm vụ, hiện tại thân phận Tiến Đô của hắn là thành viên cấp cao nhất nên có thoải mái lựa chọn.
Mà cốt thực hiện nhiệm vụ lần này chính là tạo lòng tin đối với Ám Hà.
Bảng nhiệm vụ rất lớn, phải dài đến năm mét, rộng hai mét, ở trên có khoảng tầm mười lăm nhiệm vụ chưa ai đảm nhận.
Đang mãi mê lựa chọn thì một người đi đến bắt chuyện với Nghiệt Sinh, thoạt nhìn y cũng tương đương tuổi của hắn, tầm khoảng hai mươi lăm tuổi, mỏ nhọn, mắt hí, trông vô cùng không đẹp mắt.
“Ngươi là người mới, có phải Tiến Đô hay không?”
“Ngươi biết ta?”
“Hôm qua các huynh đệ bên đăng ký nói cho ta biết, ngươi được đích thân Mạc Thống lĩnh giới thiệu nên hiển nhiên được chú ý.”
Nghiệt Sinh quay mặt lại về bảng nhiệm vụ, miệng qua loa đáp: “Không phải tổ chức như này nên tránh ít tiếp xúc với nhau sao?”
“Haha, Ám Hà không có quy định như vậy, thậm chí còn cổ vũ việc kết giao với nhau, nếu không thì chúng ta sẽ không lộ mặt như thế này.”
Nghiệt Sinh ngẫm đến cũng đúng, một tổ chức cho dù là tà hay là chính thì vẫn nên đề cao việc đoàn kết, nếu như yêu cầu tất cả bảo mật thân phận, không qua lại với ai thì nó chỉ là một tổ chức lạnh lùng, không có chiều sâu, đến khi g·ặp n·ạn thì tất cả đều sẽ rời đi.
Thấy Nghiệt Sinh vẫn mãi mê chăm chú tìm nhiệm vụ, đối phương hảo ý nói: “Ngươi có muốn cùng bắt cặp với ta, có đồng đội làm nhiệm vụ vẫn tốt hơn, hơn nữa ta lại có kinh nghiệm hơn bốn năm làm việc cho Ám Hà.”
Nghiệt Sinh cảm thấy có thêm một người thân cận ở đây vẫn tốt, hiện tại hắn cần có mối quan hệ để làm một số chuyện.
Theo câu hỏi của Nghiệt Sinh, đối phương tự giới thiệu bản thân là Phượng Kỹ, đã gia nhập Ám Hà được bốn năm, thậm chí còn tự nói tu vi là Khối Nguyên cảnh để lấy được sự tin tưởng của hắn.
Nhìn thấy thái độ đối phương cởi mở, Nghiệt Sinh cũng không ngại mà hợp tác, hiển nhiên không quên đề phòng.
Cuối cùng cả hai chọn một nhiệm vụ là giúp người đoạt bảo.
Ám Hà có lưu lại thông tin mà bọn họ thu thập được cho từng nhiệm vụ, lần này người yêu cầu là Chu gia, một gia tộc của Hợp Quán thành, mà bọn họ có vật trấn gia bị một gia tộc khác lấy được là Hùng gia.
Hùng gia mạnh hơn quá nhiều nên Chu gia không dám đắc tội, nhưng vật quý trấn gia nên gia chủ Chu gia đã liều tìm đến Ám Hà.
Nghiệt Sinh và Phượng Kỹ cùng thống nhất sáng ngày hôm sau sẽ lên đường.
Tranh thủ đêm tối, Nghiệt Sinh bắt chuyện một vài người, hắn có thêm thông tin của Phượng Kỹ, y là một người được mệnh danh là ông tổ ngành ngoại giao, lúc nào cũng cởi mở, thân thiện, luôn giúp đỡ hết mình những thành viên khác.
Sáng ngày hôm sau.
Nghiệt Sinh và Phượng Kỹ đều đã chuẩn bị xong, cả hai bước ra bên ngoài, và cùng hướng về Hợp Quán thành.
“Nghe nói hôm qua ngươi hỏi thăm về ta?” Phượng Kỹ thoải mái nói.
Nghiệt Sinh không giật mình, bình tĩnh đáp: “Ta tất nhiên phải tìm hiểu một chút về người đồng hành cùng mình.”
Cả hai mất một tuần thời gian mới đến Hợp Quán thành.
Đi vào bên trong, cả hai lựa chọn một khách điếm để ở tạm.
Đang ngồi trong phòng cùng nhau uống trà, Phượng Kỹ nói: “Ngày mai ta sẽ đi thu thập thông tin về Hùng gia, ngươi cứ yên tâm đợi ở đây, hoặc có thể theo sau học lỏm vài chiêu của ta.”
“Ngươi định làm như thế nào?” Nghiệt Sinh tò mò hỏi.
“Ngày mai kiểu gì cũng có mấy người thị nữ ra bên chợ mua đồ ăn, ta sẽ lấy lòng và moi thông tin từ bọn họ, ngươi nên biết sẽ không có bất cứ câu chuyện nào không đến tai của nữ nhân.”
Nghiệt Sinh nghe thế có chút giật mình, thủ đoạn y hệt hắn lúc trước khi tiếp cận Phạm gia ở Đảo Phương Nam, nhưng hắn cười nhẹ trong lòng, bởi lần trước hắn thất bại thê thảm khi tiếp cận thị nữ trẻ, đến cuối cùng còn phải dẫn một người góa phụ hơn bốn mươi với một đàn con đi ăn.
Sáng ngày hôm sau, gà gáy tinh mơ, Hợp Quán thành bắt đầu nhộn nhịp cho ngày mới.
Nghiệt Sinh đang đứng từ xa, mắt chăm chú quan sát xem Phượng Kỹ sẽ hành động như thế nào, hắn dám chắc rằng đối phương xấu trai như vậy sẽ chẳng thể làm trò trống gì, cuối cùng cũng sẽ phải nhắm đến mấy nữ nhân lớn tuổi, hắn đẹp trai như thế nhưng lần trước phải ăn đâu bốn năm bạt tay.
Nhưng mà đời luôn chứa hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Người thị nữ có chút nhan sắc mà Phượng Kỹ bắt chuyện kia lại đang cười vui tươi, mặt thậm chí còn có chút ửng đỏ.
Nghiệt Sinh không tin vào mắt mình liền đến gần xem sao.
Nhưng chỉ được mấy bước chân thì Phượng Kỹ đã kéo người thị nữ đó đi.
Nghiệt Sinh theo sau, điểm đến của hai người lại chính là khách điếm của bọn hắn đang ở.
Phượng Kỹ mở cửa để người thị nữ bước vào trong trước, y quay đầu lại nhìn về Nghiệt Sinh rồi nở ra một nụ cười tỏa sáng.
Nghiệt Sinh không biết bản thân nên có tâm trạng thế nào trước nụ cười này, đây rõ ràng là vũ nhục.
“Không thể nào, có lẽ là y dẫn nàng ta vào đây là để đưa tiền mua chuộc.”
Nghiệt Sinh bám trụ với ý nghĩ này rồi đi đến gần cửa phòng để quan sát.
Âm thanh: “18++++++++++++++++++”
Nghiệt Sinh quay người đi xuống rồi gọi một bàn đồ ăn, tâm tư phức tạp, chẳng lẽ hắn thật sự không biết tán gái?
Một tiếng đồng hồ sau, người thị nữ ấy cuối cùng cũng đi xuống.
Nghiệt Sinh ngậm ngùi bước lên phòng, lúc này Phượng Kỹ đang ngồi khoanh chân, tâm tư rất vui vẻ.
“Thế nào, lấy được thông tin gì không?”
“Được chứ, trên người của nàng có đến mười ba nốt ruồi, trên mông đến tận ba cái.”
Nghiệt Sinh: (=_=)*
“Ta không hỏi cái đó.”
“À về nhiệm vụ hả, tên lấy món đồ đó của trấn gia gì đó là tên tam thiếu gia của Hùng gia, tính tình hết sức bạo ngược, nhưng lại có chút ngu ngốc, rất dễ tin người.”
Nghiệt Sinh gật đầu, hỏi một chút về kế hoạch tiếp theo thì Phượng Kỹ bảo rằng cả hai sẽ đi vào Hùng gia với vai trò thị vệ.
Còn về tại sao có thể làm thị vệ thì là Phượng Kỹ bảo rằng sẽ do người thị nữ lúc nãy sắp xếp, nàng dùng sắc đã lấy được lòng quản gia ở đó.
Mà Nghiệt Sinh cũng cảm thấy không có gì lạ, dễ dãi như thế thì nàng ta bảo đã lấy lòng cả thành hắn cũng tin.
“Ta và ngươi sẽ che giấu tu vi, Khối Nguyên cảnh thường không đến để làm thị vệ, như vậy rất dễ bị nghi ngờ.”
“Nơi đó có Động Nguyên cảnh không?”
“Có, nghe đồn có một Động Nguyên cảnh đang sống ở đó, cũng là tọa trấn cho Hùng gia.”
“Vậy chúng ta làm sao có thể che giấu được với người đó.”
“Yên tâm, lão đó đã bế quan ở một khu riêng, sẽ không xuất hiện khi không cần thiết.”
Nghiệt Sinh gật đầu, nhiệm vụ cứ như thế được tiến hành.
Qua ngày hôm sau cả hắn và Phượng Kỹ đều trở thành thị vệ, cả hai hẹn rằng tối hôm đó sẽ hành động ngay lập tức, nhưng bỗng Phượng Kỹ lại hẹn vào ngày mai, nguyên do thì bảo rằng cần phải chuẩn bị thêm chút đồ.
Cảm thấy chưa thông, Nghiệt Sinh sau ca trực gác liền đến phòng củi mà Phượng Kỹ ở để hỏi cho ra lẽ.
Ai dè vừa đến vào cửa hắn lại nghe thấy tiếng xxx quen thuộc.
Hắn lại cứ thế ngậm ngùi quay về phòng kho của mình mà ngủ, trong đầu suy tính có thể nào mở miệng xin bí quyết của đối phương, hai mươi lăm tuổi hơn rồi nhưng hắn vẫn chưa biết hôn là cái gì, à ngay cả mối tình đầu cũng là chưa hề có qua.