Lại đến tối ngày hôm sau, lúc này cả hai mới hành động.
Nghiệt Sinh và Phượng Kỹ từng bước cẩn thận tiếp cận phòng của tam thiếu gia nơi này, Phượng Kỹ nhờ nàng thị nữ nên đã biết được món vật trấn bảo kia đặt trên một kệ tủ trong phòng.
Trong đây không có người, cả Nghiệt Sinh và Phượng Kỹ gom hết toàn bộ, nếu chỉ trộm một món bảo vật theo nhiệm vụ thì bên yêu cầu nhất định sẽ bị phát hiện ngay, đây chính là chỗ chuyên nghiệp của Ám Hà.
Nhưng mà nhiệm vụ chưa dừng lại ở đây, nếu không đã không cần đến Ám Hà.
Nghiệt Sinh và Phượng Kỹ cùng chui xuống gầm giường, phải đợi đến nửa đêm, tên tam thiếu gia mới lại đi vào.
Cả hai phóng ra ngoài, Phượng Kỹ với con dao găm trên tay cực nhanh khứa đầu của đối phương xuống.
Xong xuôi mọi chuyện, cả hai mới trốn rời đi.
Sáng ngày hôm sau, Hùng gia phát hiện thì điên cuồng truy xét, người thị nữ sắp xếp Nghiệt Sinh và Phượng Kỹ vào hiển nhiên bị tra khảo đến c·hết thê thảm.
Nghiệt Sinh trên đường về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, không kìm lòng được mới hỏi: “Ngươi thực sự để cho nàng ta ở đó, như thế thì chỉ có duy nhất một con đường c·hết.”
“Haha, nữ nhân qua đường của ta thật nhiều lắm, nếu quan tâm hết chắc ta phải bận rộn đến già mất.”
“Dù gì ngươi cũng đã cùng nàng ân ái một đêm.”
“Chỉ là một đêm thì sao? Có phải đã kết hôn đâu?”
Nghiệt Sinh cảm thấy Phượng Kỹ có chút vô tình, hắn xác định người này không nên quá thân cận.
Thế là hai tháng tiếp theo, Nghiệt Sinh với Phượng Kỹ cùng nhau hoàn thành bốn nhiệm vụ lớn nhỏ.
Đến lúc này, Nghiệt Sinh mới mở lời nhờ đến Phượng Kỹ.
“Ba tháng trước ư?”
“Đúng vậy, có một nhóm Ám Hà nào thực hiện nhiệm vụ đi ngang qua mảnh rừng trên ngọn núi nhỏ nằm ở phía tây của Hoa Lưu tông không?”
“Đó là lý do ngươi đến Ám Hà.”
“Đúng vậy!”
“Được rồi, ta sẽ giúp ngươi, về chuyện thu thập thông tin của Ám Hà thì ngươi cứ yên tâm vào ta.”
Nghiệt Sinh cảm kích bằng miệng, bản thân thì ngóng trong kết quả, hắn đã ở đây đủ lâu, hiểu được mọi cách thức hoạt động cũng như đặc điểm của Ám Hà, và cũng đã là lúc nên trả trước một phần mối thù cho đám người Lưu Bị, Trương Phi…
Huyết tẩy Ám Hà, lời thề này hắn sẽ dùng cả tính mạng để thực hiện
Hai ngày sau, Phượng Kỹ đã tìm đến Nghiệt Sinh.
“Thế nào, có kết quả chứ?” Nghiệt Sinh có chút trông ngóng nói.
Phượng Kỹ đặt mông xuống, đưa chén trà lên uống hết trong một ngụm, cả hai đang ở một quán trà vắng cách địa bàn của Ám Hà không xa, nơi đây là Nghiệt Sinh tìm được, mát mẻ, ít người qua lại, rất thích hợp với hắn.
“Hiển nhiên, mối quan hệ của ta ở Ám Hà lớn hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, người nào người nấy đều là bằng hữu của ta.” Phương Kỹ ba hoa một chút.
“Đi vào chuyện chính.”
“Ngươi lạnh lùng thật đấy! Theo ta hỏi thăm thì lúc đó là nhóm của Khiếu Không đang t·ruy s·át người trong nhiệm vụ, thậm chí ta còn nghe được ba người bọn chúng đuổi theo bị vướng đường bởi năm tên yếu đuối, thế nên liền giận dữ g·iết sạch.”
Khuôn mặt Nghiệt Sinh biến động, tuy đã cố gắng hết sức che giấu nhưng vẫn bị Phương Kỹ nhìn ra.
“Năm người bọn chúng g·iết hại có liên quan đến ngươi?” Phương Kỹ dò hỏi, ánh mắt quan sát thật kỹ nét mặt của Nghiệt Sinh.
“Bọn chúng là tiểu đệ của ta.”
Phương Kỹ cười lên vài tiếng rồi nói: “Haha, ta còn tưởng là anh em thế nào, chỉ là thuộc hạ thì cần gì quan tâm.”
Nhưng tiếng cười của Phương Kỹ lập tức chấm dứt, bởi Nghiệt Sinh đang nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt sát lực.
“Nào nào, ta nói sai được chưa!”
Nghiệt Sinh bình tĩnh lại đôi chút, lãnh đạm nói: “Cho ta thông tin về ba người bọn chúng.”
“Ngươi thật đừng có ý gì nha! Bọn chúng đều là tâm đắc của Tư Ý thống lĩnh.”
“Không cần ngươi quản, cứ cho ta thông tin là được.”
Phương Kỹ thở dài ra một hơi, rồi mới giải bày mọi thứ mà y biết về nhóm người Khiếu Không.
Nhóm của bọn chúng có ba người, là Khiếu Không, Lý Tố, Ách Vận, ba người đều là Khối Nguyên cảnh. Bọn chúng tính cách đều rất tương đồng, thích g·iết người và không nghe đạo lý, cũng vì như thế mà Tư Ý đã sử dụng bọn chúng như một con dao để trừ khử những kẻ ngáng đường.
“Ba Khối Nguyên cảnh sao?” Nghiệt Sinh trầm lắng, muốn một lúc g·iết ba Khối Nguyên cảnh, mà lại thực lực đều cao thì hắn không đủ khả năng.
Phương Kỹ nhìn ra được nét mặt đó của Nghiệt Sinh liền mở miệng nói: “Thế nào? Có cần ta trợ giúp một tay không?”
“Có.”
Phương Kỹ giật giật đầu chân mày, có cũng phải từ từ chứ? Sao lại thẳng thắng như thể y giúp không công như vậy.
“Ngươi nghĩ ta và ngươi có thể g·iết được ba tên đó không?”
“Ta có thể cầm chân một người, nếu ngươi thắng được hai người còn lại thì hiển nhiên liền thắng.”
Nghiệt Sinh lắc đầu, có chút thất thần, đánh hai Khối Nguyên cảnh ưu tú, hắn không có lấy tự tin đó.
Cả hai cùng quay lại địa bàn Ám Hà, Nghiệt Sinh vẫn nhờ lấy Phương Kỹ quan sát giúp ba kẻ đó, hắn cần chờ đợi một cơ hội thích hợp chứ không thể làm liều.
Qua đến một tuần sau, khi mà Nghiệt Sinh và Phượng Kỹ vừa giải quyết xong một nhiệm vụ nhỏ thì nhóm của Khiết Không cũng quay về sau khi hoàn thành một nhiệm vụ trọng yếu.
Đã ở đây bốn tháng trời nhưng đây là lần đầu Nghiệt Sinh nhìn thấy bọn chúng, cả ba đều mang theo khuôn mặt với quầng thăm mắt còn hơn cả gấu trúc, miệng lúc nào cũng giương lấy nụ cười hắc hắc.
Nhìn cả ba đều bị trọng thương khiến Nghiệt Sinh thật muốn phóng lên chém hết bọn chúng.
“Này tên kia! Ngươi có tin bọn ta móc mắt ngươi ra không?” Một trong ba tên quát khi thấy Nghiệt Sinh cứ chăm chú nhìn, gã là Ách Vận.
“Mắt của ta thích nhìn đâu thì nhìn, cũng đâu có nhìn chó đâu mà lại muốn cắn.” Nghiệt Sinh chăm chọc lại đôi chút.
Khiếu Không, Ách Vận, Lý Tô nghe vậy như phát điên, cả ba giận dữ, thậm chí là rút kiếm ra hướng về Nghiệt Sinh.
“Ngươi nói cái gì? Ai là chó?”
“Người nào muốn là chó thì chính là muốn kiếm chuyện với ta.”
Ba người Khiếu Không nghe thế càng thêm giận, đúng lúc này Phương Kỹ chen vào, đưa tay về cả hai bên, giọng hòa giải nói: “Nào nào, chúng ta đều là Ám Hà, cần gì phải nóng tính với nhau như thế.”
Nghiệt Sinh lui về trước, hắn đã đạt được mục đích ban đầu, không cần phải cố chấp để cho bản thân tự mang thương tích.
Sáng ngày hôm sau, khi mà nhóm Khiếu Không đang ngồi ở bên ngoài, thì Nghiệt Sinh cầm trên tay bảng nhiệm vụ đi qua rồi khiêu khích: “Chó thường đi theo đàn, rất hay là ba con.”
Ách Vận thét lên giận dữ, những thành viên khác xung quanh không muốn can thiệp, một bên là ba con chó dữ của Tư Ý, một bên là người được Mạc Thành ủng hộ.
Phương Kỹ lại xuất hiện đúng lúc rồi can ngăn.
Nghiệt Sinh tiếp tục rời đi, lúc này tờ giấy nhiệm vụ của hắn rơi ra.
Và Khiếu Không đã cầm lên được, nhìn thấy nội dung nhiệm vụ của Nghiệt Sinh, cả ba gã đều cười lên hắc hắc.
Phương Kỹ chạy đến chỗ của Nghiệt Sinh, có chút hoang mang hỏi: “Ngươi có chắc là thành công không đấy.”
“Những nhiệm vụ lần trước mà ba tên đó thực hiện, ngươi thu thập đều đúng.”
“Hiển nhiên, nhiệm vụ của các đệ tử đều sẽ được lưu lại, ta chỉ cần một chút mồm mép liền có được các nhiệm vụ bọn chúng thực hiện trong ba năm nay.”
“Vậy thì kế hoạch của ta sẽ không thể nào thất bại.”
Phương Kỹ thở dài ra một hơi, rồi cứ vậy bước chân theo Nghiệt Sinh.