Nghiệt Sinh và Phương Kỹ lên đường, nhiệm vụ lần này diễn ra đúng trên mảnh rừng nhỏ khi xưa mà hắn cùng năm anh em Trương Phi, Lưu Bị sống ở đây.
Mười ngày trôi qua.
Quay trở về nơi này, lòng Nghiệt Sinh lại nặng trĩu, hắn nhớ lại cảnh năm anh em tôn hắn lên làm đại ca.
Nhớ Trương Phi vì muốn cứu hắn mà lấy thân lắp lỗ, mặc cho bản thân b·ị c·hém đến máu chảy, thân tan.
Hắn đi đến trước bia mộ của năm người, lấy một vò rượu ngon ra rồi tưới lên phần mộ.
Trong lòng thầm nói: “Các ngươi yên tâm, những kẻ g·iết các ngươi hôm nay sẽ đền tội.”
Nghiệt Sinh vừa dứt câu thì ba anh em của Khiếu Không đã đến, trên tay của bọn chúng vẫn đang cầm lấy tờ nhiệm vụ của Nghiệt Sinh.
“À à! Ta nhớ ra rồi, lần trước ở đây chúng ta đã g·iết năm tên cản đường, hóa ra ngươi muốn c·hết cùng bọn chúng.” Ách Vận cười khặc khặc nói.
Lý Tố thì đưa kiếm lên lưỡi liếm một cái.
Còn Khiếu Không thì nhìn cả Nghiệt Sinh và Phương Kỹ bằng ánh mắt c·hết chóc.
Nghiệt Sinh cười lên nụ cười đắc ý, hắn tự tin nói: “Thế các ngươi đã đọc kỹ nhiệm vụ kia.”
Khiếu Không cầm tờ giấy nhiệm vụ lên rồi cố tình đọc lớn: “Đến Tiểu Diên sơn tọa trấn, bất cứ kẻ nào x·âm p·hạm trong thời gian ba ngày từ ngày rằm đều phải g·iết.”
Tiểu Diên sơn chính là tên của ngọn núi này.
“Đúng vậy, đây là nhiệm vụ mức độ cực kỳ khó.” Nghiệt Sinh nói.
Phương Kỹ thầm khóc, vì làm cái nhiệm vụ giả này mà Nghiệt Sinh đã vay mượn gần như một năm tích góp của y.
“Vậy ngươi tự làm nên nhiệm vụ này, rồi ba người bọn ta là kẻ x·âm p·hạm, nên lấy đó làm cớ g·iết bọn ta.” Khiếu Không suy nghĩ một chút rồi nói, gã là kẻ còn tỉnh táo nhất trong ba người.
Ách Vận nghe vậy cười khà khà: “Haha, đúng là ngu dốt, Ám Hà không cho phép vô cớ g·iết nhau, h·ình p·hạt là g·iết bỏ, nhưng các ngươi nghĩ rằng chỉ làm nên một cái nhiệm vụ liền tránh khỏi h·ình p·hạt sao, mà lại các ngươi nghĩ rằng sẽ g·iết được ba người bọn ta.”
Lý Tố nghe không hiểu lắm, phải mất mấy giây để ngẫm lại, khi đã thông gã cùng cười theo rồi nói: “Haha, đúng là ngu, các ngươi làm thế chính là cho chúng ta thêm cái cớ g·iết các ngươi, các ngươi gài bẫy rồi ám hại, chúng ta chỉ là tự vệ.”
Nghiệt Sinh cười trừ, hắn không muốn cãi mà đang muốn đợi.
Rất nhanh, có rất nhiều thân ảnh đi đến, tất cả nhìn thấy ba người Khiếu Không thì đều bày ra bộ mặt giận dữ.
Nghiệt Sinh và Phương Kỹ nhân cơ hội này đều rút lui.
Ba người Khiếu Không thấy thế cũng không thể làm gì, bởi vì hiện tại bọn chúng đang bị bảy người vây quanh, tất cả đều là Khối Nguyên cảnh.
Cả bảy người thì chỉ có hai ba người là mặc trang phục giống nhau, hiển nhiên bọn chúng đến từ các thế lực khác biệt.
Nghiệt Sinh và Phương Kỹ không rời đi thật mà chỉ tránh xa ra chiến trường rồi âm thầm quan sát, những người này đều là Nghiệt Sinh thông qua một người mời đến.
“Chỉ có bảy người.” Nghiệt Sinh nhướng mày, hắn cứ nghĩ số lượng người đến phải là vô kể mới đúng.
Bởi danh sách thù hận của ba tên Khiếu Không thật sự rất nhiều.
Nghiệt Sinh ngẫm một chút thì mới nhận ra, cho dù ba tên Khiếu Không gây nên biết bao thù hận, nhưng thực lực bọn chúng lại cao, còn đi chung, mà lại là người của Ám Hà, nên những người khác e rằng không dám trả thù.
Rất nhanh bảy người kia và ba tên liền khai chiến.
Ba Khối Nguyên cảnh vậy mà lại không hề thất thế trước bảy Khối Nguyên cảnh.
Ba bọn chúng phối hợp cực kỳ xuất sắc, người này công thì người này thủ, người còn lại liền yểm trợ, còn bảy người kia chỉ là thích đánh sao thì đánh.
“Ổn không đấy Tiến Đô? Ngươi nên biết việc mưu hại thành viên sẽ nhận lấy h·ình p·hạt c·hết.” Phương Kỹ lo lắng nói.
“Ngươi cứ yên tâm, cũng đâu phải chúng ta g·iết bọn chúng.”
Đến hơn một tiếng đồng hồ sau.
Trận chiến cuối cùng cũng đến lúc khép lại, bảy người đến trả thù vậy mà toàn bộ ngã xuống, nhưng bên ba người Khiếu Không chỉ có mỗi Ách Vận là còn sống.
Gã ta đang lay mạnh xác của Khiếu Không và Lý Tố, nước mắt rơi dài hai hàng, miệng thì cứ kêu nhị ca, đại ca.
“Đúng là huynh đệ tốt, cả hai tên đó đều cố gắng bảo vệ ngươi sống sót.” Nghiệt Sinh bước ra rồi nói.
“Ngươi…” Ách Vận giận dữ gào lên rồi lao về phía của Nghiệt Sinh.
Dương Tiễn thương xuất ra, Nghiệt Sinh vung nhẹ một cái thì đầu của Ách Vận liền rời khỏi thân, gã đã b·ị t·hương trầm trọng nên chẳng làm Nghiệt Sinh tốn một chút sức lực nào.
“Chúng ta làm sao thu dọn đây?” Phương Kỹ nói.
Nhưng Nghiệt Sinh chỉ yêu cầu y mang bảy cái xác đến trả thù chất lên xe đẩy về.
Còn Nghiệt Sinh ở lại, hắn ném ba cái xác huynh đệ Khiếu Không trước mộ của Lưu Bị năm người.
“Thù trước mắt của các ngươi đã được trả, nhưng các ngươi yên tâm, nhiêu đây vẫn chưa đủ, Ám Hà vẫn sẽ bị huyết tế.”
Nghiệt Sinh lấy ra Lục Quang, toàn bộ xác của ba huynh đệ Khiếu Không chỉ còn tro bụi, những thứ khác như nhẫn trữ vật, quần áo, Nghiệt Sinh không đụng vô cái nào mà toàn bộ đem đi chôn sâu.
Xong xuôi mọi chuyện hắn quay về tổng bộ của Ám Hà.
Mọi chuyện đều diễn ra vô cùng đơn giản.
Đầu tiên Nghiệt Sinh dùng một tên thường dân bên ngoài tạo nên nhiệm vụ tọa trấn Tiểu Diên sơn, sau đó lại dùng thân phận tên thường dân đó gửi thư đến những người từng có thù hận với ba huynh đệ Khiếu Không.
Và từ ban đầu, Nghiệt Sinh đã g·iết cái tên thường dân đó, hiển nhiên người mà hắn lựa chọn là một tên ác bá và từng có thù hận với ba huynh đệ Khiếu Không.
“Các ngươi mau giải thích rõ ràng.” Tư Ý hét lên.
Cả Nghiệt Sinh và Phương Kỹ đang đứng đó, những thành viên của Ám Hà cũng vây quanh nhiều chuyện.
“Có gì để mà giải thích, ta thật sự không hiểu.” Nghiệt Sinh kiên quyết nói.
“Nhiệm vụ đó là các ngươi nhận, rõ ràng các ngươi chính là muốn ám hại ba huynh đệ Khiếu Không.”
“Thống lĩnh, có phải ngài có chút thiên vị rồi không, ngài thử hỏi tất cả ở đây, ai mà không biết rằng ta đánh rơi tờ giấy nhiệm vụ rồi ba anh em kia mới đi theo bọn ta, rõ ràng bọn chúng có ý đồ xấu với hai ta, nhưng hai ta giữa đường đến trễ nên bọn chúng lại dính phải bẫy.”
Tư Ý giận điên tiết, gã mắng lớn: “Ngươi cho rằng bổn thống lĩnh ngu sao? Tại sao cái tên đặt nhiệm vụ lại gửi thư cho những kẻ thù của ba huynh đệ Khiếu Không? Làm sao tên đó biết ba huynh đệ Khiếu Không sẽ đến Tiểu Diên sơn?”
Nghiệt Sinh nhún người một cái, miệng qua loa đáp: “Làm sao ta biết được, lỡ gã chỉ thử may mắn, nếu không phải ba huynh đệ Ám Hà nhận nhiệm vụ thì người khác nhận nhiệm vụ cũng sẽ bị g·iết, cũng xem như có thành quả thì sao, mà ngài cứ cho người đi tìm tên đặt nhiệm vụ hay ba anh em Khiếu Không là được.”
Tư Ý giận dữ bạo phát, khí thế Động Nguyên cảnh tạo nên một trận cuồng phong nhẹ.
Toàn bộ huynh đệ Khiếu Không và cả tên Ác Bá đều đã bị Lục Quang xử lý, tìm ra là không thể nào, việc làm của Nghiệt Sinh và Phương Kỹ ai cũng biết, nhưng chứng cứ là không thể nào có.
“Tư thống lĩnh, cần gì nóng giận đến vậy?” Mạc Thành đi lên, bộc phát khí thế trấn áp lại Tư Ý.
“Người của ngươi mưu hại người của ta, còn muốn ta không nóng giận!” Tư Ý nóng giận nói.