Mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, hiển nhiên công lớn là nhờ Mạc Thành công khai ủng hộ Nghiệt Sinh.
Tư Ý tuy tức giận, nhưng không có bằng chứng nên cũng không thể làm gì.
Mà Nghiệt Sinh cũng hiểu vì sao tranh chức Đại Thống Lĩnh lại quan trọng như vậy, nếu ai thành công đoạt được chức danh đó thì sẽ được bồi đắp tài nguyên tu luyện rất nhiều, mà quan trọng nhất là có thể làm bàn đạp để đi lên những vị trí cao hơn, giống như nguyên Đại Thống Lĩnh khi trước đã đến Lục cấp.
Thất cấp nói không quá khi được xem là rác thải của Đại Lục, thống lĩnh tuy lớn nhưng làm bá chủ ở một bãi rác thì làm sao có thể phát triển.
Lúc này Phương Kỹ gặp riêng Mạc Thành.
“Ngươi nghĩ thế nào về hắn?”
“Hắn đã trả xong mối thù của riêng mình mà vẫn ở lại Ám Hà, rõ ràng đã nghiêng về phe chúng ta hoàn toàn, với vụ việc rồi thì Tư Ý chỉ muốn g·iết hắn thật sớm mà thôi.”
Mạc Thành gật đầu, Phương Kỹ bề ngoài trung lập nhưng chính là tay trong của Mạc Thành, nhiệm vụ của y chính là quan sát, thân cận tất cả thành viên để lấy thông tin, nắm tính cách, khả năng.
Nhưng bọn chúng không hề biết rằng, Nghiệt Sinh ở lại Ám Hà không phải vì lợi ích, hắn vẫn chưa trả thù xong.
Nghiệt Sinh nằm trên giường của mình rồi hấp thụ lấy sinh khí mà Lục Quang trong thời gian qua có được.
Sinh lực của măng tre đã đạt ngưỡng tối đa, bây giờ hắn chỉ cần Hỏa Nguyên lực làm ngồi nổ để tấn thăng Động Nguyên cảnh.
Mấy ngày sau, Nghiệt Sinh tìm kiếm xem có nhiệm vụ gì mới hay không.
Đạt được mục đích nên Phương Kỹ cũng đã khôn khéo tách ra khỏi hắn.
Đến bảng nhiệm vụ thì Nghiệt Sinh bắt gặp một người, Thuận Hàn, thuộc hạ đắc lực nhất dưới trướng của Tư Ý, cũng là người được xem như mạnh nhất trong tất cả các thành viên.
Thuận Hàn liếc nhìn Nghiệt Sinh một cái rồi lại quay về hướng bảng nhiệm vụ, y rất nhanh đã lựa chọn được một nhiệm vụ phù hợp rồi rời đi.
Nghiệt Sinh nhìn theo sau lưng y, hắn biết rằng Mạc Thành đào tạo Kiệt Viên chính là để đối trọng với Thuận Hàn, nhưng Kiệt Viên lại c·hết dưới tay hắn nên hiện Mạc Thành đã xem hắn như người thay thế.
Trận chiến này giống như một bàn cờ vua, Mạc Thành và Tư Ý là quân vua thì Nghiệt Sinh với Thuận Hàn chính là quân hậu.
Quay trở lại Hoa Lưu tông, Liên Ngọc vẫn chưa biết việc Nghiệt Sinh đã rời đi, bởi Hoa Lưu tông ở Thất cấp dưới lệnh của Mạn Nhu thông báo đến Liên Ngọc rằng Nghiệt Sinh đã bế quan tu luyện.
Còn ở Đảo Phương Nam, lúc này Hải Niên đã giành được vị trí trưởng lão quan trọng trong Nhất Nam tông, sau đó y quyết liệt đề xuất rồi dẫn đầu Nhất Nam tông c·hiến t·ranh với Thượng Hoài tông.
Tội nghiệp cho Thượng Hoài tông khi hai lần bị Nghiệt Sinh tổn thương nguyên khí, chỉ trong hai tháng, toàn bộ Thượng Hoài tông bị Nhất Nam tông sát diệt.
Hải Niên đứng trên hàng trăm xác c·hết của Thượng Hoài tông cười ha hả, cuối cùng thù của Thiếu Chiến sư huynh, y cũng đã trả được hoàn toàn.
Nói về thù dai, thì Hải Niên rất tương đồng với Nghiệt Sinh.
Tiến Đô, người bạn trước kia của Nghiệt Sinh khi còn ở Nhất Nam tông cũng tu luyện miệt mài, dần dần tiến bộ khi đi đúng đường, sớm muộn y cũng sẽ hướng đến Đại Lục cùng với Hải Niên.
Quay trở lại Ám Hà, Nghiệt Sinh cứ thế tiếp tục lựa chọn những công việc không trái với đạo đức, chủ yếu là á·m s·át ác bá, hộ vệ…
Cứ thế uy danh của hắn ngày càng gia tăng với các thành viên, khi mà hắn tốc độ hoàn thành nhiệm vụ rất cao.
Cũng nhờ những nhiệm vụ này mà khả năng thực chiến, ứng phó tình huống của Nghiệt Sinh tiến bộ lên hẳn, hiển nhiên hắn cũng không bỏ bê tu luyện khi mà tài nguyên có được khi làm Ám Hà thực rất nhiều.
Mọi chuyện cứ vậy diễn biến, Tư Ý và Mạc Thành vẫn âm thầm đấu đá với nhau.
Cho đến khi hai tháng sau.
Cả hai nhận đều giữ lấy khuôn mặt căng thẳng ngưng trọng, trên tay cả hai đều là mật thư đến từ tổng bộ Ám Hà ở Ngũ cấp, đúng vậy là Ngũ cấp chứ không phải Lục cấp.
Mạc Thành lập tức triệu Nghiệt Sinh vào.
“Thống lĩnh, có chuyện gì vậy ạ?” Nghiệt Sinh cúi đầu rồi nói.
“Có chuyện quan trọng, chỉ được thành công, không được thất bại.”
Nghiệt Sinh nhướng mày không biết là chuyện gì có thể khiến cho Mạc Thành căng thẳng như vậy, giọng nói cũng vô cùng gấp gáp.
“Ngài cứ nói, Tiến Đô nguyện hết sức mình.”
Mạc Thành giải bày mọi chuyện.
Nghiệt Sinh đúc kết lại rằng sẽ có một món đồ sẽ được vận chuyển đến nơi này, và vì không muốn làm lớn chuyện nên chỉ có hai người được cử đến bảo vệ, một chính là hắn, còn hai chính là Thuận Hàn dưới trướng Tư Ý.
“Thống lĩnh, có thể biết được nó là gì không?”
Mạc Thành lắc đầu đáp: “Ta cũng không biết, chỉ biết được nó rất quan trọng, hình như là Ám Hà ở Ngũ cấp nhận nhiệm vụ làm, nhưng giá trị món đồ quá lớn nên quyết định độc chiếm rồi đem về đây.”
Nghiệt Sinh cảm thán, hắn đó giờ nghe đến chán việc Ám Hà đặt uy tín lên hàng đầu, vì hoàn thành nhiệm vụ có thể bán mạng, đến rồi khi thấy được đồ tốt cũng lật lọng lên ấy thôi.
“Biểu hiện lần này sẽ quyết định ta hay là Tư Ý chiến thắng, ngươi nhất định phải hoàn thành.”
Nghiệt Sinh gật đầu nói: “Ơn nghĩa ngài chiếu cố ta bấy lâu nay, cũng đã đến lúc thuộc hạ nên hồi báo.”
Nói xong Nghiệt Sinh rời đi, sáng ngày mai hắn sẽ cùng với Thuận Hàn tiếp nhận món đồ, công việc chính là bảo vệ nó cho đến khi nào có người đến tiếp nhận, hiển nhiên là có ám hiệu.
Cùng nhau rời đi, Nghiệt Sinh và Thuận Hàn chả nói chuyện với nhau câu nào, cả hai cứ như người dưng trùng đường.
Rất nhanh một tuần đã đến nơi, người đưa món đồ cho Nghiệt Sinh và Thuận Hàn là một lão giả trung niên, khí tức mạnh vượt trội hơn so với Tư Ý và Mạc Thành rất nhiều.
“Hai tiểu tử các ngươi nhất định phải giữ kỹ nó, nếu có gì xảy ra thì cứ t·ự s·át đi.”
Lão giả trung niên ấy nói xong thì cũng rời đi.
Có vẽ như món đồ này đến từ một thế lực lớn nên Ám Hà ở Ngũ cấp muốn vẹn toàn nên không thể để một ai rời khỏi Ngũ cấp, nếu vậy liền sẽ không biết đường giải thích.
Và Nghiệt Sinh với Thuận Hàn sẽ bảo vệ món đồ cho đến khi người của Ám Hà đến nhận, thời điểm chắc là khi thế lực sở hữu món đồ chuyển hướng sang điều tra bên khác.
Chiếc hộp mà bạc, ở trên chạm khắc hoa văn tinh xảo với hình thù như những sợi xích.
Nghiệt Sinh và Thuận Hàn đang ở cùng nhau trong hang động nhỏ.
Nghiệt Sinh hiển nhiên có ý đụng vào, thấy Thuận Hàn không nói gì thì hắn càng làm tới, nhưng trên chiếc hộp có pháp chế bảo vệ rất mạnh, vốn không thể mở ra được.
“Thật nhàm chán!” Nghiệt Sinh thất vọng nói.
“Nếu mở được thì ngươi sẽ mang nó đi sao?” Đây là câu đầu tiên mà Thuận Hàn mở miệng nói chuyện.
“Còn tùy thuộc vào bên trong là gì chứ?”
“Ngươi đừng quên còn ta ở đây, phải chia phần chứ.” Thuận Hàn nghiêm túc nói.
Nghiệt Sinh giật mình không biết đây là đùa hay thật, nhưng qua câu nói này hắn biết được rằng đối phương là người có dã tâm, hiển nhiên chỉ là tạm thời suy đoán.
Để thăm dò, Nghiệt Sinh hỏi thêm: “Ngươi có bao giờ nghĩ bản thân sẽ trở thành thống lĩnh?”
“Hiển nhiên, chẳng lẽ ngươi không có, chỉ cần Tư Ý trở thành Đại Thống Lĩnh thì chức Thống Lĩnh sẽ là của ta.”