Nghiệt Sinh mỉm cười nhẹ rồi không nói gì thêm, qua câu này hắn dám khẳng định đối phương phục tùng Tư Ý chỉ vì tư lợi chứ không phải vì trung thành, con bài này chắc chắn dùng được.
Mọi chuyện cứ vậy yên bình qua hai ngày.
Nhưng lúc này khi mà cả hai đang ngủ thì Thuận Hàn bật dậy, y triệu hồi ra thanh đao từ trong nhẫn trữ vật, chiếc đao màu trắng, trong vô cùng nhỏ gọn.
Nghiệt Sinh cũng rất nhanh phản ứng, trên tay đã cầm chắc Long Ma Dương thương.
“Hai người các ngươi ảo tưởng à.”
Một giọng nói kèm theo khí lực đẩy cả hai lùi về sau.
Thuận Hàn tính lần nữa xông lên thì Nghiệt Sinh nhắc nhở: “Bình tĩnh, ngươi muốn nộp mạng sao?”
Câu nói làm cho Thuận Hàn bừng tỉnh lại, chỉ một câu nói đã đẩy cả hai lùi về mấy bước, rõ ràng đối phương là Động Nguyên cảnh.
Rất nhanh đối phương hiện thân, người này ngoại hình chỉ tầm bốn mươi tuổi, trang phục trên người là một bộ giao lĩnh đỏ sẫm, trên tay không có lấy v·ũ k·hí nào.
Nghiệt Sinh và Thuận Hàn lùi lại từng bước về sau, ánh mắt ngưng trọng, đối phương cách biệt thực lực với bọn hắn quá lớn, nếu là g·iết người đoạt bảo thì e rằng mọi chuyện khó giải quyết.
Nhưng lúc này tầm mắt của đối phương chỉ quan tâm đến chiếc hộp ấy.
Đối phương đặt tay vào chiếc hộp, cấm chế trong đó vang lên.
Linh lực đối phương tràn ra bên ngoài, hiển nhiên là đang muốn phá vỡ cấm chế.
Được mấy phút sau thì đối phương dừng lại, xoay người ra cửa hang động rồi nói: “Hai tên rác thải ở Thất cấp còn trốn làm gì?”
Nghiệt Sinh và Thuận Hàn ngẩng đầu lên nhìn về, thì mới phát hiện Tư Ý và Mạc Thành từ từ bước vào.
Nghiệt Sinh thở dài trong lòng, đúng là hai tên cáo già, rõ ràng hắn và Thuận Hàn chỉ là tốt thí đặt ở nơi này.
“Các hạ là ai? Tại sao lại muốn c·ướp đồ của Ám Hà chúng ta?” Mạc Thành nói.
“Nực cười, Ám Hà các ngươi cũng là c·ướp đồ của người khác, vậy mà bây giờ lại giả vờ như b·ị c·ướp.”
“Đừng nhiều lời nữa.” Tư Ý nói.
Cứ thế cả hai bên cùng lao lên đánh nhau, Nghiệt Sinh giờ đã hiểu sự khác biệt của Ngũ cấp và Thất cấp, cùng là Động Nguyên cảnh, hơn nữa đối phương trẻ tuổi hơn nhiều nhưng lại đang đánh ngang tay với Mạc Thành và Tư Ý khi hợp lực.
Trận chiến rất nhanh rời khỏi chiến trường hang động mà chuyển đến bên ngoài.
“Thuận Hàn, ta và ngươi giữ khoảng cách, tranh thủ thời cơ thì liền t·ấn c·ông gã đó, giúp được nhiêu hai vị trưởng lão thì chúng ta cứ giúp.” Nghiệt Sinh nghiêm nghị nói.
“Được.” Thuận Hàn dõng dạc nói rồi từ từ tiếp cận trận địa chiến trận, nhưng khi quay đầu lại thì đã không thấy Nghiệt Sinh ở cạnh bên.
“Hai vị thống lĩnh cầm chân gã, ta bảo hộ đồ vật đi trước.” Nghiệt Sinh vừa ôm chiếc hộp vừa hét lên nói.
Thuận Hàn không biết nên làm gì, muốn hỏi ý kiến Tư Ý thì y đang nhăn mặt đánh nhau trên kia, hết cách y chỉ còn biết đứng từ xa quan sát, lâu lâu ném ám khí vào đối phương.
Nghiệt Sinh chạy về Tiểu Diên sơn, khoảng cách không quá xa nên hắn chỉ mất bốn tiếng là đã đến nơi, hắn chui vào cái hang động lần trước lấy được hỏa chủng rồi đắp lại lối vào.
Món đồ này tỏa năng lượng quá lớn nên không thể đưa vào nhẫn trữ vật.
Lục Quang lúc này mới chui ra rồi vội nói: “Bên trong đây có Dị Hỏa, chủ nhân, hãy để nó cho ta.”
“Chủng hỏa và dị hỏa khác nhau chỗ nào.” Nghiệt Sinh nghe đến liền hỏi.
“Cái đó ngài không cần biết nhưng thứ bên trong mạnh hơn chủng hỏa lần trước đến chục lần, chủ nhân hãy để cho ta, ta sẽ trả lại chủ nhân chủng hỏa ta đang giữ.”
“Đưa con bà nhà ngươi.”
Nghiệt Sinh đưa tay đặt lên chiếc hộp, hắn muốn dùng nguyên lực phá cấm chế bảo vệ nhưng hoàn toàn không được.
“Chủ nhân, ta có cách, nhưng ngài hứa phải đưa nó cho ta.” Lục Quang vội nói.
Nghiệt Sinh lấy tay vuốt cằm, giả vờ trầm tư giây lát rồi nói: “Đành vậy thôi chứ biết sao giờ?”
Lục Quang phấn khích bay tới bay lui, chút sau ánh sáng ngọn lửa bên trong thân của nó bừng lên, một dòng kí tự màu xanh kì ảo bay xung quanh nó.
Chiếc hộp lúc này xuất hiện vấn đề, cấm chế trên đó giống như đang bị mục rữa theo đúng nghĩa đen.
Rất nhanh toàn bộ cấm chế đều đã bị phá giải.
Nghiệt Sinh lúc này bỗng kéo Lục Quang ném về sau rồi lại triệu hồi Long Ma Dương thương.
“Chắn lấy nó, đừng cho nó đến gần đây.” Nghiệt Sinh kiên định nói.
“Vâng chủ nhân.”
Lục Quang cố gắng đi đến nhưng bị Long Ma Dương thương chặn lại, quá cay giận nó hét lên: “Tên khốn, ngươi lật lọng, ngươi trời tru đất diệt.”
Mặc kệ những câu nhảm nhí của Lục Quang, Nghiệt Sinh từ từ mở chiếc hộp ra, vừa mở ra thì sức nóng đã lan tỏa ra khắp hang động, Nghiệt Sinh toàn bộ thân thể đều bị thiêu cháy lớp da bên ngoài.
Cũng may Mộc Sinh Hoàn Pháp được vận dụng chữa trị v·ết t·hương cho hắn.
Ngọn lửa mang màu váng sáng, khá tương đồng với màu của Hỏa Thể Hóa Pháp, sức nóng của nó cực kỳ lớn, so với Hỏa Chủng lần trước phải lớn hơn mười lần.
“Làm sao để dung hòa nó đây?”
Nghiệt Sinh gãi đầu, lát sau hắn thử đưa tay chạm vào ngọn lửa, cả cánh tay đến gần đều bị cháy đến đen hết, nhưng mặc kệ đau đớn hắn vẫn đưa đến.
Tiếp đấy hắn thông linh với măng tre bên trong thực tâm, rất nhanh măng tre đáp lại, sức mạnh của Dị Hỏa liền bị hắn hấp thụ dần dần vào trong cơ thể.
Quá trình này vô cùng đau đớn, sức nóng như muốn t·hiêu s·ống Nghiệt Sinh, nhưng hắn kiên quyết bản thân phải chịu đựng, chỉ mới nhiêu đây há có thể làm cho hắn bỏ cuộc.
Khoảng hai mươi phút sau, Nghiệt Sinh đang ngồi thiền, toàn thân đã cháy đen, dị hỏa đã biến mất, chỉ có Lục Quang vẫn không ngừng la mắng.
Nghiệt Sinh tập trung vào thực tâm của mình, sinh lực và hỏa lực đều đã đủ, đã đến lúc hắn tấn thăng Động Nguyên Cảnh.
Khối Nguyên cảnh là khi thực tâm của tu tiên giả có một khối thạch nguyên tố, nhưng khi đến Động Nguyên cảnh thì khối đá ấy sẽ có vết nứt nhẹ, mà lại viên thạch ấy không ngừng rung động, nguồn năng lượng bên trong thực tâm cũng xoay chuyển vòng quanh với khối thạch làm tâm.
Vì sự chuyển động ấy mà cảnh giới này được đặt là Động Nguyên cảnh.
Nhưng Nghiệt Sinh thì khác, măng tre của hắn đã có độ dài hai mươi phân.
Lúc này măng tre lại lột xác, lớp vỏ bên ngoài lại càng thêm đậm của màu xanh, phần mặt mà măng tre mọc lên lại càng thêm đậm màu vàng.
Rất nhanh, măng tre rung động rồi lại vươn lên, nhưng tốc độ này cực kỳ cực kỳ chậm.
Nghiệt Sinh lúc này phải điều hòa năng lượng dị hỏa mà hắn vừa hấp thụ được để cung cấp cho khối măng tre.
Thời gian không thể nhanh, hắn quyết định sẽ bế quan luôn ở đây để đột phá cảnh giới.
Ở bên ngoài, trận chiến của Mạc Thành và Tư Ý với tên kia đã chấm dứt, kết quả cả hai bên đều trọng thương và không tiếp tục đánh nữa.
Tư Ý hiển nhiên ra lệnh cho toàn bộ thuộc hạ dưới trướng dừng tất cả nhiệm vụ mà chuyển sang tìm kiếm Tiến Đô, tên giả của Nghiệt Sinh.
Mạc Thành cũng là như thế khi không liên lạc được với Nghiệt Sinh.
Thật ra gã t·ấn c·ông cũng đến từ Ngũ cấp, gã vô tình nắm được thông tin có người của Ám Hà đi đến Thất cấp rồi liền đi theo. Đến đây phát hiện món đồ đó, gã đợi đến thời cơ thích hợp mới ra tay, không ngờ Mạc Thành và Tư Ý luôn quan sát nắm tình hình từ xa.