Một ngày sau, cơ thể của Nghiệt Sinh bị một nguồn năng lượng xanh lục phủ kín, tạo nên hình dáng giống như một cái kén.
Nguồn năng lượng ấy chính là đến từ khối măng tre đang cố gắng tăng trưởng dần.
Bỗng bên tai của Nghiệt Sinh truyền đến một giọng nói kì lạ, hắn mở mắt ra thì mới phát hiện bản thân đang ở trên một vườn cỏ xanh mượt, trải dài không thấy giới hạn.
Nghiệt Sinh quay qua quay lại thì nhìn thấy một bụi tre lớn, cao sừng sững đến tận mười mét, bụi đấy ít nhất phải mười cây, mà ở dưới gốc cây tre đang b·ốc c·háy dữ dội.
Cảm thấy kì ảo, hắn từ từ bước chân đến gần.
Đến khi cả hai chỉ cách nhau khoảng năm mét thì có một giọng nói từ bụi tre phát ra: “Ngươi đã đến.”
Âm thanh trầm lão, giống như một cụ ông phàm nhân đã trăm tuổi nói chuyện.
“Ngươi là gì? Ta đang ở đâu?” Nghiệt Sinh lấy lại bình tĩnh đáp.
“Ta chính là măng tre mà Thánh Gióng đã trồng vào người của ngươi.”
“Vậy ra ngươi cũng có ý nghĩ của riêng mình.” Nghiệt Sinh bất ngờ, hắn biết măng tre trong thực tâm của bản thân bất phàm, nhưng không nghĩ rằng nó có cả linh trí như vậy.
“Ta tồn tại qua biết bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng của thế giới, đến cuối cùng thì cũng không chống chịu được, đến khi gần tan vào hư vô thì Gióng xuất hiện, y lấy bản nguyên của ta tạo th·ành h·ạt giống rồi trồng vào người của ngươi, mong rằng sẽ vớt vát một tia sự sống cho ta.”
Nghiệt Sinh gật đầu, thì như kiểu cây già sắp c·hết, Gióng xuất hiện lấy hạt giống rồi lại trồng vào người của hắn.
“Vậy tại sao Gióng lại chọn ta? Mà lại ngươi trồng vào người ta với mục đích gì?” Biết bao nhiêu luồng suy nghĩ không hiểu bao quanh đầu Nghiệt Sinh.
“Nghiệt kiếp đến, tại sinh thành, ngươi là người mà Gióng chọn để chống lại nghiệt kiếp, mà ta chính là lợi thế mà y giành cho ngươi, mà cũng là cơ hội sống sót cho riêng ta.”
Nghiệt Sinh nở lỗ mũi, hóa ra hắn là người được chọn ư?
Đây đúng là thành tựu để đáng tự hào.
Lúc này bụi tre lại nói tiếp: “Nhưng ngươi không phải người được chọn duy nhất, rất nhiều người được các vị thần thánh khác lựa chọn.”
Nghiệt Sinh hơi thất vọng đôi chút, nhưng hắn cũng là một trong số ít.
“Mà lại nếu được chọn mà không đủ sức mạnh, ngươi sẽ bị nghiệt kiếp cuốn c·hết.”
Nghiệt Sinh lúc này không còn vui mừng nữa, hắn muốn quát lên rằng “ngươi có thể nào nói hết lời một lần hay không?” nhưng cũng may hắn tôn trọng người già, à đúng hơn là tre già.
“Vậy tiếp theo ta phải làm gì?”
“Trồng lại ta.”
“Trồng lại ngươi? Là sao? Hoàn toàn không hiểu, ngươi không phải đang được trồng trong thực tâm của ta sao?”
“Gióng, ngài ấy chỉ đặt bản nguyên ta vào thực tâm của ngươi, hiện tại hai ta chỉ là kết hợp tạm bợ, nếu muốn hoàn hảo, ngươi cần phải vượt qua kiếp này, thất bại thì cả hai ta cùng c·hết, mà thành công thì ngươi sẽ chính thức thoát thai hoán cốt, mà linh trí của ta cũng sẽ tan biến hoàn toàn, rồi tạo nên một hình thể mới trong người của ngươi.”
Nghiệt Sinh lắng nghe từng chữ một, hắn xác nhận lại: “Nói cách khác lần này thất bại ta và lão cùng c·hết, thành công thì lão cũng c·hết, nhưng sẽ lại tạo nên một linh trí mới.”
“Nói đơn giản có thể là vậy.”
“Ta có thể không tham gia không? Ta thấy như bây giờ cũng là ổn rồi, nếu thất bại là sẽ c·hết đấy.”
Bụi tre im lặng, thật ra là đang mắng tại sao Nghiệt Sinh lại là người mà Gióng chọn, s·ợ c·hết, nói chuyện có chút không đứng đắn, hoàn toàn không giống người có thể chống lại nghiệt kiếp.
“Nếu như không làm thì ngươi cũng sẽ c·hết.”
“Bà nó! Vậy ngươi trước hết hãy kể…”
Nghiệt Sinh chưa nói xong thì toàn bộ thế giới biến mất, bụi tre cũng không còn, một vòng xoáy không gian cực mạnh hút Nghiệt Sinh đi, cảm giác như toàn bộ thể xác và linh hồn đều bị hút vào trong đó.
Rất nhanh trước mặt của Nghiệt Sinh lại hiện lên bụi tre ban đầu, nhưng lần này nó héo úa, cành lá gần như đều đ·ã c·hết hết, mà mặt đất nơi nó đang đứng lại khô nứt, thiếu chất.
Nghiệt Sinh ra sức gọi nhưng bụi tre lần này chẳng đáp lấy lời nào.
Đang không biết làm thế nào thì bỗng bụi tre phía trên có điểm động.
Nghiệt Sinh trông thấy từ phía xa hai bên trái phải, bên trái có nguồn sinh lực dồi dào, bên phải lại là hỏa lực.
Hắn phát hiện lượng hỏa lực chính là năng lượng mà hắn tu luyện bấy lâu nay, bao quát cả ngọn dị hỏa mà hắn vừa mới hấp thụ.
Vậy thì bên trái hiển nhiên chính là nguồn sinh lực suốt thời gian qua hắn cố gắng tích trữ.
Hai nguồn năng lượng ấy lao thẳng vào bụi tre.
Rất nhanh hai nguồn năng lượng bị hấp thụ hoàn toàn, bụi tre bỗng nhiên toàn bộ tan biến thành cát bụi, mà lại từ trong ấy xuất hiện một khối đá màu xanh dương, nhưng lại b·ốc c·háy ra một ngọn lửa vàng không ngừng.
Khối đá ấy rơi vào tay của Nghiệt Sinh, không nóng cũng không xa lạ, bởi hắn cảm nhận được đây chính là măng tre trong người của hắn trước kia.
Và cũng lúc này, hắn biết được việc mình phải làm, chính là đưa khối đá này quay về thực tâm của hắn.
Nghiệt Sinh nhắm chặt hai mắt lại, cảm nhận sự tồn tại về thực tâm của mình.
Bỗng qua một phút, một con đường mòn xuất hiện trong không gian, lối đi nhìn không thấy điểm đích, nhưng Nghiệt Sinh cảm nhận chỉ cần chạy qua con đường này sẽ đến chính thực tâm của hắn.
Nhưng mọi chuyện sẽ không suôn sẽ đến vậy, muốn một sinh linh cũ c·hết đi để tạo nên sinh linh mới.
Lúc nào cũng sẽ xuất hiện một thứ được gọi là tâm ma, đây là những nỗi niềm chất chứa, sự không cam lòng… toàn bộ những cảm xúc tiêu cực hình thành.
Tâm ma của mỗi sinh vật có linh trí đều là khác nhau, nó vướng bận, cản trở nhưng sẽ chẳng có ai có thể tự tin rằng đã chém đứt toàn bộ tâm ma của mình.
Giống như bụi tre này, nó được sinh ra trong thời hiện đại của mấy tỷ tỷ năm trước, lại đúng lúc linh khí xuất hiện, các vị thần của đất nước hình chữ s với hai quần đảo lớn ở biển đông thức giấc.
Thế giới xoay chuyển theo chiều hướng khác, và bụi tre này lại may mắn dị biến, hấp thụ linh khí, sống qua hàng tỷ tỷ năm, nhưng cuối cùng nó cũng không thể chịu nổi dòng chảy thời gian.
Ba thứ tâm ma lớn nhất mà bụi tre này vướng lại chính là ký ức quý giá, hận thù vô biên, khát vọng vô tận.
Mà để có thể quay về thực tâm của mình, Nghiệt Sinh sẽ phải vượt qua được ba cửa ải trên.
Cầm lấy khối đá trên tay, Nghiệt Sinh chạy thật nhanh trên lối mòn, nhưng bỗng một luồng khí đen bao quanh người của hắn.
Nghiệt Sinh lúc này không thể triệu hồi Long Ma Dương thương hay Lục Quang, tu vi và mọi thứ khác đều đã không còn, hắn chỉ là một phàm nhân đang cố gắng lấy tay xua làn khí đen.
Nhưng làn khí như vô hình, không thể chạm vào cũng không thể cảm nhận, chỉ có tâm trí Nghiệt Sinh là bắt đầu loáng choáng, hắn chìm sâu vào một giấc mộng.
Ở bên ngoài, Long Ma Dương thương và Lục Quang vẫn đang bảo hộ thân thể của Nghiệt Sinh.
“Nè ngươi tại sao lại đi theo tên này? Hắn vô dụng lại còn vô sỉ.” Lục Quang vẫn còn cay cú nói.
“Hừ, ta đã chọn ngài ấy là chủ nhân thì sẽ mãi mãi là chủ nhân.” Long Ma Dương thương phản bác.
“Thật ngu ngốc, đúng là tiểu pháp bảo vẫn chưa trải sự đời.”
“Ngươi thì trải rồi ấy?”
“Haha, ta đây sống gấp mấy lần tuổi của ngươi đấy tiểu pháp bảo ạ.”