Nghiệt Sinh tỉnh giấc, miệng hắn co quắp lại, não có chút không thông.
Thế giới lúc này là thế nào?
Hắn tại đang ở đâu?
Lúc này xung quanh Nghiệt Sinh là một thành phố tấp nập đúng theo nghĩa đen, đúng vậy, đây chính là thời hiện đại, thời mà những tòa nhà cao tầng ngự trị, những chiếc ô tô di chuyển bang bang trên đường.
Còn Nghiệt Sinh bây giờ giống như một dạng linh hồn có thể bay lơ lửng.
Nhìn thấy những con bò sắt bon bon trên đường mà con người với cách ăn mặc lạ lùng ngồi trên đấy làm Nghiệt Sinh thật khó lòng tiếp nhận.
“Cái quỷ gì thế này?” Hắn nhìn lấy trên bầu trời, một con chim sắt khổng lồ bay ngang qua, phía sau con chim còn là hai làn khói lớn.
Nghiệt Sinh cứ vậy, bay qua bay lại để quan sát về cái thế giới mà hắn cho rằng sẽ không thể nào tồn tại này.
Nhân sinh, kiến thức… tất cả mọi thứ của Nghiệt Sinh đều bị đảo lộn hoàn toàn.
Một năm, hai năm, Nghiệt Sinh sau khoảng thời gian cố gắng nhưng không tìm được lối ra cuối cùng đã hiểu gần như toàn vẹn thế giới này, hắn đang ngồi gác chân xem phim ở trong rạp xi nê, bộ phim hắn đang xem mang tên Cánh Đồng Hoang, vô cùng hay và ý nghĩa.
Đang tận hưởng cuộc sống thời hiện đại như vậy thì trong đầu của Nghiệt Sinh xuất hiện một tiếng gọi, hắn lập tức bật dậy và bay theo tiếng gọi đó.
Rất nhanh đã đến rìa thành phố, lúc này trước mặt của hắn là một căn nhà lá nhỏ, đang có một cô bé dễ thương chỉ mới khoảng ba, bốn tuổi đang tưới nước cho một cây cái măng tre nhỏ trước nhà.
Tiếng gọi chính là xuất phát từ nơi này, Nghiệt Sinh tiến đến quan sát gần, tuy hình dáng khác nhau nhưng cảm giác quen thuộc khiến hắn tin chắc rằng đây chính là măng tre trong thực tâm của hắn, hay chính là bụi tre đưa hắn đến đây.
Nghiệt Sinh suy nghĩ ra vấn đề, vậy tức rằng thế giới này chính là khi mà bụi tre được sinh ra, cũng có nghĩa thế giới hiện đại với rạp chiếu phim hay những chiếc ô tô kia không hề là giả tưởng, mà chính là đã xuất hiện từ rất xa xưa.
Nghiệt Sinh có chút thở gấp, tri thức của hắn lại được bổ sung thêm một thứ mà hắn chưa bao giờ cho rằng có thể xảy ra.
Nhưng điều đó hiện tại không là quan trọng nhất, bây giờ hắn chỉ muốn xem bản thân làm sao có thể thoát ra nơi này, mặc kệ thế giới xa xưa là như nào, hắn chỉ muốn sống tốt ở thế giới hiện tại của hắn, mặc dù những bộ phim mà hắn đã xem thật sự rất cuốn hút.
“Làm sao bây giờ?” Nghiệt Sinh thật sự hết đường.
Hiện tại hắn không thể nào tác động được vào thế giới, hay nói cách khác chỉ là một hồn ma vô dụng.
Lại cứ thế thời gian trôi qua, Nghiệt Sinh ngoài những lúc đi xem phim thì vẫn luôn túc trực bên ngôi nhà này.
Hắn cũng biết được đôi điều, cô bé này tên Kiều Ngân, là một cô nhóc cực kỳ ngoan ngoãn, bố mẹ cô nhóc đi làm ăn xa, để cô nhóc lại với bà ngoại, trừ những lúc học bài cô bé luôn giúp đỡ bà ngoại làm việc nhà, không thì lại chạy ra trò chuyện với bụi tre.
Nghiệt Sinh ngáp ngắn, ngáp dài, cô bé mà hắn theo dõi đã ngày càng lớn, lúc này e rằng cũng đã phải mười tuổi.
Nhưng hắn vẫn như vậy chẳng tìm ra được cái gì, chỉ có bụi tre là đã cao lên rất nhiều, lúc đầu mới bao nhiêu mà bây giờ đã cao lên đến nóc nhà.
Lại nhàm chán thêm ba năm trôi qua, Nghiệt Sinh đã ở thế giới hiện đại này hơn mười ba năm, số phim mà hắn xem trong rạp cũng đã lên đến hàng chục, bên cạnh xem phim thì hắn cũng biết đọc sách, tạp chí, tất nhiên là đọc ké những người đang đọc ở thư viện.
Mà lại có một thứ còn cuốn hút hơn, chính là những cuộn phim, tạp chí đen được lưu truyền, những thứ hình ảnh sinh động này khiến cho đầu óc của hắn mở mang ra một chân trời xxx mới.
“Tre tốt, tre tốt, mau lớn lên nha…” Kiều Ngân vừa nói vừa tưới nước.
Miệng của cô bé này lúc nào cũng tươi cười, mà dường như bụi tre là người bạn duy nhất của cô bé, khi mà ngày ngày cô bé đều trò chuyện cùng nó.
“Thế giới hiện đại thay đổi thật chóng mặt.” Nghiệt Sinh cảm thán, thế giới cứ vậy chuyển biến quá nhanh, chỉ trong vòng một thập kỷ mà hắn nhìn thấy những chiếc ô tô hiện đại hơn, những tòa nhà chọc trời ngày càng nhiều, phim ảnh chất lượng ngày càng tốt, những cuốn phim đen cũng ngày càng táo bạo.
Bỗng lúc này, Nghiệt Sinh ngạc nhiên đến há hốc mồm, thế giới bắt đầu xuất hiện những rung chấn nhẹ.
Mà hắn cảm nhận được có một thứ đang xuất hiện, linh khí, cội nguồn của tu tiên giới.
“Hừ, cái gì.”
Nghiệt Sinh như bị xoay chuyển cùng với cả thế giới, vài khoảnh khắc sau khi tỉnh dậy thì hắn phát hiện mọi thứ đã thay đổi quá nhanh.
Linh khí tràn ngập, vạn vật đều như có linh.
Hắn nhìn lại thì phát hiện bản thân vẫn đang ở nơi ban đầu, chỉ là thời gian đã thay đổi khi mà cô bé Kiều Ngân lúc này đã thành một bà lão tóc trắng, đang ngồi nằm ngủ dưới gốc bụi tre cao lớn.
Thế giới dù tràn ngập linh khí, nhưng vẫn có một vài người không có khả năng tu luyện.
“Cứu… cứu… Ngân phải sống…”
Nghiệt Sinh nghe thấy âm thanh vang vọng từ bụi tre phát ra, đây không phải là linh trí nói chuyện, mà là tâm ma đang vang vọng.
Bụi tre đã sống cùng với Kiều Ngân suốt gần tám mươi năm, được nuôi dưỡng và chăm sóc từ nhỏ đến lớn.
Và hiện tại nó đang phải chứng kiến Kiều Ngân già và gần như sẽ c·hết tức thì.
Nghiệt Sinh biết rằng đây chính là bài toán cần phải giải nếu muốn thoát ra nơi này.
Nhưng hắn biết làm quái nào?
“Con mạ nó! Ngươi phải cho ta cái gì đó mới có thể giúp ngươi được chứ?” Nghiệt Sinh giận dữ quát lên.
Như nghe thấy lời của Nghiệt Sinh, từ bụi tre rơi ra một hạt tre vào thân của Nghiệt Sinh, lúc này linh hồn của hắn được tái tạo lại thân thể.
Cảm nhận lại được thể xác khiến cho Nghiệt Sinh cảm thấy thật hạnh phúc, hắn đã mười mấy năm lơ lửng bay qua bay lại mà chẳng có ai nhìn thấy.
Nhưng nhiêu đây vẫn là chưa đủ, làm sao hắn có thể cứu được Kiều Ngân khi mà nàng ta đã gần đất xa trời như vậy.
Thể xác đã có nhưng tu vi trong người của hắn vẫn bằng không, mà cho dù hồi phục lại tu vi Khối Nguyên cảnh thì hắn cũng không có cách nào để cải lão hoàn đồng được.
“Con mạ nó, làm sao đây!” Nghiệt Sinh thật muốn nhanh khóc, hơi thở của Kiều Ngân càng ngày càng yếu dần.
Nhưng mà bụi tre chẳng đáp lại Nghiệt Sinh mà chỉ lải nhải: “Cứu… cứu Ngân…”
Hết cách, hắn muốn chạy ra bên ngoài thử vận may, nhưng trong phạm vi trăm mét từ Kiều Ngân, hắn không thể nào bước ra được, giống như cả thế giới chỉ còn giới hạn nhiêu đây.
Nghiệt Sinh thật muốn tức c·hết, đây là muốn bắt hắn thất bại.
Thở dài ra một hơi, Nghiệt Sinh đi đến đưa tay chạm nhẹ lên vai của Kiều Ngân.
Bà ta mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn về Nghiệt Sinh rồi nói: “Cháu là ai?”
Nghiệt Sinh trong đầu có lúc tâm trạng, thật ra hắn đã quan sát từ khi mà Kiều Ngân chỉ mới ba tuổi, mà bây giờ xưng hô của hai người lại thành bà cháu.
Thở ra một hơi, Nghiệt Sinh đáp: “Cháu tình cờ đi ngang qua đây, bà buồn ngủ thì tại sao không vào nhà ạ?”
Kiều Ngân mắt hiền dịu nhìn về Nghiệt Sinh, bà lấy lưng tựa vào gốc tre rồi mới nói: “Bởi bụi tre này là người bạn của cuộc đời bà.”