Nghiệt Sinh nghe vậy cũng có chút nao lòng, tình bạn tri kỉ nhiều khi lại được hình thành ở tình huống như thế này, không cần phải nói chuyện hay giao tiếp, không cần phải cùng một loài sinh vật, họ vẫn luôn xem đối phương là người bạn không muốn rời xa của mình.
“Bà à, bụi tre này cũng luôn xem bà là bạn, nó luôn muốn bảo vệ bà.” Nghiệt Sinh đưa tay vỗ nhẹ lên vai của Kiều Ngân rồi nói.
“Bà biết.” Kiều Ngân cười đáp.
Nghiệt Sinh không nói nữa mà rời đi, lát sau, khí tức của bà yếu dần, cho đến khi sự sống dừng lại hẳn, thế nhưng trên môi của bà vẫn là nụ cười dịu nhẹ phúc hậu ấy.
Bỗng đúng lúc này thế giới bị xoay chuyển, toàn bộ đều mang đến một màu đen u ám tận cùng, theo đó là âm thanh giận dữ: “Tại sao… tại sao… Ngân lại c·hết.”
Mà kẻ bị trút giận duy nhất lúc này hiển nhiên chính là Nghiệt Sinh.
Thế giới vỡ nát toàn bộ, chỉ còn bụi tre ở đó và Nghiệt Sinh thì đang bị treo lơ lửng không thể cử động được.
“Ngươi bình tĩnh.” Nghiệt Sinh thật có chút hoảng.
Nhưng nào có êm đẹp như vậy, cơ thể của hắn bị bòn rút máu thịt theo đúng nghĩa đen, đau đớn đến điên rồ, cảm giác bản thân đang sống nhưng lại bị lấy đi từng phần của cơ thể là không thể nào diễn tả.
“Cho ta nói…”
“Cho ta…”
“NÓI…”
Đến lần thứ ba, tiếng gào thét của Nghiệt Sinh mới có tác dụng.
Sự t·ra t·ấn dừng lại, mà bụi tre cũng đã lắng nghe Nghiệt Sinh.
“Ngươi không thấy lúc Ngân ra đi vẫn giữ lấy nụ cười thanh thản sao? Ngươi tại sao cứ phải cố gắng giữ lấy bà ấy khi mà bà đã sống một đời trọn vẹn.”
“Thanh thản…Nhưng Ngân đ·ã c·hết.” Tâm ma bụi tre lải nhải lại hai chữ mà Nghiệt Sinh nói.
Thấy có tác dụng, Nghiệt Sinh lại bồi thêm: “Tâm nguyện của bà ấy trước khi nhắm mắt là được ở bên cạnh ngươi, bên cạnh bụi tre đã ở cạnh cùng bà ấy cả cuộc đời, ngươi có bao giờ tự hỏi bà ấy đã hạnh phúc như thế nào? Ngươi chỉ là ích kỷ muốn bản thân ngươi được hạnh phúc mà thôi.”
Nghiệt Sinh cảm thán trước mấy câu này, đây mới đúng là nghệ thuật thao túng tâm lý.
Bụi tre trầm lại không đáp, thế giới cũng đã không còn xoay chuyển như trước.
Đến mười phút sau, một âm thanh vang vọng: “Cảm ơn… Ngân, cảm ơn… ngươi.”
Thế giới biến mất, mà tâm ma của bụi tre cũng đã giải trừ đi một phần ba.
Nghiệt Sinh lúc này lại được đưa về con đường mòn ban đầu, nhận biết được tình huống, hắn liền muốn điên cuồng chạy thục mạng về phía trước.
Nhưng vừa mới được ba bước chân thì đám tâm ma lại lần nữa bao quanh hắn.
“Cái con bà gì nữa vậy? F*ck” Nghiệt Sinh gào thét lên, từ tiếng anh này là thứ mà hắn học được trong khoảng thời gian ở thế giới hiện đại lần trước, hắn học là vì thấy rằng sau này có thể chửi người thẳng mặt mà đối phương không hề hay biết.
Lúc này ở bên ngoài, Dương Tiễn thương và Lục Quang cũng không cãi nhau mà hộ pháp cho Nghiệt Sinh, lúc này cũng đã được ba ngày thời gian.
Chỉ có Mạc Thành và Tư Ý là rõ khổ, cả hai làm mất món đồ quan trọng như thế hiển nhiên luôn phải sống trong sốt vó, huy động mọi quan hệ, nhân sự đi tìm nhưng kết quả vẫn như thế không có tác dụng.
Chủ yếu là Tiểu Diên sơn rất ít người qua lại, mà Nghiệt Sinh lại chui xuống hang động dưới lòng đất nên muốn tìm đến là chuyện không phải một sớm một chiều, nếu không có ai may mắn thì sẽ chẳng thể tìm thấy Nghiệt Sinh.
Quay trở lại Nghiệt Sinh, sau khi mắng đủ ngôn từ thì hắn lại được đưa đến một thế giới mới, và hiển nhiên nhân vật chính vẫn là bụi tre ban đầu.
Nhưng lần này khác biệt, hắn tồn tại có thân xác chứ không phải là linh hồn như lúc ở thế giới hiện đại.
Thế giới lúc này là một đống hoang tàn, mặt đất vẫn còn nhưng mọi thứ đều bị phá hủy nặng nề, không hề nhìn thấy chút nào dấu hiệu của sinh vật sống.
Thứ duy nhất ở lại chính là bụi tre với phần mộ khắc lấy tên của Kiều Ngân.
Nhìn lấy phần mộ cũ nát nhưng vẫn vẹn toàn dưới bóng mát của bụi tre khiến cho Nghiệt Sinh hiểu được tình cảm bụi tre này giành cho Ngân là lớn như thế nào.
Lúc này một khí tức khủng bố xuất hiện.
Nghiệt Sinh không tự chủ được quỳ xuống, cả người run rẩy, mồ hôi chảy ra như vừa mới tắm, tim hắn đập liên hồi như muốn rớt ra ngoài.
Lần đầu tiên trong cuộc đời khiến hắn sợ hãi như lúc này, giống như bản thân chỉ là một con kiến đang đối mặt với một vị thần tối cao.
Hắn không dám ngẩng đầu lên, có thể là không dám hoặc cũng có khi là không thể.
“Ồ! Tại sao nơi này là bình yên thế nhỉ.”
Âm thanh phát ra như mang theo quy tắc, mặt đất vốn yên bình nhờ bụi tre bảo vệ lại bị phá hủy thành một mớ hỗn độn, cứ như vừa mới trải ra một cơn đ·ộng đ·ất diệt thế.
Nhưng phần mộ của Kiều Ngân vẫn cứ vậy được vẹn toàn, bởi bụi tre đang bao giữ lấy, mặc cho trên những thân tre đã đủ đầy vết nứt.
“Ồ! Thật là một bụi tre cứng đầu.”
Nghiệt Sinh cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng khi nghe giọng nói của đối phương lại khiến hắn không thể dừng thở gấp.
“Không, ta không sợ.” Nghiệt Sinh hét lên một cái rồi lấy hết sức ngẩng đầu dậy nhìn lên, bụi tre lúc này đều đã tan nát chỉ còn một thân tre duy nhất, mà phần mộ của Kiều Ngân cũng đã không còn.
Nghiệt Sinh không nhìn thấy được nhân dạng của thực thể làm hắn run sợ, đối phương bị một lớp sương mờ ảo giữ lấy, đây không phải được ai tạo ra mà là điều hiển nhiên, giống như một con kiến sẽ chẳng thể nào nhìn thấy rõ được hình dáng của một con người.
“Róc rách…” Tiếng nước chảy rơi xuống mặt đất.
Và nước ở đây chính là từ chỗ của Nghiệt Sinh, không sai, hắn vừa mới tè trong quần.
Bởi thực thể thần thánh kia vừa mới liếc nhìn về hắn.
Cả người hắn bây giờ cứng đờ, run cầm cập, cứ thế không chịu nổi mà tiểu cả trong quần.
Chuyện này có vẻ xấu hổ, nhưng đây là điều không thể nào tránh khỏi, khi số phận bị bóp nghẹt trong tay một thứ khác, thì bạn có sợ thứ đó không.
Nghiệt Sinh lúc này không bị ngừng tim do áp lực đã là may mắn lắm rồi.
Lúc này bỗng từ trên cao có một hố đen xuất hiện.
Thực thể tà ác hướng mắt nhìn về chỗ đó, miệng phát ra âm thanh tặc lưỡi.
Từ trong hố đen, lại một thực thể bị bao quanh bởi làn sương mù xuất hiện, nhưng thay vì sợ hãi, Nghiệt Sinh không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác tín ngưỡng và tin rằng bản thân sẽ được bảo vệ.
Thực thể vừa mới đáp xuống đấy không nói lời nào cầm lấy thân tre còn nguyên vẹn duy nhất nhổ lên.
Thanh tre lúc này b·ốc c·háy ra ngọn lửa nhưng lại không có sức nóng với Nghiệt Sinh.
Thực thể mới đấy cầm thanh tre như một món v·ũ k·hí t·ấn c·ông vào chỗ của thực thể tà ác.
Hai thực thể v·a c·hạm với tốc độ quá khủng kh·iếp, dư chấn cứ như hai ngôi sao lớn vừa mới va vào nhau.
Trận chiến đó Nghiệt Sinh chỉ nhìn được trong một phần vạn giây, bởi hắn vừa mới b·ị đ·ánh đến tan nát.
Ngớ người tỉnh lại thì Nghiệt Sinh phát hiện không gian xung quanh bản thân đã tối đen như mực.
Hắn quay qua quay lại, hốt hoảng nói: “Ta c·hết rồi sao? Con bà nó địa ngục đây sao?”
Lúc này giọng nói của bụi tre lại vang lên, đi kèm theo thanh âm này là nỗi uất hận không nguôi: “Giúp ta, trả thù…”