Vĩnh Hằng Không Gian
Unknown
Chương 5 : ngôi làng
Những ai còn đủ sức lực đã cố gắng lặng lẽ tìm lại nhau, tạo thành những nhóm nhỏ để tiếp tục sinh tồn trong khu rừng c·hết chóc này. Nhưng tất cả đều hiểu rằng họ đã bước vào một thế giới đầy nguy hiểm, nơi mà c·ái c·hết có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Trong sự hoảng loạn, Dương Thiên và Trạch Trư cùng nhau chạy về một hướng. Cả hai người đều sợ hãi tột độ, cố gắng chạy hết sức về phía trước. Đến khi mệt đến không thể chạy được nữa, họ mới phải dừng lại, hít thở dồn dập, cơ thể kiệt sức.
Dương Thiên quay đầu lại, ánh mắt dò xét:
“Con quái vật kia còn đuổi theo không? Chúng ta chạy thoát chưa?”
Trạch Trư ở một bên thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại. Hít một hơi thật sâu, anh mới ngẩng đầu lên trả lời:
“Ta cũng không biết nữa. Bây giờ không thấy nó đuổi theo hướng này, có lẽ chúng ta đã thoát được rồi.”
Dương Thiên cúi đầu, thở dài, cảm giác mệt mỏi đột ngột ập đến.
“Haizzz...”
Dương Thiên nhìn về phía Trạch Trư, đôi mắt anh tràn đầy nỗi lo âu:
“Trạch Trư, không biết sau cuộc t·ấn c·ông của con quái vật kia, nhóm chúng ta còn lại sống sót được bao nhiêu người nữa.”
Trạch Trư cảm khái nói:
“Chúng ta chỉ mới vừa tới thế giới này, mà chỉ trong hơn nửa ngày đã có nhiều n·gười c·hết như vậy. Mà đến giờ, chúng ta vẫn chưa gặp một ai sống sót, cũng chưa biết tung tích của mảnh ngọc Tứ Hồn.”
Dương Thiên vỗ vai Trạch Trư, khẽ nói:
“Cũng may lần này chúng ta chạy thoát được.”
“Đúng vậy, đây cũng coi là một loại may mắn,” Trạch Trư nói, đôi mắt đầy nỗi buồn.
“Bây giờ, chúng ta đã tách ra khỏi đoàn đội. Cố gắng nghỉ ngơi một chút đi, nãy giờ đã chạy mệt rồi. Rồi chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.”
Dương Thiên hít một hơi sâu, cảm nhận không khí lành lạnh của buổi sáng đầu tiên tại nơi xa lạ này. Ánh sáng mặt trời len lỏi qua những tán cây, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Tiếng chim hót, tiếng suối chảy róc rách, tất cả đều bình yên đến mức hắn gần như quên mất mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Do hôm qua quá mệt mỏi, nên đến sáng nay, hai người mới tỉnh dậy. Họ ngồi dậy, vươn vai để thư giãn cơ thể sau một đêm dài mệt mỏi.
Dương Thiên và Trạch Trư bắt đầu tiếp tục tiến về phía trước, theo con đường nhỏ dẫn qua khu rừng. Hai người đều không dám tiến quá nhanh, luôn giữ cho mình sự cẩn trọng. Mỗi nhành cây khẽ lay động hay tiếng sột soạt từ bụi rậm đều khiến họ chú ý, đôi mắt sắc bén dò xét mọi ngóc ngách xung quanh.
Không lâu sau, một âm thanh nhẹ nhàng, như tiếng trò chuyện của con người, lọt vào tai Dương Thiên. Hắn khựng lại, cố gắng lắng nghe thật kỹ.
Trạch Trư nhìn về phía hắn, đôi mắt sáng lên một tia vui mừng. Hai người cùng ngoảnh mặt nhìn về hướng phát ra tiếng nói, và trong ánh mắt của họ, không thể che giấu được sự kinh hỷ. Cuối cùng, họ bước thêm vài bước cẩn thận, và một khung cảnh mở ra trước mắt: một ngôi làng nhỏ nằm giữa thung lũng. Những ngôi nhà bằng gỗ đơn sơ nằm rải rác, xung quanh là những cánh đồng ruộng nhỏ. Một bức tường gỗ thấp bao quanh làng, như một sự bảo vệ đơn giản khỏi thế giới bên ngoài.
Ngay cổng làng, một người đàn ông trung niên đang cầm cuốc làm việc trên cánh đồng gần đó. Khi ông nhìn thấy Dương Thiên và Trạch Trư, hai người xa lạ, ánh mắt ông ta cau lại, lộ rõ vẻ cảnh giác.
“Các ngươi là ai? Sao lại ở đây?” Người đàn ông lên tiếng, giọng đầy thận trọng.
Dương Thiên dừng lại, khẽ cúi đầu tỏ vẻ thân thiện. Hắn hít một hơi, bình tĩnh đáp:
“Nhóm người chúng ta bị quái vật t·ấn c·ông, chỉ có hai chúng ta chạy thoát, rồi bị lạc vào nơi này. Không biết đây là vùng nào. Nếu làm phiền, ta xin lỗi. Chúng ta không biết ở đây bao lâu, mong ông thông cảm. Xin đa tạ.”
Người đàn ông nhìn hai người thêm một lúc, rồi có vẻ dịu lại. “Ngươi đi lạc sao? Đây là làng Inoka. Nếu ngươi không có ý đồ xấu, thì vào đi. Nhưng nếu gây rắc rối, đừng trách chúng ta không khách sáo.”
Dương Thiên và Trạch Trư đều cúi đầu, tỏ vẻ thành thật. “Được, chúng tôi sẽ không gây rắc rối gì đâu.” Họ cam đoan với ánh mắt kiên định.
Hai người bước vào làng, cảm giác ánh mắt của mọi người đều đang dõi theo từng bước chân của họ. Dương Thiên không trách họ; trong một thế giới mà yêu quái tồn tại, sự cảnh giác với người lạ là điều hiển nhiên. Bất cứ ai không cẩn trọng đều có thể dễ dàng gặp nguy hiểm, và những người dân nơi đây rõ ràng đã trải qua không ít thử thách.
Họ nhanh chóng được dẫn đến gặp Trưởng làng—một lão già khoảng ngoài bảy mươi, mái tóc bạc phơ nhưng ánh mắt vẫn sáng và tinh anh, như thể thời gian không thể làm lu mờ sức sống trong ông.
“Các ngươi là ai, và vì sao lại đến đây?” Trưởng làng hỏi, giọng nói chậm rãi nhưng đầy quyền uy.
Dương Thiên cúi đầu, tỏ vẻ khiêm tốn. “Nhóm người chúng ta bị quái vật t·ấn c·ông, chỉ có hai chúng ta chạy thoát, chẳng may lạc đường khi đi qua khu rừng. Chúng ta không biết đây là đâu, có thể tá túc ở đây vài hôm được không?”
Lão trưởng làng nhíu mày, ánh mắt sắc bén như muốn dò xét từng lời nói của hắn. Sau một hồi trầm ngâm, ông khẽ thở dài, rồi nói:
“Các ngươi là một trong những kẻ bất hạnh khi đến vùng đất này. Đây là một nơi không yên ổn, đầy rẫy yêu quái. Người dân trong làng chúng ta đã phải sống trong sợ hãi nhiều năm nay. Dù vậy, thế sự này, sống sót đã là điều tốt nhất chúng ta có thể làm.”
Trưởng làng lắc đầu. “Nếu các ngươi không gây hại, thì có thể ở lại đây một thời gian. Nhưng hãy nhớ, yêu quái thường xuyên q·uấy r·ối làng này. Nếu hai ngươi muốn sống sót, tốt nhất hãy tìm cách tự bảo vệ mình.”
Dương Thiên và Trạch Trư được sắp xếp ở tạm trong một ngôi nhà nhỏ gần rìa làng. Để không làm mọi người nghi ngờ, hai người tự nguyện giúp đỡ các công việc hàng ngày.
Dương Thiên dành thời gian phụ giúp dân làng: khi thì gánh nước từ giếng, lúc thì sửa chữa hàng rào. Những hành động này dần dần giúp hắn tạo được thiện cảm với dân làng, đặc biệt là lũ trẻ, những đứa trẻ thường xuyên tò mò chạy theo hắn mỗi khi hắn đi qua.
Trong các cuộc trò chuyện, hai người cẩn thận hỏi han về tình hình xung quanh. Dương Thiên biết rằng, để sống sót và hoàn thành nhiệm vụ, bọn hắn cần hiểu rõ hơn về thế giới này.
Nhiệm vụ trôi qua đến ngày thứ 3. Ban đêm, mọi người tụ lại bên đống lửa giữa làng. Sau cả ngày mệt mỏi, mọi người chuyện trò với nhau trong không khí vui vẻ.
Dương Thiên bỗng nhiên hỏi trưởng làng:
“Lão trưởng làng, ngài có biết vì sao lũ quái vật hay t·ấn c·ông những ngôi làng không?”
Trưởng làng đứng dậy và nói:
“Thế giới yêu quái rất tàn bạo. Thứ nhất, bọn chúng muốn ăn thịt nhân loại chúng ta, ưa thích máu thịt nhân loại.
Thứ hai, lũ yêu quái muốn tìm kiếm một thứ, thứ mà sẽ khiến bọn nó trở nên mạnh mẽ hơn.”
Dương Thiên hỏi tiếp:
“Không biết lão trưởng làng có biết lũ yêu quái đó đang tìm thứ gì không?”
Trưởng làng nghiêm mặt lại đáp:
“Bọn chúng đang tìm mảnh vỡ của Ngọc Tứ Hồn.”
Dương Thiên lẩm bẩm:
“Bọn chúng cũng đang tìm kiếm mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn. Sao mà có thể đoạt được mảnh vỡ từ tay chúng chứ...”
Hắn cảm thán:
“Nhiệm vụ này độ khó quá cao rồi.” Dương Thiên cúi đầu thở dài, một vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt.
Một bên, Trạch Trư, dù đã biết thông tin liên quan đến Ngọc Tứ Hồn qua nhiệm vụ, vẫn lên tiếng hỏi thêm:
“Mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn sao?”