Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 13: Tháng ngày thoi đưa
Khu vực bên trong kết giới thay đổi rất lớn. Lúc đầu chỉ có một cánh đồng vàng cùng căn nhà tranh của Kojirou. Sau đó thêm ngôi nhà của Shu và Inori, phòng nghiên cứu của X. Hiện tại kết giới càng rộng hơn. Ở giữa là cánh đồng, xung quanh có một dòng sông lớn chảy xiết. Một cái nhà máy điện cỡ nhỏ nằm ở bờ Đông Bắc. Phía Tây là khu tập luyện, một bãi đất trống thích hợp luyện kiếm, một cái t·rường b·ắn hiện đại, còn có một nhà kho chuyên môn dùng để nèm hình nộm cùng mục tiêu tập bắn và các trang thiết bị. Khu này là do X cùng Kojirou hợp tác kiến tạo. Từ nơi này đi xuống phía dưới một chút thì có một cái nhà hàng đầy sang trọng. Hồn Lực có thể biến thành bất kì vật gì, nhưng không thể biến thành vật sống. Đồng nghĩa với việc không thể biến ra gia s·ú·c, gia cầm. Nhưng lại có thể biến ra nguyên liệu đã qua xử lý, thức ăn đã chế biến xong xuôi. Thực phẩm dư thừa hoặc chưa sử dụng đều được tồn trong nhà hàng. Nhờ nhà máy điện nên có tủ lạnh hoạt động đảm bảo thức ăn không ôi thiu. Khu ăn uống do Inori rảnh rỗi mà tạo ra.
Shu thì tạo một ngôi trường cỡ nhỏ. Bên trong chỉ có một phòng học và một thư viện, ngoài ra không có gì cả. X và Kojirou là thầy của Shu và Inori. Anh cảm thấy mỗi lần truyền đạt cái gì, cả bốn đều phơi thân ngoài trời mấy tiếng đồng hồ, thật sự có chút khiếm nhã và bất tiện. Kiến thức của X rất nhiều và hữu dụng, đáng để học tập, nhưng y bận bịu việc nghiên cứu mang Kojirou cùng rời đi và giải quyết vấn đề năng lượng. Shu cảm thấy không thể làm phiền X nên đề nghị X biến những đó thành sách và ném hết vào thư viện. Anh cùng Inori rảnh rỗi đều sẽ đến tìm hiểu, vừa trau dồi bản thân, vừa bán thời gian ở cái thế giới cằn cỗi này. Vì hai lý do trên mà phòng học cùng thư viện xuất hiện.
Kojirou mê rượu như mạng, nhưng lại chẳng có chút kiến thức nào về rượu. May mắn là X và Shu hiểu biết không ít. Thế là dưới sự giúp đỡ của hai người, Kojirou tạo ra một quán bar cỡ nhỏ, rượu gì cũng có. Ông đến từ thời cổ đại của Nhật Bản, khoảng thời gian giao thương chưa được mở rộng, nên không hề biết đến các thức uống ngoại quốc. Cộng thêm sự khác nhau giữa thời gian và thế giới. Hầu hết tất cả rượu mà Shu cùng X biến ra, Kojirou đều chưa từng nghe tới, đừng nói là nếm qua. X biến ra rất nhiều loại rượu trên trời dưới đất, Yêu Tướng Chúc Phúc uống vào lâng lâng mà lạnh hết cổ họng, Con Ruồi Cao Tốc lúc đầu thì nặng nhưng nhanh chóng tan biến. Kojirou uống mê say, sướng như thành tiên, cảm giác kiếp trước của mình sống quá uổng phí.
Kết giới hiện tại trở nên tràn đầy sức sống, chỉ là có hơi ít người.
Trong bãi luyện kiếm, Shu hạ thấp trọng tâm, hai tay cầm thanh Nodachi lên cao, ngang với tầm mắt. Đối diện anh, một con chim nhạn đậu trên khối gỗ mục cao đến nửa thân. Shu vung kiếm, một vệt sáng chớp nhoáng cắt xuyên không khí. Con chim nhạn phản ứng, cơ thể nhỏ nhắn nhảy lên và bay lệch ra khỏi đòn t·ấn c·ông.
"Bảy trăm hai mươi ba." Shu lẩm bẩm, mồ hôi chảy dài trên trán. Anh thu kiếm, quay trở lại thế đứng ban nãy. Con chim nhạn lượn quanh một hồi và đáp lại trên khối gỗ mục cũ.
Shu lặp lại hành động ban nãy của mình. Vẫn là một đường kiếm chém ra. Con chim thoát đi dễ dàng như cũ.
"Bảy trăm hai mươi bốn." Shu thu kiếm, lại vào thế.
Trong quán bar, Kojirou cầm lên một ly rượu thủy tinh thời hiện đại, đôi mắt nhíu lại quan sát dung dịch kì lạ bên trong. Nước màu đỏ, ở giữa lại có một khối cầu xanh lục liên tục tự bóp méo.
"Đây lại là rượu gì?" Kojirou nhìn lại chai rượu vừa khui. Bên trên có ghi "Linh Hồn Hư Vô".
Ông không chần chừ nữa, một hơi nốc cạn ly rượu. Rượu vào trong miệng, khối cầu vỡ ra, liên tục bắn phá khiến cho đầu lưỡi cảm thấy rất cay đắng và khó chịu. Hai bên má của Kojirou liên tục phồng lên rồi hạ xuống, da mặt đỏ rực.
"Khà! Rượu ngon." Vị cay tan biến ngay lập tức bản thân thoải mái. Như một chiến sĩ vừa mới vượt qua chông gai, đạt được phần thưởng cuối cùng. Êm ái và mát mẻ, một cái vị rất kì lạ.
Nhà hàng bên kia, Inori đeo một chiếc tạp dề loay hoay trong nhà bếp. Trên mặt bàn, từng loại thịt khác nhau đủ kiểu dáng xếp ngay ngắn, chúng tươi rói và hồng hào, nhìn rất ngon miệng.
"Hôm nay nấu gì đây nhỉ?" Em vỗ nhẹ bờ môi hồng hào, trầm tư suy nghĩ. Mười bảy năm Shu lẻ loi một mình sinh sống, không ai chăm sóc, không ai bên cạnh. Một lòng chung tình, bỏ rơi tuổi trẻ chỉ vì em. Hiện tại có được cơ thể, Inori muốn bù đắp lại cho anh.
Ông thầy người máy cũng thật đa tài. Trong cái bộ nhớ khổng lồ kia cái gì cũng có nên Inori hỏi được không ít bí quyết cùng công thức nấu ăn. Khoảng thời gian này Inori ra sức luyện tập rất nhiều, đồ ăn nấu ra rất ngon, hoàn toàn có thể đem đi phục vụ nhà hàng. Tất nhiên, Inori có thể biến thẳng ra món ăn đã chế biến, nhưng như vậy thì mất hết ý nghĩa. Em là muốn tự mình xuống tay. Shu cũng biết rõ, cảm kích em rất nhiều, khiến em lại càng cảm thấy xứng đáng hao phí công sức.
Bên dưới phòng thí nghiệm dưới lòng đất, X ngắm nhìn thông số hiển hiện trên chiếc màn hình khổng lồ. Hồn Lực không thể chuyển hóa thành năng lượng, chỉ có thể hóa thành vật chất. X nghĩ ra biện pháp giải quyết là hóa ra vật chất có thể tạo ra năng lượng. Ví dụ điển hình là cái nhà máy điện kế bên bờ sông kia. Từ sau khi có nó thì việc sử dụng Hồn Thạch cũng trở nên thong thả nhiều, không cần phải tiếp tục tiết kiệm. Xét theo tình trạng bây giờ, năng lượng khởi động máy thời gian hoàn toàn đủ, có thể rời khỏi đây bất kì lúc nào. Nhưng muốn về tới đúng thế giới của Kohaku thì cần tích năng lượng thêm một khoảng thời gian, nhảy tầm bậy với nhảy chính xác khác nhau rất nhiều.
Vấn đề hiện tại là anh vẫn chưa tìm ra cách mang Kojirou cùng theo.
"Khó! Khó! Khó!" X lẩm bẩm.
Kỹ thuật của máy thời gian bỏ túi chỉ có thể cho một người xuyên qua. Rắc rối không nằm ở trọng lượng chuyển di hay diện tích khe hở mà ở độ an toàn. Cơ thể vật chất phá vỡ không gian đem tới áp lực không tưởng, bất kì sinh linh nào cũng sẽ tan xác. Để dịch chuyển thành công, cần có biện pháp bảo vệ người dùng. Máy thời gian bỏ túi giải quyết vấn đề này bằng cách tạo ra một "con đập không gian" không gian bên trong không gian, ngăn cách lữ hành với áp lực xuyên không bên ngoài. Mà con đập này lại chỉ có thể chứa đựng một người sống, bất kì sinh linh nào khác cùng xuất hiện sẽ khiến con đập mất cân bằng, dẫn đến những hiện tượng đáng sợ như trở thành một con quái vật không rõ hình thù khi đến nơi.
Tính cả bản thân Shu cùng hai linh hồn là Inori và X, tổng cộng có đến ba linh hồn xuyên không. Nhưng vì cả ba nằm chung một cơ thể nên con đập vẫn tính là chỉ có một sinh linh, không dẫn đến kết quả khó lường. Kojirou thì hoàn toàn khác, ông có một cơ thể thật sự, dù không phải là cơ thể con người nhưng vẫn là cơ thể vật chất. Nếu cùng đi, con đập chắc chắn vỡ nát.
"Okabe Rintarou thật không đơn giản!" X cảm phục, thật lòng khen ngợi.
Cách chế tạo máy có chút thô thiển, nhưng loại công nghệ này vượt xa tri thức thế giới của X. Thế giới của X có không ít công nghệ tiên tiến. Tiên Linh Thể, Địa Khai Hóa, Dung Hợp Thể,... Nhưng nếu nói đến công nghệ không thời gian thì không có mấy nổi bật. Cao cấp nhất chỉ có làm chậm thời gian hay bom hố đen. Nhưng con đập không gian, tạo ra một không gian bên trong không gian, dịch chuyển siêu không gian mở ra lối đi vào đường hầm thế giới. Những thứ này thật sự quá ghê gớm.
"Cách giải quyết nhanh nhất trước mắt chỉ có chế tạo thêm một cỗ máy." X lẩm bẩm.
X có thể hấp thụ và sao chép mọi loại công nghệ. Nhưng không có nghĩa anh có thể hoàn hảo tái tạo lại loại công nghệ đó. Điều kiện phải là X có đầy đủ kiến thức. Đáng tiếc, kiến thức về không thời gian của X quá ít, anh chỉ có thể rập khuôn chế tạo ra một cỗ máy giống hệt. Còn hiệu quả hay không thì dựa vào số mệnh. Quan trọng hơn, lúc sử dụng không đảm bảo an toàn tuyệt đối, t·ai n·ạn rất dễ xảy ra.
"Ta cứ chế một cái máy đưa cho Kojirou. Dùng hay không do y quyết định."
Tháng ngày thoi đưa, Shu luyện kiếm, X nghiên cứu, Kojirou uống rượu, Inori tập bắn. Mọi người thấy nhau thường xuyên. Cách hai ba ngày lại cùng đi săn Ảnh Ma một lần. Hai, ba tuần thì tại nhà hàng ăn uống chè chén. Shu chém mãi không trúng con chim nhạn, nhưng đường kiếm của anh ngày một nhanh. Inori bắn s·ú·n·g rất không sai, hiếm khi thấy trượt. X chế tạo cỗ máy thời gian gặp chút trục trặc nhưng đã vượt qua. Kojirou thanh nhàn, phóng khoáng bất cần đời y hệt như trước lúc gặp Shu. Ông là kiếm sĩ luyện ra Vọng Nhạn, quen với sự cô độc nên có người hay không có người đều không dao động nhiều. Tất nhiên, hiện tại có nhiều rượu ngon uống nên sướng hơn trước.
Năm năm trôi qua kể từ ngày Shu đặt chân đến nơi này. Năng lượng tích đã đầy đủ, Shu có thể trở về thế giới của Kohaku bất kì lúc nào.
Cả nhóm tập trung ở nhà hàng, ngồi quanh chiếc bàn phủ khăn trắng. Inori ở bên cạnh đút đồ ăn cho Shu. X cùng Kojirou thong thả uống rượu, cạn ly lách cách.
"Khà! Năm năm rồi. Rốt cuộc cũng xong." Mặt X có chút đo đỏ, nói hơi lớn.
"Khà! Chúc mừng ngươi." Kojirou nói.
X đặt một quả cầu lên bàn, khuôn mặt phóng túng trở về nghiêm nghị. Vệt đỏ trên mặt hoàn toàn biến mất. Người máy có thể ăn uống, tất nhiên có thể say. Nhưng bọn họ muốn trở về tình trạng bình thường lúc nào cũng được.
"Đây là máy thời gian. Ngươi có thể dùng nó rời đi. Chỉ là ta không đảm bảo an toàn." X nói.
Kojirou mỉm cười cầm quả cầu lên săm soi. "Người kiếm sĩ như ta trước giờ luôn may mắn."
"Rất can đảm, Kojirou! Ta thích ngươi ở điểm ấy." Khuôn mặt của X lại biến đỏ, ăn to nói lớn như người say rượu.
Inori cười khì khì nhìn cả hai. Shu hứng thú quan sát hai ông thầy đùa giỡn. Bỗng dưng, cả đám nghiêm mặt lại. Một cỗ sức mạnh, một nỗi sợ nguyên thủy từ thuở khai sơ xuất hiện. Nó khiến cả bốn hít thở nặng nề, dù tầng kết giới vẫn còn đang chống đỡ.