Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Vô Cực

Chương 15: Vô Cực


"Ở bên em mà lại nghĩ đến người khác hả, Shu?" Khói trắng bốc lên từ họng s·ú·n·g của Inori.

Shu hét lên, đùi của anh b·ị b·ắn ra một cái lỗ, máu tươi phun ra nhuộm ướt bộ trang phục samurai. Nỗi đau da thịt đánh vỡ sự mê hoặc của con bù nhìn, hình ảnh đã qua tan biến, một lần nữa trở về với quá khứ, nơi mà nó nên ở lại.

"Em ác quá, Inori." Shu mỉm cười, giật chiếc khăn choàng cổ xuống và bó chặt lấy v·ết t·hương của mình.

Inori không trả lời, mỉm cười và nhìn Shu bằng ánh mắt yêu thương. Em đi đến bên cạnh anh. "Shu, sử dụng em đi."

Shu thả thanh Nodachi xuống, một tay ôm lấy Inori, một tay sờ lên ngực em. "Inori... Em luôn ở bên khi anh cần. Cảm ơn em."

"Ưm." Inori rên lên một tiếng. Từng dải sáng bạc bung tỏa, đẩy lùi từng con Ảnh Ma có ý định muốn đánh lén. Bàn tay Shu chui vào trong cơ thể của Inori và rút ra Ca Kiếm.

"Còn lại giao cho anh." Để lại Inori đằng sau. Shu bước tới.

Ca Kiếm, thanh kiếm của ca sĩ, linh hồn của Inori cụ thể hóa. Nó dài hơn ba mét nhưng nằm trong tay Shu thì lại nhẹ tựa lông hồng. Thuở ban đầu, Ca Kiếm sắc bén, có dáng vẻ cồng kềnh, tỏa ra một cỗ lạnh lẽo thấu xương, bên trong chất chứa rất nhiều nguy hiểm và c·hết chóc. Tựa như Inori, một con người vô cảm có cái ác ẩn nấp bên trong mình. Ca Kiếm bây giờ hẹp dài, chuôi mềm mại và thon thả, cầm trong tay rất thoải mái. Đốc kiếm hình cầu, che chắn lại tay cầm kiếm, bảo vệ cho người dùng.

Sự thay đổi của nó chính là sự thay đổi của Inori. Em vẫn rất nguy hiểm, nhưng trái tim chất chứa rất nhiều tình yêu dành cho Shu, sự mềm mại của kiếm là sự ngọt ngào của Inori, đốc kiếm là quyết tâm bảo vệ anh của em. Lưỡi kiếm hẹp dài, không còn thô to như trước. Inori đã không còn là một công cụ, em bây giờ là bạn đời của Shu. Lưỡi kiếm không cần to lớn để hủy diệt tất cả, chỉ cần chính xác để Shu có thể vượt qua chướng ngại trước mặt.

Ca Kiếm không thích hợp để gọi là Ca Kiếm nữa. Vì tình mà thành, vì Shu tồn tại, vì anh chém g·iết. Nó bây giờ là Tình Kiếm, thanh kiếm của sự gắn kết hơn hai mươi năm.

Shu hạ thấp trọng tâm cơ thể, hai tay cầm Tình Kiếm lên tầm mắt. "Quỷ dữ! Ngươi dám bôi nhọ bạn bè của ta. Hare vì ta mà c·hết, nhưng ta cũng sẽ vì cô ấy mà thay đổi tất cả. Thay đổi cái kết thảm thương. Thay đổi vận mệnh bi ai. Ta! Sẽ hủy diệt tất cả những kẻ địch dám ngăn cản."

Ouma Shu dồn hết sát ý vào thanh kiếm, đôi mắt lạnh lùng như thần c·hết.

Quá khứ là một điều không ai có thể thay đổi. Quá khứ ám ảnh chúng ta. Quá khứ khiến trái tim thổn thức vì hối hận. Vì sự đần độn của Shu mà Gai phải hi sinh bản thân. Vì sự hờ hững của Shu mà Mana bị vận mệnh g·iết c·hết. Vì sự nhu nhược của Shu mà Hare tan biến. Không, Shu không chấp nhận. Không một ai phải c·hết, vì anh sẽ thay đổi tất cả.

Shu hít sâu một hơi, giọng trầm thấp: "Bí Kiếm! Vọng Nhạn!"

"Vù!" Thân ảnh của Shu di động với một tốc độ mà anh chưa bao giờ đạt đến. Tất cả những đau thương, những ám ảnh bị con bù nhìn khơi dậy. Shu không bị chúng c·hôn v·ùi, dùng chúng để cường hóa quyết tâm thay đổi tất cả.

Năm năm ở tại thế giới này. Hai năm luyện thành Cảm Kiếm. Ba năm ngày đêm tập Vọng Nhạn. Shu chưa bao giờ chém được đến cọng lông của con chim. Hôm nay, dùng ý vung kiếm, hai đường kiếm chém vỡ không thời gian, đồng thời xuất hiện. Từng dải sáng bạc lan tỏa, lướt qua từng con Ảnh Ma xung quanh.

Con bù nhìn ngẩng đầu, biểu lộ khó hiểu. Nhát chém này khác biệt, khác với cả Kojirou. Nó không chỉ cắt ra không thời gian, mà còn cắt đến linh hồn. Thân thể này chỉ là một trong vô số phân thân, dù bị hủy diệt cũng không sao. Nhưng hại đến linh hồn thì có thể hại đến bản thân thật sự của nó.

Con bù nhìn há to miệng, một con quạ đỏ lòm lao ra bay thẳng tới trước mặt Shu, bản thân nó thì thì nhảy về phía sau. Hai đường kiếm chém từ bên phải và bên trái, hợp lại ở giữa. Lưỡi Tình Kiếm hơi một chút dừng lại khi chém nát con quạ đỏ, tranh thủ được một chút thời gian để con bù nhìn né đi đòn t·ấn c·ông. Nhưng nó lại không ngờ, lưỡi Tình kiếm tuôn ra thêm dải sáng bạc, kéo giãn khoảng cách đả thương và chém nó thành hai nửa.

Tất cả Ảnh Ma tan biến, dù không có một con b·ị c·hém trúng điểm yếu, Hồn Thạch rơi đồm độp lên đất. Một tiếng thét chói tai và tức giận vang vọng. Kết giới run chuyển liên tục, một đàn quạ khổng lồ xuất hiện và bao vây ngay bên ngoài, từng con quạ không tiếc sống c·hết đâm lên màn chắn. Mảnh đất bên trong kết giới run chuyển, mặt đất nứt ra, kiến trúc mà cả nhóm xây lên run rẩy và đang chậm rãi đổ nát.

Kojirou không hề lo lắng trước tình cảnh hiện tại. Ông bước đến bên cạnh và vỗ vai Shu. "Giỏi lắm, nhóc!"

"Tất cả đều nhờ sư phụ chỉ dạy."

Hai người cùng nhìn ra bên ngoài kết giới, trừ bầy quạ đông như ong thì còn có một con bù nhìn quen thuộc.

"Nó không hề đột nhập vào kết giới sao? Nhưng phân thân thì lại có thể." X trầm tư nói.

Inori thì tiến tới ôm lấy cánh tay Shu, vui mừng thay anh vì đã dùng được tuyệt kĩ.

"Trên đời không thiếu cái lạ. Chúng ta không có nhiều thời gian." Kojirou lấy ra bình rượu quen thuộc, nốc cạn không còn một giọt và ném nó sang bên. "Các ngươi nên rời khỏi đây."

"Ngươi không đi sao?" X nói.

Kojirou lắc đầu và nói: "Nó có thứ mà ta cần."

Ông chĩa thanh kiếm về con bù nhìn, mắt híp lại. "Kiếm thuật của ta lại có thể tăng lên."

"Nhưng sư phụ, nó rất nguy hiểm." Shu lo lắng nói. Tất cả mọi người đều không biết khả năng của con bù nhìn tới đâu. Nhìn bầy quạ khổng lồ kia là đủ để kinh sợ. Kojirou dù rất mạnh mẽ nhưng vẫn chỉ là một con người.

"Không cần lo lắng cho ta. Nếu không đánh nổi, ta có thể dùng máy thời gian rời đi. Con có nơi cần đi mà, phải không Shu?" Kojirou nói.

Shu cắn răng, anh nhìn sang Inori. Em khẽ gật đầu.

"Sư phụ, chúng ta từ biệt tại đây. Nhưng con nhất định sẽ lại tìm đến người."

"Đi đi. Phiền quá." Kojirou phóng túng phất tay, động tác không khác gì ngày thường đuổi bọn họ khi ông đang uống rượu.

X không nói gì, chỉ gật đầu chào Kojirou một tiếng. Cơ thể anh tan biến và trở về hình dạng của một viên pha lê nhập lại vào trong trán của Shu.

Inori nắm chặt tay Shu, lưu luyến không rời hơi ấm của anh. Rời đi nơi này, em sẽ không còn cơ thể nữa, sẽ không còn được gần gũi và chăm sóc cho anh. Em rất mãn nguyện trong năm năm vừa qua. Khác với Shu, ước mơ của Inori chỉ là được sinh sống an nhàn cùng anh mà thôi.

"Kojirou, ta đi nhé." Nói lời tạm biệt xong, cơ thể Inori tan biến và linh hồn em một lần nữa trở lại trong cơ thể của Shu.

"Cấp phép thực thi dịch chuyển?" Giọng nói của X vang lên.

"Cấp phép." Shu nói.

Hố đen quen thuộc nở rộ và nuốt chửng lấy Shu, trong tầm mắt của anh, sư phụ Sasaki Kojirou giữ nụ cười thường ngày và vẫy tay tạm biệt. Tầm nhìn của Shu cũng dần tối đi. Hồn Lực có thể hóa thành bất kì loại vật chất gì nhưng lại chỉ có tác dụng ở thế giới của những cái bóng. Khi Shu bước chân qua khỏi tấm màn thế giới, sức mạnh của Hồn Lực chậm rãi tan biến, cơ thể trở về với hình dáng thật sự. Năm năm trôi qua, cơ thể mười mấy tuổi kia đã lớn gần bằng với cơ thể Hồn Lực, cái khác nhau chỉ có cơ thể này không có cánh tay phải và đôi mắt của Shu vẫn mù. Song vấn đề này không quá quan trọng. Đế Quyền có thể tạo ra cánh tay phải, X dư thừa năng lượng có thể dùng Radar Scope thay tầm mắt.

"Sư phụ, bảo trọng!" Shu hét lớn.

"Bảo trọng, đồ đệ của ta."

Ba người đi mất, để lại Sasaki Kojirou một thân một mình trong thế giới của bóng đêm. Khoảng thời gian có bọn họ, thật sự rất vui vẻ. Nhiều kỷ niệm mới mẻ, nhiều tình cảm lạ lẫm. Chúng khiến ông nhớ lại những điều mà ông đã lãng quên. Một trong số đó chính là danh tính thật sự của mình.

Sasaki Kojirou là cái tên mà Ức Chỉ Lực ban cho. Còn ông thì không có tên. Sinh ra và c·hết đi vô danh vô họ. Ông chỉ là một người nông dân bình thường, không biết đọc và không biết viết, lớn lên và già đi trong rừng sâu núi thẳm. Thanh đại thái đao của ông cũng không phải là Cây Sào Phơi Đồ, nó chỉ là một thanh Nodachi rất thông thường. Ký ức chiến đấu với Musashi cũng không phải của ông. Người đã đánh với nàng ta là một kiếm sĩ hoàn toàn khác. Lý do mà ông trở thành Sasaki Kojirou là vì chỉ có ông mới có thể dùng được Vọng Nhạn.

Kiếm sĩ vô danh bật cười, chậm rãi tản bộ ra bờ biên giới của kết giới. Ông mỉm cười nhìn con quái vật đang hăm he ngoài kia. Miệng con bù nhìn há to, một chiếc lưỡi dài bất thường vung vẩy.

"Ta không phải là Sasaki Kojirou. Nhưng Shu đã bái Sasaki Kojirou. Vậy thì từ nay, ta chính là Sasaki Kojirou." Kiếm sĩ vô danh độc thoại.

Đa vũ trụ lay động, trái tim kết nối tất cả đập thình thịch. Từng đợt năng lượng nguyên thủy di chuyển trong vô hình. Trong tất cả các thế giới, một điều gì đó đã thay đổi vĩnh viễn.

Sasaki Kojirou, hình tượng kiếm sĩ huyền thoại không có thật, kể từ nay nó có thật. Sư phụ của Shu nhắm mắt, cảm nhận sự thay đổi của bản thân. Kiếm thuật muốn trưởng thành, đôi khi không thể chỉ nhờ rèn luyện, mà còn cần tỉnh ngộ. Bỗng dưng hiểu thấu những vấn đề mà trước nay bản thân không thể lý giải. Đó chính là điều mà ông đã nói với X.

Hôm nay, Sasaki Kojirou tỉnh ngộ. Thanh đại thái đao của ông biến dài, từ chín mươi centimet kéo dài tới một mét rưỡi. Hiện tại, nó mới thật sự là Cây Sào Phơi Đồ, một danh kiếm mạnh mẽ xứng đáng với chủ nhân huyền thoại của nó.

Sasaki Kojirou cầm kiếm lên trước mặt, dùng hai đầu ngón tay vuốt nhẹ trên lưỡi kiếm bóng loáng và phản chiếu. Ông đưa kiếm lên cao hơn đầu, mũi kiếm hơi chĩa xuống.

"Bí Kiếm - Vô Cực!"

Chương 15: Vô Cực