Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 19: Anh đến rồi
Tầng dưới chót của khoang tàu, Kohaku núp phía sau một thùng hàng. Hai tay em run rẩy, đôi mắt ướt nhòa. Em không phát ra một tiếng động, yên lặng để lệ rơi vẽ hai đường dài trên má.
"Cha mẹ... Tại sao mọi chuyện lại như vậy?" Kohaku tự hỏi lòng mình.
Gia tộc Yuki, Huyết Kế Giới Hạn. Sự thật là Kohaku không phải một đứa bé nông dân bình thường, trong dòng máu này chảy xuôi một dòng sức mạnh khiến cho người người run sợ. Nhưng em không cần nó. Em chỉ muốn được trở về như xưa, hàng ngày ở bên cha mẹ mà lớn lên.
"Đã không thể quay lại được nữa..."
Người cha nhẫn tâm g·iết c·hết c·hết mẹ của em. Lý do không phải vì bà ấy đã gây ra lỗi lầm, chỉ đơn giản vì bà có cái họ Yuki. Cho dù thời gian quay lại, Kohaku cũng không thể nhìn mặt hắn được nữa. Một ngọn lửa căm thù muốn bùng cháy trong Kohaku, nhưng đáng tiếc, nó không thể nào bắt lửa. Kẻ đã gây ra tất cả không còn trên thế giới nữa.
Shu bắt Kohaku nhắm mắt lại, nhưng tai em không điếc. Em biết Noboru đã không còn trên thế giới này. Cha mẹ biến mất, dân làng thù hận. Người duy nhất còn lại trên thế giới này mà Kohaku có thể dựa vào chỉ có Shu.
"Anh ấy nhất định sẽ tới..." Bụng của Kohaku phát ra tiếng. Đã mấy ngày rồi em không được ăn một bữa đầy đủ, đều là thoáng trộm cái này thoáng c·ướp cái kia. Đôi khi thì dùng lấy thức ăn thừa hay cỏ cây hoa quả dại. Sau khi lên thuyền thì vấn đề này trở nên rắc rối hơn, đồ rừng không còn trên thực đơn.
Kohaku cảnh giác nhìn xung quanh. Nơi này là khoang chứa hàng, chỉ có khi đến nơi thì các thủy thủ mới xuống tới bốc hàng đi. Tiếng bụng réo có chút lớn khiến em lo lắng. May mắn là vẫn không có ai.
Trong tầm mắt của Kohaku, một con chuột chạy ra. Nó đứng giữa khoang, ngước đầu ngoáy động cặp ria, cảm nhận xem có thứ gì ăn được trong này hay không. Ánh nắng chiếu vào từ tầng trên, đập lên bộ lông xám dơ dáy. Con chuột to bằng bắp tay người lớn, đuôi dài chia ra từng đốt.
Kohaku chép miệng. Con chuột thật sự rất hôi. Em núp ở xa mà vẫn có thể ngửi thấy. Nhưng ngoài nó ra, em còn gì để ăn đây. Kohaku nhanh chóng quyết định Trong bóng đêm, em nhẹ nhàng tiếp cận con chuột. Đôi chân trần không hề phát ra tiếng động.
"Vù!" Một bóng người lao xuyên không khí. Con chuột giật bắn mình, cả cơ thể nhảy lên tại chỗ.
Kohaku bắt hụt nhưng em nhanh trí, xoay người, năm ngón mở rộng vươn ra, bấu tới. Con chuột làm gì có khả năng chạy thoát, bị Kohaku cầm chặt đến mức không thở nổi. Nó giãy giụa cầu sinh, miệng phát ra từng tiếng chút chít không ngừng. Nhìn sinh mạng nhỏ bé trong tay, Kohaku không có quá nhiều biểu cảm trên mặt, em dùng sức bóp mạnh.
Trên cây cầu dẫn vào thành Ashina, hai bên đường đầy rẫy những người bán hàng rong cùng khách khứa vui vẻ dạo phố. Kẹo bông gòn như đám mây bồng bềnh thu hút sự chú ý của những đứa trẻ. Những chiếc mặt nạ hùng hổ đủ loại hình dáng bày bán. Quần áo rẻ tiền phơi bày, thức ăn, đồ uống cùng rượu sake, thứ gì cũng có. Các cặp đôi dắt nhau đi chơi, những hộ gia đình mặt tươi phơi phới tụm ba tụm bảy.
Kohaku ngồi ở một góc vắng vẻ ngắm nhìn thế giới đã không còn thuộc về em.
"Cha, con muốn cây kẹo đó!" Một thằng nhóc mập ú nói.
"Răng sâu hết cả rồi mà cả ngày chỉ biết kẹo." Một người đàn ông bụng phệ nói.
"Mẹ! Con muốn ăn!" Thằng nhóc biết cha mình không được, liền quay sang một người phụ nữ cao gầy. Đôi mắt nó long lanh như muốn khóc. Trẻ con mà, làm nũng là nghề chuyên nghiệp.
Mẹ nó nhìn thấy thương, không thể không ôm lấy cánh tay ông chồng và nói: "Chúng ta không thường xuyên đi dạo. Thôi hôm nay ông chiều nó một lần đi."
Ông chồng cười to, vuốt đầu thằng nhỏ: "Được rồi. Ông chủ cho mấy cây kẹo đi."
Người bán hàng rong tươi cười cầm lấy ba cây kẹo đường, đổ lên bên trên một lớp dầu đỏ khiến cho nó trở nên sáng bóng và trông ngon lành hơn hẳn. Y lễ phép đưa kẹo cho hộ gia đình kia. Thằng nhóc đã chịu không nổi nữa, giật lấy cây kẹo. Nhà ba người tiếp tục lượn đi trong dòng người.
Kohaku mong mỏi nhìn theo. Đã từng gia đình em cũng hay đi dạo như thế. Đảo Ryu thì không hề náo nhiệt như ở đây nhưng cũng có những phiên lễ hội đông vui.
Trước cảnh vật phồn hoa, Kohaku ăn bận rách rưới, khuôn mặt bẩn thỉu đen thiu, giấu đi mất vẻ đẹp của ngày trước. Em ngồi ôm gối ngay sát lan can cầu. Dù dáng vẻ luộm thuộm, đôi mắt của Kohaku to tròn và sáng sủa, mang một sắc thái đặc biệt. Chỉ là không có ai có thể nhìn thấy sự đặc biệt đó.
Trên cây cầu dẫn vào thành Ashina, hai bên đường vắng vẻ không có một ai. Khí hậu giá lạnh, bông tuyết rơi lả tả trong không trung. Đảo Ryu quanh năm trắng xóa. Đảo Yumi chỉ rơi tuyết vào mùa đông. Kohaku nằm sõng soài bên lan can cầu, mí mắt run rẩy cố gắng mở to. Em không thể ngủ, nếu như Shu đi ngang qua và không nhận ra em thì sao.
"Shu... Em nhất định sẽ chờ anh tới."
Trên cây cầu dẫn vào thành Ashina, luôn luôn có một đứa bé ăn mày xuất hiện ở đó. Nó không nói gì và cũng không xin ăn. Đôi mắt luôn đảo qua lại, quan sát từng người đến rồi đi. Người dân thấy nó mãi cũng thành quen. Nó như một hòn đá bên đường, người người đều thấy, nhưng chẳng ai quan tâm. Còn có người không để ý, lỡ vấp phải nó, suýt nữa té ngã. Chẳng ai biết nó từ đâu tới và chẳng ai hỏi nó muốn gì.
Kohaku ở trên cây cầu Daigo chờ Shu. Chờ anh trở về dắt nó đi. Anh là người thân cuối cùng trên thế giới của Kohaku, là gia đình duy nhất của em. Nhưng thời gian trôi qua, Shu vẫn không thấy đâu. Một ngày, hai ngày. Một tháng rồi hai tháng. Một năm đến hai năm. Bỗng nhiên một ngày, có một người dừng lại trước mặt Kohaku.
Shu đặt chân trên cây cầu Daigo vắng vẻ. Hiện tại trời về đông, không mấy người ra ngoài đường dạo phố. Anh ném một đồng bạc lẻ cho người dẫn đường.
"Tới đây được rồi. Gửi lời cảm ơn đến Kenya hộ ta." Shu nói.
Người dẫn đường gật đầu như gà. Khuôn mặt lấy lòng. "Vâng! Nếu ngài còn cần gì, ngài biết phải tìm tôi ở đâu."
Gã dẫn đường lấy tiền xong thì vội vã rời đi, hôm nay còn rất nhiều mối làm ăn phải xử lý. Shu tiêu tiền phóng khoáng khiến gã vui vẻ không thôi.
Còn lại một mình, Shu quan sát một lượt cây cầu Daigo. Nghe theo lời kể của người dẫn đường, thông thường nơi này rất nhộn nhịp, hàng rong và du khách tản bộ nhiều không kể xiết. Hiện tại về cuối năm thì không mấy ai tới đây, chỉ có lữ hành hoặc xe ra vào thành Ashina. Trong tầm mắt của Shu, anh nhìn thấy một đứa bé cỡ mười lăm, mười sáu tuổi, quần áo rách rưới, cơ thể gầy gòm ốm yếu ngồi ở một ngay đầu cầu.
"Em đã lớn đến thế này rồi sao..." Shu lẩm bẩm. Năm năm trôi qua, Kohaku đã thay đổi nhiều, cao hơn lúc trước phải một nửa. Chiếc quần ngắn chỉ đến gối, không che được đôi chân dài đặt trên mặt đất lạnh lẽo. Tóc em cũng trở nên rất dài, chạm gần đến cả mông.
Shu chậm rãi đến trước mặt nó. Bóng người cao lớn đổ xuống, che lấp ánh trăng. Kohaku vẫn không ngẩng mặt lên, đầu cúi thấp, tay ôm gối trông rất đáng thương.
"Kohaku, anh đến rồi." Shu nói.
Kohaku ngước mặt lên. Đôi mắt lanh lợi cùng bộ lông mi dài đẹp đẽ. Khuôn mặt bẩn thỉu nhưng vẫn không thể giấu đi nét đẹp nữ tính. Hai gò má hóp sâu vì cuộc sống khốn khổ, ăn uống không được đầy đủ. Em vẫn là Kohaku của ngày trước, chỉ là đã trưởng thành hơn, đôi mắt già đời cùng mệt mỏi.
Và rồi em sẽ khóc nức nở, chạy đến ôm lấy Shu. Sự chờ đợi của em đã được đền đáp. Gia đình cuối cùng của Kohaku đã đến đón em.
Đó là những gì mà Shu tưởng tượng sẽ xảy ra. Nhưng khuôn mặt ngẩng lên nhìn lấy anh lại không phải là của Kohaku, mà là của một người hoàn toàn xa lạ.
"Shu, đó không phải là Kohaku." Inori nói.
"Anh gọi em?" Đứa trẻ ăn mày nói.
"Xin lỗi, anh nhận nhầm người. Em có thấy một thằng bé cỡ em hay tới đây không?" Shu nói.
"Em rất đói." Đứa trẻ xòe tay ra.
Shu không tiếc rẻ mấy đồng bạc và đưa nó một chút tiền.
"Người mà anh kiếm trông như thế nào? Tên gì?" Đứa ăn mày nhét tiền vào sâu trong ngực áo và nói.
"Kohaku. Nó là một đứa con trai nhưng có dáng vẻ như con gái và rất xinh đẹp. Mắt to, mi dài, da trắng như tuyết." Shu nói.
Đứa trẻ ăn mày lắc đầu. "Xin lỗi. Em chưa từng gặp ai như thế trong ba năm ở đây."
Shu thất vọng, đôi mắt nhìn quanh cây cầu Daigo. Kohaku vì chờ quá lâu nên rời đi, hay là nó vốn chưa hề đến được nơi đây. Lòng anh như lửa đốt, không thể bỏ đi sự lo lắng. Trên cây cầu còn có một số người, Shu tiến đến và hỏi thăm tất cả. Nhưng vẫn như cũ, không một ai từng thấy qua Kohaku.
Shu đứng trên cây cầu chờ một đêm. Người đi đường qua lại ngược xuôi. Xe ngựa chở hàng ra vào thủ đô Ashina nhộn nhịp. Không có bóng dáng của Kohaku. Hừng đông muốn tới, mặt trời vàng khè ló dạng ở hướng Đông xa.
"Shu, hay là chúng ta đi nơi khác hỏi thăm." X nói.
"Không, chúng ta chờ tiếp."
"Một đứa bé như em không ai cần cả và em sẽ c·hết như một kẻ ăn mày." Một nhẫn giả đứng trước Kohaku và nói. Giọng trầm khàn đầy nam tính. Hắn bịt kít khuôn mặt mình bằng băng vải màu trắng, để lộ cặp mắt cô độc nhìn đời đầy thù ghét. Trên trán có chiếc băng sắt khắc ký hiệu của Vụ Ẩn Trấn.
Kohaku nghiêng đầu, mỉm cười thật lòng. "Anh có đôi mắt giống em."
Biểu cảm của nhẫn giả giãn ra, hắn nhìn thẳng vào cặp mắt của Kohaku. Em không có gì sợ hãi và cũng không có suy nghĩ gì, chân chất đáp lại ánh nhìn của nhẫn giả. Hai người cứ như thế một hồi.
"Nhóc, em có muốn được người nào đó cần đến không? Em có thể làm mọi thứ cho anh không?" Nhẫn giả chậm rãi nói.
Kohaku im lặng. Em đã chờ ở cây cầu này hai năm. Em chờ vì hi vọng Shu sẽ đến. Nhưng nếu Shu vẫn còn sống, anh ấy đã đến từ lâu. Ngày hôm đó, Kohaku không biết tình hình thực tế. Nhưng em nhớ rõ sự gấp gáp và đắn đo của Shu. Em biết anh đã lựa chọn ở lại chặn đám người ấy để em được sống sót. Kohaku mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Shu đã không còn trên thế giới này nữa.
Kohaku gật đầu.
"Kể từ hôm nay, em thuộc về anh." Nhẫn giả nói.
Kohaku ngơ ngác đứng lên và đến gần nhẫn giả. Nhẫn giả xoa lấy đầu của em đầy dịu dàng và kéo em đến đứng sát bên người.
"Đi với anh nào." Zabuza nói.