Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 38: Bản Linh
Đó chắc chắn là điều anh sẽ nói. Inori biết là như vậy. Nhưng hiện tại, Shu lại không có ở đây. Trên giường không có bóng ai, căn phòng vắng vẻ chỉ có một mình em.
"Anh hiện tại đang làm gì, Shu?" Inori nằm dài lên giường. Chăn mền có chút dư vị của Shu để lại, có mùi giống như anh.
Thế giới hồn thuật, Ai Cập, bãi đất trống. Một lỗ đen mở rộng và nuốt chửng lấy Shu. Anh một lần nữa bước tới tấm màn thế giới. Như mọi khi, Shu sẽ dễ dàng xuyên qua nó và đi vào đường hầm không thời gian. Nhưng lần này, một tấm lưới xuất hiện và ngăn cản. Dù X có tiêu hao bao nhiêu năng lượng, cơ thể của Shu cũng không thể vượt qua. Tấm lưới đàn hồi, phản lại sức mạnh.
Trên bãi đất trống, bọn họ thấy Shu biến mất thì rời đi. Bỗng nhiên phía sau phát ra một t·iếng n·ổ to, sóng âm thổi tà váy bay phấp phới. Atem, Mahad và Siamun sững sờ. Cả ba quay lưng lại nhìn, một cái hố to xuất hiện, Shu nằm chèo queo trên đất, quần áo bị cháy đen thui, mái tóc dài bị đốt đi chỉ còn đến mang tai, mặt mũi như bị than bôi đen.
Mahad vội vã chạy tới xem xét. Shu không có b·ị t·hương nặng, chỉ có vài vết bỏng nhẹ. Mahad chậm rãi đỡ Shu dậy và hỏi thăm: "Xảy ra chuyện gì?"
Shu thở ra một đám khói đen. "Ta cũng không biết. Mọi lần đều thành công, nhưng thế giới này lại có một tấm lưới ngăn cản."
Atem nhíu mày, nhìn sang tể tướng Siamun. "Ngươi có biết vì sao không?"
"Để thần nghĩ xem." Siamun trầm tư vài giây. "A! Nếu thần nhớ không lầm, trong thần viện có một cuộn giấy ghi chép về một tấm lưới bảo vệ thế giới chúng ta. Cuộn giấy rất cũ, không rõ niên đại. Thông tin cũng không có gì chứng thực nên ta hoàn toàn quên mất."
"Đúng ra chỉ cần tiêu hao 1,12 GW để rời đi." X nói. "Ban nãy ta dùng gấp đôi số lượng cũng không thể phá tan tấm lưới."
"Hay là chúng ta nhờ Pharaoh cho thêm năng lượng?" Mahad đề nghị.
"Không được. Ta dù không phân tích ra chính xác, nhưng tấm lưới đó rất bền, khó mà xé rách. Mỗi thế giới cũng có một quy luật riêng. Nếu chúng ta xé rách tấm lưới, rất có thể sẽ sinh ra hậu quả rất nghiêm trọng. Ổn thỏa nhất vẫn là tìm cách khác, không thể cậy mạnh." X nói.
"Linh hồn kia nói không sai." Atem cất cao giọng nói. "Siamun, từ hôm nay đặc cách cho Ouma Shu tiến vào thần viện. Để cho cậu ta tìm cách giải quyết."
"Pharaoh, không thể được! Thần viện là nơi cất giữ thông tinh trọng yếu của Misr!" Siamun lên tiếng ngăn cản.
"Ta có kế hoạch." Atem nói với Siamun, sau đó quay sang hướng các người hầu ở xa và lớn tiếng. "Các ngươi triệu thần quan Shada và thần quan Isis tới chỗ ta."
"Vâng!" Người hầu vội vã rời đi.
Siamun nghe thấy mệnh lệnh của Atem thì im lặng xuống, không phản đối nữa. Ông hiểu ra điều mà Pharaoh muốn làm.
"Chúng ta nên đưa Shu đi chữa trị." Mahad nói.
Cung điện Ai Cập rộng lớn, chia ra làm nhiều khu vực khác nhau và đảm bảo mỗi vai trò nhất định. Chính điện là nơi ngai vàng hiện hữu, Pharaoh cùng các thần quan bàn chuyện đều là ở đây. Thần điện, nơi cất giữ tất cả các Linh Vật của Ai Cập. Thần viện, nơi cất giữ tri thức quan trọng về ma thuật. Pháp điện, nơi các ma pháp sư học tập và rèn luyện. Chung viện, nơi ở của người hầu. Cấm viện, nơi quân lính hoàng cung tập luyện và ăn ở, đồng thời là kho binh khí và áo giáp.
Trong đó, y điện, là nơi các y sư tiến hành chữa trị cho nhân sự bên trong hoàn cung. Pharaoh cùng các thần quan hiếm khi tới nơi này, thường thì bọn họ đều dùng ma pháp mà chữa trị.
Y điện được nằm ở một khu vực vắng vẻ, cách xa với phần còn lại của hoàng cung và xây theo hướng Bắc, mục đích tránh nắng và tạo sự mát mẻ cho người bệnh. Khi Pharaoh xuất hiện, các y sư hết cả hồn, tưởng là kiểm tra đột xuất. Tất cả mọi người nhốn nháo chạy vào chỗ, tư thế trang nghiêm, tâm trí tập trung tối đa.
Y điện là một khu nhà rộng lớn, không có từng phòng bệnh ngăn cách, tất cả giường bệnh đều được đặt chung, cách nhau tầm một hai mét. Trần nhà cao, tường có nhiều lối thông gió và cửa sổ, mục đích để cho ánh nắng chiếu vào và không khí lưu chuyển thông thoáng. Ngay ở cửa vào có một cái bàn làm việc của trưởng y sư, tất cả người bệnh ra vào đều phải có sự đồng ý của ông.
Trưởng y sư gặp Pharaoh bước vào thì sợ hãi đứng lên cúi chào. Atem mỉm cười đáp lễ, nhưng không nói. Mahad, Siamun và Shu đi ở phía sau. Mahad dìu Shu ngồi lên một giường bệnh, ga nệm màu sữa, giường làm từ gỗ thô. Y tá xung quanh tiến đến và giúp Shu cởi ra chiếc áo cháy đen. Cơ thể lực lưỡng hiện ra với những đường cơ bắp rắn chắc.
Atem chú ý tới cánh tay phải biến mất của Shu. Phần khuỷu tay bị đứt vuông vắn, là bị v·ũ k·hí chém ra chứ không phải do t·ai n·ạn.
"Nếu không phiền, ta có thể hỏi chuyện cánh tay phải của ngươi không?" Atem lên tiếng.
Mahad cũng để ý đến sự khuyết thiếu của Shu. Ban đầu gặp nhau, tứ chi của Shu đầy đủ nhưng giải trạng thái hợp thể xong thì mất một. Mahad thấy nhưng không hỏi, chuyện riêng tư của người ta nên anh không muốn nhiều chuyện.
Shu bật cười, sờ lấy phần thịt đã lành lặn từ lâu nơi khuỷu tay phải. "Là do ta quá thiển cận."
"Ta có thể giúp ngươi có lại cánh tay." Atem nói.
Shu xua tay. Mu bàn tay trái rực lên dấu ấn của đế vương. Trước sự bất ngờ của Pharaoh cùng Siamun và Mahad, anh cho tay vào cõi lòng của bản thân và rút ra tâm hồn đế vương. Từng đường chỉ xanh lam hợp lại dưới khuỷu tay phải và hình thành cánh tay bằng đá xanh đen.
Mahad sáng rực hai mắt, cúi người xuống và săm soi cánh tay mới của Shu. "Đây là loại ma pháp gì? Phương thức nó hình thành rất tương tự với Linh Vật, nhưng lại không dùng cổ ngữ."
Atem và Siamun ở một bên rung động, người trẻ rất hứng thú, người già thì nhíu chặt hàng lông mày.
"Sức mạnh đế vương của Shu có phần giống với Linh Vật của các ngươi." X nói. "Đều là linh hồn của bản thân cụ thể hóa. Một bên thì biến thành công cụ, bên còn lại thì hóa thành một sinh vật."
"Đế vương? Ngươi thật sự là một vị vua?" Mahad giật mình.
"Không phải." Shu lắc đầu. "Đây chỉ là cách gọi của sức mạnh này mà thôi."
"Cái tên rất phù hợp. Có thể rút ra sức mạnh linh hồn của một người mà không tiêu hao Hồn Lực hay Ma Lực, Đế Quyền này không yếu." Atem vòng tay nói, anh cảm nhận được một sự bất đắc dĩ ở Shu. Sức mạnh này bản thân Shu không muốn, nhưng có người áp nó lên anh. Giống như sự thừa kế ngôi báu của một vị vua. Có lẽ Atem và Shu có nhiều điểm tương đồng hơn là bản thân Pharaoh nghĩ.
Đúng lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Hai vị thần quan Shada và Isis xuất hiện. Shada đầu trọc, mặc áo choàng trắng tinh, trang phục đơn giản ít phụ kiện, tai đeo hai chiếc vòng vàng, trán có một hình xăm đen. Trang phục của Isis rất giống Mahad, nhưng không có phần bảo vệ vai, chiếc mũ trùm được gắn vương miệng vàng khắc họa hình chim ưng, bao lấy khuôn mặt, ở cổ có một chiếc vòng vàng mang biểu tượng con mắt.
"Thần quan Shada! Thần quan Isis! Giáng lâm!" Một người hầu ở phía sau hét lớn.
Hai vị thần quan đến trước mặt của Pharaoh và quỳ xuống kính chào. "Chúng thần nghe lệnh Pharaoh!"
"Đứng lên đi." Atem hiền hòa nói. "Isis, ngươi đến dùng ma pháp chữa cho người bạn này giúp ta."
"Vâng!" Isis tiến về phía trước.
Isis là một người phụ nữ trẻ, dáng người cao gầy, làn da mật ong trơn láng, cử chỉ yểu điệu nhưng rất uy nghiêm và trịnh trọng. Cô ấy đến trước mặt Shu, môi mềm lẩm bẩm cổ ngữ.
"Tinh linh nghe lệnh ta, ban xuống quyền uy của người. Tinh Linh Chúc Phúc!" Một bóng người đi ra từ Isis. Linh Vật này có làn da xanh thẳm như mặt nước biển, mái tóc vàng dài đến tận hông, cơ thể mặc một chiếc váy liền thân màu xanh lục, để hở đôi bờ vai nhẵn nhụi và mềm yếu. Linh Vật đội một chiếc vương miện màu bạc được thiết kế rất đơn giản, ít đi sự thần thánh và xa lạ, nhiều thêm cảm giác thân cận và dễ gần.
Linh Vật xòe tay ra, một luồng ánh sáng nở rộ như một đóa hoa và rơi lên cơ thể của Shu. Những vết bỏng nhẹ trên cơ thể của anh chậm rãi tan biến.
X "ồ" lên một tiếng, tấm tắc nói: "Sử dụng Hồn Lực ảnh hưởng đến thực tại là như thế này."
Shu ngạc nhiên kiểm tra cơ thể. Không chỉ v·ết t·hương khỏi hẳn, tất cả bụi bẩn và sự mệt mỏi trong người cũng biến mất. Làn da trắng trẻo, khác hẳn với tất cả người dân Ai Cập lộ ra.
"Cảm ơn ngươi." Shu nói.
"Không có gì. Ngươi nên cảm ơn Pharaoh." Isis mỉm cười.
"Cảm ơn Pharaoh."
Atem cười, xua tay ý bảo không cần để ý.
"Shu ạ. Ta không thể giúp người trở về, nhưng có lẽ thần viện có kiến thức giúp được ngươi. Nhưng không phải ai cũng có thể vào thần viện. Ta cần ngươi phối hợp kiểm tra một thứ." Atem nói.
"Ngươi cứ tự nhiên." Shu nói. Anh có chút tò mò trong lòng.
Atem ra hiệu cho Shada. Thần quan đầu trọc cúi đầu nhận lệnh. Anh ta đi tới trước mặt của Shu và lấy ra từ trong túi áo một chiếc chìa khóa bằng vàng có kích cỡ rất lớn. Chiếc chìa khóa có hình chữ T, trên đầu đính lấy một cái hình thoi. Shu ngay lập tức nhận ra biểu tượng này. Chìa khóa của sự sống, Ankh, là một biểu tượng nổi tiếng, xuất hiện rất nhiều trong nghệ thuật và văn hóa Ai Cập cổ.
"Ngươi ngồi yên là được." Giọng Shada vang vang, như nói ra từ một chiếc loa thu nhỏ. Anh ta đưa chiếc chìa khóa về phía trước. "Thiên Niên Đĩnh! Hãy cho ta thấy bản chất tâm hồn của người này!"
Tầm mắt của Shada phóng lớn và đi thẳng vào trong ngực của Shu. Một thế giới tối tăm không một tia sáng. Ở giữa của thế giới này, ngồi một người đàn ông cao lớn, cơ thể đồ sộ với lớp áo giáp trắng tinh. Đặt bên cạnh người đàn ông là một thanh kiếm vuông vắn có bảng rất lớn, hơn xa bất kì loại v·ũ k·hí thông thường nào. Thanh kiếm dường như làm từ cùng một chất liệu tạo nên áo giáp, lưỡi cùn và có hai đường xanh lạ chạy dọc, phát sáng xanh làm huyền ảo.
Phân hồn của Shada xuất hiện trong thế giới tối tăm và đứng trước mặt của Linh Vật. Người đàn ông thấy anh, phản ứng rất nhẹ nhàng, đầu nhẹ nâng lên và nhìn Shada. Khuôn mặt của người đàn ông thân thiện nhưng rất uy dũng, chính là chân dung mà tất cả mọi người sẽ hình dung khi tưởng tượng đến một vị vua khôn ngoan, lòng dạ sâu thẳm, một vị tướng uy dũng nhìn thấu mọi âm mưu chiến trường và một kiếm sĩ đáng sợ, xác c·hết hằng hà sa số bỏ lại sau lưng.
"Ngươi tên là gì, Tinh Linh?" Shada nói.
"Artorigus, Đế Vương của các Thánh Kỵ Sĩ." Linh Vật nói.