Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 77: Bảy làng

Chương 77: Bảy làng


"Linh cảm." Inori dẫm mạnh chân, sàn gỗ nứt toác, dáng vẻ thanh mảnh hóa thành bóng mờ lao tới.

Lee trợn to mắt, phổi vội vã hít sâu một hơi. Nắm đấm của Inori lao tới, tạo ra một lốc xoáy nhỏ quanh bàn tay, phát ra tiếng rin rít. Lee cúi người, tránh né thành công đòn t·ấn c·ông, bàn tay nắm lại nhắm thẳng bụng của Inori mà phang.

Inori lên gối, đánh bật cánh tay của Lee, em chỉ còn một chân giữ lại thăng bằng. Lee chớp lấy cơ hội và quét một vòng, đá gót chân của Inori rời khỏi mặt đất.

Lee nở một nụ cười mà cậu ta cho là rất ngầu: "Thể thuật được lắm Inori. Nhưng bạn vẫn còn rất non."

Trong không trung, hai tay của Inori chạm nền đất mà chống đỡ, không để cho mình ngã xuống. Em xoay người, cẳng chân duỗi thẳng đánh vào Lee.

"Kiểu này cũng được?!" Lee nâng cao hai tay, đỡ lấy từng đòn đá liên hoàn của Inori.

Inori càng xoay càng nhanh, hai tay nhịp nhàng đỡ lấy chuyển động của cơ thể, di chuyển phù hợp theo động tác. Một lốc xoáy nhỏ hình thành quanh cơ thể của em, đòn đá dần trở nên sắc như dao, cắt ra tay áo của Rock Lee.

Lee không ngừng bị Inori dồn ép, lùi dần về phía sau. Em kéo hai chân lại với nhau, hai tay dùng lực bắn cơ thể lên. Đôi giày cứng ngắc đập thẳng vào khuôn mặt của Lee. Cậu ta văng ra một khoảng xa, dễ dàng đáp lên mặt đất, không có vẻ gì là bị thương nặng.

"Được lắm, kiểu này mình phải nghiêm túc thôi." Lee lau vết dày trên mặt và nói.

Inori dừng lại cơ thể giữa không trung, hai chân nhẹ nhàng đáp lên sàn gỗ.

"Chúng ta dừng ở đây thôi." Shu bước lên phía trước và nói. Anh chỉ vào cái đồng hồ treo trên tường. "Ngươi không muốn dự thi, nhưng chúng ta thì muốn."

Lee bặm chặt môi, tay phủi lấy bụi bẩn trên quần áo. Ở Inori, cậu có thể thấy được sức mạnh thể thuật mà hiếm ai truy đuối, giống hệt với bản thân. Lee rất phấn khích khi tìm được một đối thủ như vậy, chiến đấu có cảm giác thú vị hơn hẳn. Hiện tại thời điểm có chút không thích hợp, nhưng trong tương lai, Lee chắc chắn sẽ còn tìm tới.

"Được, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ tái đấu." Lee nhìn chằm chằm về phía Inori.

Shu bước ra, chặn lấy ánh mắt của cậu. "Muốn động đến người phụ nữ của ta. Ngươi còn chưa đủ tư cách."

Lee nghiến răng ken két, lòng bực bội không thôi. "Tên sở khanh này!"

Ba người bọn họ quay lưng đi mất, không còn chú ý tới chàng trai nhiệt huyết này.

Shu thì thầm vào tai của Inori: "Đòn ấy em học ở đâu vậy?"

Inori nhỏ nhẹ nói: "Anh quên sao, em từng ở trong ban nhạc. Nó là điệu nhảy đó."

"Kiểu này cũng được?" Shu thốt lên một câu giống y hệt Lee. Anh thật sự rất ngạc nhiên trước sự sáng tạo của Inori. Cơ thể không những có năng khiếu thể thuật, ngay cả đầu óc cũng rất phù hợp.

Tại chỗ cũ, Lee thả ra một hơi dài và rên rỉ: "Tại sao Inori lại đi theo cái tên mất dạy ấy chứ?!"

Một làn khói tỏa ra bên cạnh Lee, ông thầy và cũng là đội trưởng của cậu, Might Guy xuất hiện. Ông ta có dáng vẻ giống hệt Rock Lee, từ quần áo đến kiểu tóc, chỉ có khuôn mặt là già dặn hơn, giống như phiên bản trưởng thành của cậu ta. Bên ngoài có mặc thêm áo giáp nhẹ của thượng nhẫn.

Might Guy choàng lấy vai của Rock Lee, tràn đầy năng lượng nói: "Đừng lo lắng. Một ngày nào đó cô gái ấy chắc chắn sẽ nhận ra tấm lòng son của em."

Rock Lee ngẩng đầu, đôi mắt ướt nhòa nói: "Thầy nói thật chứ?"

"Tất nhiên rồi. Em quên khẩu hiệu của chúng ta à. Luôn luôn tin tưởng vào sự cố gắng của bản thân!" Might Guy nở một nụ cười lớn, hàm răng trắng bóc sáng lóa.

"Em tưởng khẩu hiệu của chúng ta là sức mạnh của thanh xuân?"

"À thì, chúng ta có nhiều khẩu hiệu mà. Em nhanh vào phòng thi đi, không trễ giờ."

"Vâng, thầy!" Lee thẳng lưng nói, sau đó lon ton chạy đi.

Vẻ mặt tươi cười của Guy biến mất, miệng lẩm bẩm: "Vụ Ẩn..."

Kakashi c·h·ế·t trong tay hai kẻ lạ mặt, Sasuke thì bị Haku g·i·ế·t c·h·ế·t. Mặc dù thông tin làng tìm được, Kohaku không có liên quan tới vụ án này. Vụ Ẩn cũng hoàn toàn không mang trách nhiệm. Nhưng không hiểu sao, Guy vẫn có chút gì đó không ổn trong lòng.

"Con bé kia đã được Kurenai xác nhận. Hiển nhiên không phải là Haku. Zabuza cũng đã c·h·ế·t. Chuyện này vốn nên chấm dứt ở đây, nhưng những lời cuối cùng mà Kakashi nói..."

Naruto ghi nhớ rất kỹ những chuyện đã xảy ra ngày hôm ấy, bao gồm cả khi Kakashi cầu xin tên Izanagi cứu lấy Sasuke. Hắn tất nhiên báo cáo lại đầy đủ mọi thứ với Diệp Ẩn. Thông tin này tự động tìm tới tai Might Guy.

Điều khiến Guy khó hiểu là tại sao Kakashi lại có hành động này, chẳng lẽ tên Izanagi có thể cứu được Sasuke. Naruto thì xác nhận Sasuke đã tắt thở từ lâu, trên đời không thiếu nhẫn thuật có thể khiến xác c·h·ế·t vùng dậy nhưng chỉ là tạm thời. Hồi sinh người c·h·ế·t thì Guy chưa bao giờ nghe nói qua.

Vấn đề này khiến hắn nhớ lại một lời đồn. Từng có nhẫn giả nghe được Kakashi cùng Rin nói chuyện, nội dung liên quan gì tới việc cô ấy được hồi sinh. Chuyện này rất là hoang đường, nên mọi người nhanh chóng bỏ quên, coi bọn họ chỉ là nói đùa.

"Kakashi nhận ra tên mang mặt nạ đó. Nếu như lời đồn lúc ấy là thật. Nếu như Izanagi thật sự có khả năng hồi sinh người c·h·ế·t. Nếu như Zabuza và Haku không hề c·h·ế·t đi!" Guy càng suy nghĩ, càng cảm thấy mình phát hiện ra một bí mật hệ trọng. Trong lòng gay go. "Vụ Ẩn thì lại có vai trò gì trong cả chuyện này. Bọn chúng rốt cuộc có mục đích gì?"

Guy vò đầu, suy nghĩ mãi mà cũng không ra được một lời giải thích hợp lý. Những vấn đề đau đầu này không phải sở trường của hắn. Kakashi rất giỏi trong việc phân tích tình hình, nhưng hiện tại anh đã không còn. Guy đành suy nghĩ tới một người khôn ngoan thứ hai, nhờ họ suy đoán xem sự thật. Hắn cảm thấy nếu mình không nhanh tìm ra bí ẩn, sẽ có một thảm họa rơi xuống đầu Diệp Ẩn.

Phòng dự thi rất rộng rãi, có hơn ba chục chiếc bàn dài, mỗi bàn dài hơn ba mét. Khi nhóm Shu bước vào trong, tất cả nhẫn giả đều đưa mắt nhìn qua, bọn họ ai cũng có dáng vẻ bất thiện giống như muốn g·i·ế·t người, cố tình tỏ ra để hù ba người.

Nhóm Shu tất nhiên không hề bị đám thanh niên này hù dọa, nghênh ngang đi tìm một chỗ trống trải mà ngồi xuống, nhẫn giả trong phòng cũng không để ý tới họ nữa. Ai cũng nhận ra bọn họ không dễ chọc. Song có không ít người tiếp tục lén lút quan sát cả ba. Trang phục lẫn dung mạo của họ thật sự quá nổi bật.

Khác với các nhẫn giả còn lại mang trang phục có hơi hướng hiện đại, nhóm của Shu vận đồng phục samurai cổ đại. Shu với bộ trang phục màu đen mình thường mặc. Inori thì vận bộ màu hồng mà anh đã tạo ra. Haku thì là một nữ võ sĩ đạo sắc xanh lam. Nhan sắc của ba người đều rất tuyệt, ngay cả Shu cũng có một bộ mặt khiến vạn nữ mê. Các nữ nhẫn giả quan sát anh, trong đầu tưởng tượng đến những điều kì lạ.

Shu liếc mắt quan sát tình hình chung quanh, phòng thi rất đông người, số lượng hạ nhẫn phải đạt đến hơn một trăm. Nhiều hơn hẳn anh dự kiến.

Một thanh niên tóc bạc tiếp cận ba người. Hắn mặc một bộ trang phục tím đậm, tóc cột thành đuôi ngựa thả phía sau, khuôn mặt hiền hậu, dễ gần, thêm cặp kính tròn khiến hắn trông có vẻ rất vô hại.

"Ba người chắc hẳn là nhẫn giả đến từ Vụ Ẩn?" Thanh niên lên tiếng.

Shu nghiêng đầu nhìn tên này, không có lý do gì tại sao lại tự nhiên đến bắt chuyện. Anh cảm thấy một là hắn mê gái, hai là hắn có âm mưu.

"Đúng vậy. Ai là người hỏi?" Shu gật đầu.

"Ta là Kabuto." Hắn gõ lên cái băng đeo trán trên đầu. "Như mọi người cũng thấy, ta là nhẫn giả Diệp Ẩn."

"Nói thẳng vào vấn đề của ngươi đi." Shu nói.

"Không cần phải xa lánh như vậy. Ta chỉ muốn làm quen với ngôi làng nổi tiếng thôi. Mấy năm gần đây Vụ Ẩn ít có tương tác với bên ngoài. Ban đầu ta cứ tưởng các ngươi sẽ không tham gia.

Nhìn ba người tuổi hơi cao, chắc hẳn không phải lần đầu tham dự cuộc thi phải không?."

Inori và Haku đồng thời nhíu chặt lông mày, ánh mắt bắn lửa nhìn về Kabuto. Hắn chảy hết cả mồ hôi hột, không biết bản thân đã nói sai điều gì.

"Chúng ta đều là lần đầu tham dự." Shu ngả người ra ghế nói.

"Ồ? Trễ như vậy, là do các bạn không tự tin vào thực lực của bản thân sao? Đợi lâu như vậy mới tham gia."

Haku mở miệng nói: "Chúng ta là do..."

Inori chạm vào vai Haku, đánh gãy lời nói. Em khó hiểu nhìn qua, Inori lắc đầu ra hiệu. Những chuyện như thế này vẫn để Shu xử lý, nói nhiều lộ nhiều không tốt.

"Ngươi nói không sai." Shu mỉm cười. "Chúng ta đợi rất lâu mới tham gia là vì bản thân rất yếu."

"Gặp nhau là có duyên, ta sẽ cung cấp nó cho mọi người một số thông tin hữu ích." Kabuto móc ra một xấp bài.

"Cái giá là gì?" Shu híp mắt.

Kabuto thầm giật mình trong lòng, bên ngoài thì không có biểu cảm gì. Thanh niên này cảnh giác hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Kabuto suy nghĩ nhanh như chớp, bịa ra một lý do: "Lần này đã là lần thứ bảy ta dự thi. Ta rất muốn đậu trung nhẫn. Nên nếu có gì, chúng ta có thể giúp đỡ nhau ở phía sau."

"Được." Shu gật đầu. "Ngươi có thể bắt đầu."

Kabuto thầm bực bội trong lòng. Thằng nhóc này có một phong thái giống như từ bên trên nhìn xuống hắn. Shu không kiêu căng, nhưng rõ ràng luôn nắm quyền chủ động trong cuộc trò chuyện khiến Kabuto rất ngứa ngáy.

Kabuto đặt một lá bài lên bài, ban đầu nó không có gì trên đó cả, nhưng sau khi hắn truyền Chaka vào, một tấm bản đồ thu nhỏ hiện lên. Là địa lý của Ngũ Đại Nhẫn Quốc và các nước lân cận. Bên trên có đánh dấu bảy ngôi làng, Diệp Ẩn, Vụ Ẩn, Sa Ẩn, Vũ Ẩn, Thảo Ẩn, Long Ẩn, Âm Ẩn. Không chỉ thế, trên bản đồ còn đánh dấu từng con số ở mỗi làng, tượng trưng cho số hạ nhẫn tham gia cuộc thi.

Tám mươi bảy nhẫn giả Vụ Ẩn. Ba mươi nhẫn giả Sa Ẩn. Hai mươi mốt từ Vũ Ẩn. Thảo Ẩn và Long Ẩn đều có sáu người. Ít nhất là Vụ Ẩn và Âm Ẩn, mỗi làng chỉ có một đội bao gồm ba nhẫn giả.

"Số lượng không ít." Inori chống cằm, hai má phún phín nói.

Kabuto gật đầu và nói: "Nhiều nhất là đến từ Diệp Ẩn và Sa Ẩn, hai làng của Ngũ Đại Nhẫn Trấn. Vụ Ẩn của mấy cậu cũng nằm trong top năm, nhưng ta không hiểu vì sao lại gửi tới ít người như vậy."

"Thiếu nhân lực." Shu mỉm cười, cố ý nói to một chút cho mọi người đều nghe. "Nếu đầy đủ thì kẻ yếu như bọn ta đã không được điều đi."

Kabuto cười, hắn tin lời chém gió này mới là quỷ. Cây kiếm đen đeo sau lưng của Shu nhìn là biết không đơn giản, tư thế thì lúc nào cũng sẵn sàng tấn công và phòng ngự. Không chỉ riêng anh mà cả hai cô gái mọi lúc đều đề phòng. Có thể nói bọn họ không mạnh nhất, nhưng nếu nói bọn họ yếu, đó là kẻ ngu.

Chương 77: Bảy làng