Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 78: Yểm

Chương 78: Yểm


Trong đám đông có một thằng nhóc mặt tròn, tóc búi lên dựng đứng sau đầu, hai tai đeo hoa tai hình tròn đơn giản. Mắt cậu hẹp dài như mắt báo, thân mang chiếc áo thiết kế giống như giáp lưới, bên ngoài là một chiếc áo khoác ngắn màu xám. Cậu là Nara Shikamaru, một trong những tân binh hạ nhẫn năm nay của Diệp Ẩn.

Shikamaru bĩu môi mà nhìn lấy Shu. Nếu ai mà tin tưởng lời nói của hắn thì thật sự là kẻ ngu, nhìn dáng vẻ thôi đã biết là không yếu. Shu nghĩ rằng ai cũng dễ lừa gạt hay sao.

Bên cạnh Shikamaru, một thiếu nữ có mái tóc bạch kim, mái để thả một bên, dài đến tận cằm, phía sau là một chiếc đuôi ngựa dài đến tận hông. Con bé mặc một chiếc váy ngắn màu tím, hai bên hông xẻ đôi để dễ di chuyển. Nó là Yamanaka Ino, một hạ nhẫn thuộc đội của Shikamaru.

Thành viên cuối cùng của bọn họ là Choji Akimichi, một thằng nhóc mập mạp có mái tóc màu nâu nhạt dựng đứng. Trang phục là một chiếc áo màu sữa với chữ "thực" trong lương thực to lớn vẽ ở trên. Bên ngoài là một chiếc áo khoác xanh mỏng, cổ choàng chiếc khăn trắng. Hai tay của Choji đều được băng kín, chỉ để lộ ngón tay. Trên má có hai vệt xoáy nhạt.

Sau Shu, hạ nhẫn cũng tiến tới tụ tập đầy đủ. Trong đó có cả nhóm của Naruto, bao gồm bản thân hắn, Sakura và Yukiko Nohara.

Ino tất nhiên biết đến những gì đội của Sakura trải qua, tin tức Kakashi cùng Sasuke t·ử n·ạn đều đã lan truyền khắp làng. Thuở nhỏ, Ino cùng Sakura là bạn, nhưng vì cả hai cùng thích Sasuke nên dần xa lánh nhau. Hiện tại, mục tiêu ấy đã không còn, Ino chỉ cảm thấy càng ghét Sakura hơn. Nó nghĩ rằng nếu Sasuke ở trong đội mình, nó sẽ bảo vệ được cho cậu.

Trong ấn tượng của Ino, Sakura ngoài thông minh ra, chỉ là một đứa con gái không có chút ý chí chiến đấu. Khi còn là bạn, Ino đã phải bảo vệ cho em khỏi bọn bắt nạt không ít lần.

Đồng tử của Ino co lại và đến trước mặt của Sakura. Khuôn mặt của nó cứng ngắc, dường như không biết phải tạo ra cảm xúc gì. Ino nói: "Rốt cuộc cũng xuất hiện, đồ vô dụng."

Từ khi trở về từ nhiệm vụ của Sóng Quốc, Naruto và Sakura chẳng gặp mặt ai. Hắn thì tập trung vào rèn luyện để tìm kiếm con đường mạnh lên. Em thì không dám đối mặt với những người khác, nên đành theo Naruto luyện tập.

Sakura cúi thấp đầu, không nói lại gì. Bản thân em cũng nhận thức được sự ăn hại của mình. Ngày hôm ấy, Naruto g·iết Haku. Sasuke bảo vệ Naruto. Kakashi hi sinh tính mạng để đổi lấy cơ hội sống cho hai người. Còn Sakura thì đứng nhìn.

"Đáng lẽ ra người nên c·hết phải là ngươi." Ino gằn giọng.

Sakura khẽ run nhẹ, cố gắng giữ cho khuôn mặt không thay đổi. Naruto đứng gần bên, nhận ra hết thảy thay đổi của em. Khác với Naruto, Sakura vì là người bàng quang đứng nhìn nên thực tại vẫn chưa nhuộm đen trái tim nó. Nó không hiểu cảm giác bản thân yếu ớt dẫn đến đồng đội t·ử n·ạn giống Naruto.

Sakura hiển nhiên rất đau khổ. Nhưng em chỉ cố gồng gánh mà đi theo Naruto. Tâm hồn quá yếu ớt để hình thành nên quyết tâm, Sakura chỉ muốn bỏ mặc hết thảy không muốn suy nghĩ nữa. Chắc chắn cũng không có bao nhiêu hi vọng báo thù cho Kakashi.

Trong thâm tâm đen tối của Sakura, một bản thể khác mở miệng tuôn ra những lời giống như ma quỷ rỉ tai.

"G·i·ế·t c·hết nó đi." Yểm lên tiếng. "Nó biết cái gì mà dám phán xét ngươi. G·i·ế·t c·hết nó đi."

Sakura lắc đầu, ném đi những suy nghĩ tăm tối. Những ngày gần đây, em ngày một cảm thấy xa lạ với bản thân. Đôi khi, một giọng nói xa lạ phát lên trong đầu, xui khiến Sakura làm những điều rất tàn ác. Nó giống như Naruto, một tâm hồn bất lương.

Shikamaru bước lên, chạm lấy vai của Ino và nói: "Được rồi, đừng trách Sakura. Không ai muốn chuyện đó xảy ra cả."

Choji chẳng quan tâm gì, tay bóc lấy snack mà ăn. Miệng nhai nhóp nhép.

Ino đáng bật tay Shikamaru, lớn tiếng nói: "Không muốn cái con khỉ. Nếu cô ta không có lỗi lầm gì, tại sao phải trốn tránh?!"

Ino chỉ thẳng tay vào mặt Sakura. Tất cả hạ nhẫn quay đầu nhìn về phía họ. Shu liếc đôi mắt qua. Là con bé và thằng nhóc tóc vàng ngày hôm đó. Anh rất nhanh hiểu ra bọn chúng đang tranh cãi điều gì. Cuộc đời này là như thế, không công bằng.

Nếu ngày đó Haku không g·iết bọn chúng, bọn chúng sẽ g·iết Haku. Tồn tại của con người chính là một cuộc chiến bất tận. Nếu hỏi Shu có ân hận vì đã g·iết người hay không. Trước đó có thể anh sẽ nói có. Nhưng hiện tại, đã không.

Haku cũng nghe thấy vụ tranh cãi, song em không có nhìn qua, khuôn mặt lạnh nhạt giấu đi cảm xúc. Em không muốn g·iết người, chưa bao giờ muốn cả. Nhưng em sẽ làm tất cả mọi thứ cho người thân của mình. Trước đó chỉ có Zabuza. Hiện tại còn có cả Shu và Inori. Em không hối hận, nhưng có sự đồng cảm. Nếu là Zabuza hoặc Shu, em cũng sẽ giống Sakura.

Giọng nói kì quái một lần nữa thì thầm vào tai của Sakura: "Dao trong túi. Rút nó ra. Đâm c·hết Ino. Bớt một kẻ địch. Ngươi sẽ lên trung nhẫn. Có được nhiều nhẫn thuật hơn. Ngươi sẽ mạnh hơn, sẽ có khả năng báo thù cho Kakashi.

Ôi, thầy Kakashi yêu dấu. Nếu ông ta biết ngươi yếu đuối như thế này, có lẽ đã để ngươi c·hết vào ngày hôm đó."

Bàn tay Sakura run rẩy chạm vào túi dụng cụ. Những suy nghĩ kia của em thật sự quá mê hoặc.

Naruto nắm lấy cổ tay của Sakura, lắc nhẹ đầu. Hắn bước lên phía trước, chắn giữa Ino và Sakura.

Naruto đã phát hiện ra một điều rất thú vị ở Sakura. Một con người khác, một bản thân khác. Đúng hơn là con người thật sự của em, không bị xã hội hay lương tâm giới hạn, một nhẫn giả thực thụ. Naruto muốn moi cô ta ra khỏi cơ thể thiếu nữ này. Để làm thế, trước tiên hắn phải đảm bảo cô ta sẽ không phản bội bản thân.

"Ngươi biết không, Sasuke từng tâm sự với ta về ngươi đấy." Naruto nở một nụ cười.

Ino có chút vui vẻ lên và nói: "Cậu ấy từng nói gì?"

"Yamanaka Ino. Một kẻ đáng ghét suốt ngày làm phiền đến cậu ta." Naruto phun ra lời đay nghiếng.

Ino sững sờ. Shikamaru nhíu mày, quan sát Naruto. Hồi còn ở trường nhẫn giáo, những đứa trẻ khác luôn cách xa Naruto vì lời đồn đáng sợ của vĩ thú. Nhưng Shikamaru rất hay lén lút mà trò chuyện với Naruto. Cậu quá thông minh để mà bị nỗi sợ thao túng. Song cậu cũng không ngu mà chơi với Naruto trước mặt mọi người.

Naruto là một sinh mạng buồn bã. Không cha mẹ, không người thân, không bạn bè. Nó luôn tỏ ra nghịch ngợm và quậy phá chỉ vì muốn người ta chú ý đến mình. Như thế nó có thể lôi bản thân ra khỏi sự vô hình. Nhưng hiện tại, Shikamaru phát hiện. Đó không còn là Naruto nữa rồi. Người đứng trước mặt Shikamaru là một con rắn độc.

"Ngươi nghĩ bản thân tốt hơn Sakura? Ngươi nghĩ ngươi cứu được Sasuke? Nếu không có Sakura ở đó, khách hàng đã bị g·iết c·hết. Thể loại như ngươi thay vào, đừng nói cứu lấy ai, có khi hại c·hết cả đồng đội lẫn khách hàng." Naruto cười khẩy nói.

"Mày!" Ino siết chặt nắm đấm. Từ khi nào mà lời lẽ của Naruto trở nên thâm độc như thế này. Nó sững sờ không biết phải phản ứng ra sao.

Shikamaru kéo Ino rời đi, không muốn gây thêm sự chú ý vào đồng đội của mình. Cậu quay đầu nói với Naruto một câu: "Ta biết cậu rất đau khổ. Nhưng Naruto không phải là con người như thế."

Naruto cười khẩy. Trong lòng nghĩ thầm: "Ngươi thì biết gì đến con người của ta. Ngươi cũng chỉ là một kẻ hai mặt mà thôi. Làm bạn với ta nhưng lại sợ người khác biết được. Chúng ta không có khác nhau lắm đâu."

Naruto quay đầu lại, đối mặt Sakura. Hắn nở ra một nụ cười hiền hòa, mang một chút hình ảnh của quá khứ. "Đừng nghe con nhỏ đó nói, Sakura. Mình tin tưởng cậu!"

Sakura khẽ giật mình, đồng tử mở rộng. Tấm lòng mệt mỏi nhiều ngày nay rốt cuộc tìm thấy được sự thư giãn. Tất cả mọi thứ đã thay đổi, nhưng Naruto vẫn còn đó. Người duy nhất mà em có thể tin tưởng.

"Ừm..." Sakura gật nhẹ đầu.

Yukiko không nói gì cả, đứng lại gần bên Sakura, nắm lấy tay của em để an ủi.

Naruto trở về chỗ ngồi của mình. "Rất tốt. Nó đã bắt đầu dựa vào ta. Bước kế tiếp là biến nó thành công cụ hữu dụng."

Nhóm của Gaara quan sát mọi chuyện. Thầm nghĩ Diệp Ẩn cũng không hòa đồng như bọn chúng tưởng.

Nhóm của Neji ẩn trong đám đông. Neji thì nghĩ rằng tất cả là vận mệnh, Sasuke và Kakashi đã đến lúc c·hết, cho dù là ai cũng không ngăn được. Rock Lee càng vững tin vào con đường của mình, chỉ có cố gắng và cố gắng hơn nữa, cậu mới sẽ không bao giờ gặp phải hoàn cảnh như đội của Naruto.

Vụ tranh cãi dừng lại, Kabuto cũng không nhìn lấy bọn họ nữa, quay về nói chuyện với Shu.

"Gần đây mới có một hạ nhẫn và thượng nhân t·ử v·ong trong khi làm nhiệm vụ. Có liên quan tới Vụ Ẩn của cậu đấy." Kabuto nói.

"Vụ này ta biết. Chủ mưu là tên bạt nhẫn Zabuza và tùy tùng của hắn. Vụ Ẩn chúng ta truy lùng chúng đã bấy lâu nay. Thủy Ảnh rất cảm kích vì Diệp Ẩn đã diệt mối họa này giúp chúng ta." Shu nói.

"Tất nhiên rồi, chúng ta dù sao cũng đã kết minh." Kabuto mỉm cười. "Nhắc đến mới nhớ, Vụ Ẩn cùng Âm Ẩn là hai ngôi làng mà Diệp Ẩn thành lập mối quan hệ sau cùng. Nói đến Âm Ẩn, chắc cậu cũng không rõ lắm về nó. Âm Ẩn là một ngôi làng nhỏ mới thành lập không bao lâu."

Một nhẫn giả bỗng dưng nhảy ra, phóng hai con dao nhỏ về hướng Kabuto. Kabuto tung người, lao ra khỏi ghế tránh lấy đòn t·ấn c·ông. Hai con dao tiếp tục bay về phía Shu. Haku rút kim châm, quẹt hai nhát mờ ảo đánh bật ám khí. Tiếng leng keng vui tai phát ra.

Neji ngay lập tức bật sức mạnh của Bạch Nhãn, gân quanh mắt nổi lên.

Một tên nhẫn giả thứ hai lao tới, nắm đấm rít gió nhắm vào đầu của Kabuto. Hắn ngả người, tinh chuẩn tránh được đòn đánh lén, nắm đấm sượt qua khuôn mặt.

Kabuto mỉm cười tự tin. Neji thì lại nhíu mày.

"Rắc!" Mắt kính của Kabuto vỡ tan, một cơn choáng váng lao đến. Hắn không kiềm chế được mà cúi xuống ói mửa.

Neji nhìn thấy hết tất cả, trong lòng thầm nghĩ: "Chakra kết nối với tay của hắn... là để khống chế âm thanh sao?"

Nhóm của Shu bình chân như vại, vẫn ngồi im ở trên ghế, không hề quan tâm tới Kabuto. Bọn họ nhìn sang những tên nhẫn giả vừa ra tay.

Tên đầu tiên có mái tóc đen bù xù và dựng đứng. Shu cảm thấy đây chắc là kiểu tóc thời thượng của thế giới nhẫn giả, đi đâu cũng gặp. Thân trên của hắn mặc một chiếc áo màu da, viết lên ba chữ "tử" có nghĩa là c·hết. Bên dưới là một chiếc quần có họa tiết da rắn. Cổ choàng một chiếc khăn tương tự. Kẻ này là một trong ba nhẫn giả từ Âm Ẩn Trấn, Zaku Abumi.

Tên thứ hai có dáng người cong vòng như thằng gù nhà thờ đức bà. Trang phục y hệt như Abumi, chỉ có chiếc áo là có màu tím nhạt, tay áo dài giấu đi đôi tay. Khuôn mặt bị băng vải che lấp, chỉ để lộ một con mắt trái. Hắn là Dosu Kinuta, cùng đội với Abumi, trán có băng của Âm Ẩn.

Nhờ có Radar Scope nên Shu có thể nhìn thấy đồ vật giấu dưới tay của Kinuta. Nó giống như là một găng tay bằng kim loại, bề mặt có nhiều lỗ hổng giống như cây sáo. Ban nãy khi Kinuta t·ấn c·ông, âm thanh xung quanh tay hắn đã được đề cao. Shu cũng thấy được Chakra bao lấy sóng âm vô hình. Chúng chính là lý do Kabuto mắc ói.

Kẻ thứ ba của Âm Ẩn cũng bước lên phía trước, bọn chúng đứng thành một hàng. Thành viên cuối cùng là một nữ nhẫn giả. Mái tóc đen dài, chạm đến hông. Quần cùng khăn choàng cổ họa tiết rắn. Bên trên là một chiếc áo không tay màu xanh lục nhạt

"Chúng ta không phải là một ngôi làng "nhỏ" như ngươi nghĩ đâu, Kabuto?" Kinuta quẹo đầu bốn lăm độ mà nói.

Chương 78: Yểm