Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 80: Rừng c·h·ế·t

Chương 80: Rừng c·h·ế·t


Cuộc thi tiếp tục diễn ra. Với sự trợ giúp từ Leviathan, Haku và Inori dễ dàng lấp đầy giấy thi của bản thân. Song vẫn còn có câu hỏi thứ mười mà chưa có một ai trả lời.

Khi đồng hồ điểm bốn mươi lăm phút, Ibiki lên tiếng: "Hiện tại, ta sẽ công bố câu hỏi cuối cùng."

Tất cả mọi người ngay lập tức chú ý. Mười câu, nhưng chỉ chín câu là có nội dung, câu thứ mười thì có hàng chữ "chờ giám thị công bố".

"Nhưng trước đó, các em phải làm một lựa chọn." Ibiki mỉm cười. "Từ bỏ hay tiếp tục. Từ bỏ sẽ ngay lập tức bị hủy tư cách dự thi, đồng nghĩa với hai đội viên còn lại cũng sẽ thất bại theo. Tiếp tục trả lời câu hỏi thứ mười, đúng thì không sao, nhưng sai sẽ bị hủy tư cách trở thành trung nhẫn. Vĩnh viễn. Nhưng hai người còn lại sẽ không bị liên lụy"

Sakura giật mình, môi bặm chặt. Em không biết bản thân phải lựa chọn như thế nào. Tất cả ô điền đều bị Ino vạch đen hết cả, Sakura chắc chắn sẽ trả lời sai câu hỏi này. Nếu em lựa chọn ở lại, Naruto chắc chắn có thể qua. Nhưng nếu em từ bỏ, Sakura sẽ còn có cơ hội ở lần sau.

Yểm lại lên tiếng: "Con nhỏ đó chơi ác nhỉ? Mỗi người chỉ có duy nhất một tờ giấy thi, không thể xin tờ thứ hai. Nó làm như vậy khác gì p·há h·oại tương lai của mình. Nó thật đáng c·hết."

Một số nhẫn giả ngay lập tức lên tiếng phản đối. Ibiki khinh thường bác bỏ hết tất cả, cứng rắn bắt buộc bọn họ phải lựa chọn. Vòng thi này là do hắn lập, hắn tạo ra luật lệ. Tất nhiên, chẳng có ai dám hé răng ra nữa.

"Ta xin từ bỏ!" Một hạ nhẫn đứng dậy. Người này trông rất lớn tuổi, phải ba mươi rồi cũng nên. "Xin lỗi hai người!"

"Đội Inaho của Thảo Ẩn Trấn bị loại. Mời ba thí sinh bước ra." Một giám thị ngồi ở bên nói.

"Em... Em cũng từ bỏ!" Một hạ nhẫn khác đến từ Long Ẩn đứng dậy, lại một đội nữa ra đi.

Sakura run rẩy, trong tiếng la hét bỏ cuộc của những hạ nhẫn, cánh tay của em dần vươn lên.

Naruto đập tay thật mạnh lên bàn. Tất cả mọi người ngơ ngác mà nhìn sang hắn.

"Suốt đời làm hạ nhẫn thì có sao! Cho dù ta thất bại, nhiệm vụ vẫn là trên hết. Ta thà rằng hi sinh bản thân mình để đồng đội được bước tiếp, còn hơn trở thành một gánh nặng." Naruto hét to. "Nhẫn đạo chính là tàn khốc!"

Sakura rụt tay lại. Em lại như thế nữa rồi. Em lại là một kẻ vô dụng không thể giúp đỡ được ai khác. Naruto nói rất đúng, thà rằng hi sinh bản thân, còn hơn là một gánh nặng. Nếu thời gian quay lại, Sakura thà rằng bản thân c·hết đi, hơn là nhìn cảnh Sasuke và Kakashi rời xa trần thế. Em vô dụng, đúng. Nhưng em sẽ không cản trở đồng đội nữa.

Biểu cảm của Naruto rất nghiêm túc, nhưng trong lòng thì thầm cười. Sakura đã bình tĩnh lại, đúng như những gì hắn dự đoán.

Shu ngửa đầu mà nhìn về phía Naruto. Thằng nhóc này đã thay đổi rất nhiều. Không còn là một kẻ bất cẩn và ngu dốt. Nó mang trong mình một quyết tâm không thể rung chuyển.

Shikamaru nhìn về bóng lưng của Naruto, đôi môi trề ra. Thằng này bị ma hóa nhưng vẫn không bỏ cái tật thích gây sự chú ý.

Hinata đỏ mặt, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Naruto. Trong mắt em, hắn thật ngầu.

Ino thì sụ mặt lại, nó đã phá hỏng giấy thi của Sakura. Mới vừa rồi em còn vươn tay lên, hẳn là muốn từ bỏ. Nhưng hiện tại vì Naruto mà Sakura đã vững vàng lại.

Đôi mắt thâm quầng của Gaara quan sát Naruto. Hi sinh vì người khác là một chuyện nực cười. Chỉ có lợi ích và sự sinh tồn của bản thân là trên hết. Mọi người ai cũng ích kỷ, bọn họ hình thành nên mối quan hệ và cộng đồng chỉ vì muốn lợi dụng lẫn nhau. Mà một kẻ mạnh, thì không hề cần đến những thứ này. Đó là suy nghĩ của Gaara.

"Hi sinh bản thân vì người khác..." Neji trầm tư. "Cũng chỉ đúng một nửa mà thôi. Có những kẻ sinh ra đã là kẻ c·hết thay. Có những kẻ thì ăn sung mặc sướng mà hưởng thụ trên những c·ái c·hết đó."

Neji nhìn sang Hinata, ánh mắt mang đầy sự khinh bỉ. "Còn có những kẻ sinh ra đã là thất bại."

Rock Lee phản ứng tích cực nhất, giơ một ngón tay cái về phía Naruto, miệng nhe răng cười sáng lóa.

Ibiki quan sát đám hạ nhẫn một lượt. Vì lời nói của Naruto mà không có một ai bỏ cuộc nữa. Không phải vì bọn chúng không sợ, mà vì bọn chúng không thể. Nhẫn đạo tàn khốc, bất kì lúc nào cũng có thể c·hết đi. Nếu chỉ chuyện nhỏ này mà không dám đánh cược, làm sao có khả năng làm được nhiệm vụ quan trọng. Nếu chúng bỏ cuộc, nhẫn đạo mới thật sự dừng tại đây, thế nên bọn chúng không dám.

"Được rồi." Cảm thấy thời điểm đã đúng, Ibiki cởi bỏ vai diễn. "Tất cả những người còn ở đây đã vượt qua vòng đầu tiên!"

"Hở?" Sakura sững sờ. Em đã sẵn sàng chấp nhận số phận làm hạ nhẫn vĩnh viễn. Không hề dự đoán được điều này.

Vòng thi đầu tiên mạo danh là một bài kiểm tra lý thuyết. Nhưng sự thật nó là một bài đánh giá trình độ do thám và ý chí của một nhẫn giả. Một nhẫn giả phải biết phương pháp thu thập thông tin mà không bị phát hiện, một điều rất cơ bản, nếu làm không được thì tốt nhất nên ở mãi hạ nhẫn. Cái thứ hai và quan trọng hơn, là ý chí.

Ibiki lột băng đeo đầu của mình xuống, để lộ một cái đầu trọc lóc không một cọng tóc và nhiều vết sẹo, vết bỏng dữ tợn. Thậm chí một số vị trí còn bị lõm vào bên trong trông rất đáng sợ. Chúng là bằng chứng của một cuộc t·ra t·ấn dữ tợn.

"Thằng nhóc tóc vàng nói rất đúng. Đối với nhẫn giả, nhiệm vụ là trên hết, cho dù phải hi sinh cả tính mạng của bản thân. Nếu các cô cậu không dám đánh cược một cái chức vụ nhỏ nhoi, thì có tư cách gì mà trở thành trung nhẫn!" Ibiki hùng hổ nói.

"Vậy phần thi lý thuyết là vô dụng sao?" Inori bực bội nói.

"Tất nhiên là không." Ibiki trở nên thân thiện hơn rất nhiều. Hạ nhẫn ở đây đều đã vượt qua vòng thi nên hắn không cần diễn nữa. "Khả năng do thám là rất quan trọng. Nhưng không phải là tất cả. Ý chí mới làm nên một nhẫn giả.

Vì lý do đó, những người ở lại đã vượt qua, bất kể kết quả bài thi hiện tại."

Một bóng đen lao vào từ cửa sổ, đập vỡ mặt kính, mảnh vỡ văng tung tóe. Hai chiếc dao găm đính vào một tấm bạt đen và bắn lên trần nhà, lớp vải xõa ra để lộ một hàng chữ "giám thị vòng hai Mitarashi Anko".

Một nữ nhẫn giả xuất hiện, mái tóc màu đen bù xù, đặc trưng của Diệp Ẩn. Cơ thể mặc một bộ giáp lưới sát thân, bên dưới là váy ngắn màu nâu. Bên ngoài là một chiếc áo khoác màu be, tà dài chạm tới gối.

"Đừng vui mừng quá sớm!" Nữ nhẫn giả gào lớn, cố tình tỏ ra nguy hiểm. Nhưng kết quả thì có chút xấu hổ. "Ta là giám thị vòng thi tiếp theo. Chúng ta đi thôi."

Shu chảy mồ hôi hột. Diệp Ẩn có vẻ màu mè hơi hẳn Vụ Ẩn rất nhiều. Nhẫn giả nào cũng rất cá tính, thích chơi trội.

Shikamaru thở dài. Trong đầu nghĩ thầm: "Bà cô này ồn ào y hệt Naruto."

Inori đứng dậy ngay lập tức, em đã không chờ đợi được, lòng muốn chuồn khỏi đây từ lâu. Nơi này khiến em nhớ lại c·hấn t·hương tâm lý đi học ngày xưa.

Shu nín cười, cố gắng không chà đạp lên sự đau khổ của người yêu. Inori như có giác quan thứ sau, ánh mắt tràn đầy sự nguy hiểm mà nhìn anh.

Đám hạ nhẫn dự thi mau chóng lũ lượt rời đi. Để lại Ibiki chậm rãi thu lại giấy thi. Hắn cầm giấy của Naruto lên, bên trên đầy đủ tất cả câu trả lời.

"Thằng nhóc này không tồi."

Tới bài thi của Sakura, bên trên bị bôi đen thui, không có một chỗ trống. Ibiki cẩn thận nhớ lại con bé này.

"Haruno Sakura, chung đội với Uzumaki Naruto." Một tia điện xẹt qua não của Ibiki. Hắn mau chóng nhận ra được mọi thứ, dụng ý lời nói của Naruto khi đó. "Nó là một kẻ máu lạnh nhỉ."

Bài thi của Shu thì không hề có một chữ nào, Ibiki đứng gần anh nên đã biết từ lâu.

"Tên này thì luôn dửng dưng từ đầu tới cuối buổi. Chắc là đoán được sự thật. Vụ Ẩn thật không thể coi thường."

Đám hạ nhẫn tụ tập trước một cánh rừng khổng lồ. Mỗi thân cây to gần mười mét, rễ cây đều lớn hơn tất cả chúng nó. Xung quanh khu rừng có một hàng rào sắt dựng cao, ngăn chặn người ra vào.

"Chào mừng đến địa điểm của vòng thứ hai." Anko hù dọa. "Tử Vong Sâm Lâm."

Khóe miệng của Neji cong lên. Miệng lẩm bẩm: "Vòng này sẽ thú vị hơn vòng trước nhiều."

Rock Lee đứng tại chỗ mà làm nóng người, chuẩn bị cho những hoạt động mạnh phía sau. Hành động này vốn không có gì khác lạ nhưng cử động của Lee có chút khoe khoang, đặc biệt cố tình nặn ra cơ bắp. Mục đích là gây sự chú ý của Inori đứng cách đó không xa.

Tenten thì che trán, không biết phải nói gì. Em có cảm giác bản thân là người bình thường duy nhất trong đội.

Shu cởi thanh Yosamu sau lưng xuống và cầm nó trong tay. Thanh kiếm đen thui dù là nhìn vào cũng có cảm giác rờn rợn. Gây nên rất nhiều sự chú ý.

Inori mở nắp bao da, lấy khẩu Thiên Uyển ra và kiểm tra tình trạng của nó. Tình trạng đầy đủ của đ·ạ·n dược, họng s·ú·n·g có bị che. Em nhắm thử vào trong rừng, quen thuộc cảm giác của khẩu s·ú·n·g trong bàn tay. Vũ khí của Inori rất kì lạ, người ở thế giới nhẫn giả chưa thấy bao giờ nên cũng bị người ta nhìn kĩ.

Haku đơn giản nhất, lấy dây thun và cột lại mái tóc dài của mình lên cao. Dáng vẻ giống hệt khi em còn ở Sóng Quốc. Vẻ đẹp của em thật sự là hoàn mỹ, dù thả tóc nữ tính hay búi lên đều có một hương vị quyến rũ riêng. Hiện tại cái cổ thon gọn và trắng noãn lộ ra, ánh nhìn từ khắp mọi phía bị hấp dẫn về.

Naruto chăm chú quan sát Haku. Mặc dù đã biết người này là phụ nữ, không phải thằng nhóc hắn đã g·iết. Nhưng Naruto vẫn có một cảm giác kì quái trong lòng.

Bên cạnh Hinata là hai đội viên của em.

Một thằng nhóc mặc áo khoác xám có mũ trùm đầu, vành mũ và cổ tay áo có lót lông đen. Trên đầu nó có một con c·h·ó nhỏ màu trắng, hai vành tai dài thõng xuống. Nó là Inuzuka Kiba.

Đồng đội cuối cùng của Hinata là Aburame Shino, một thằng nhóc có mái tóc đen rậm rạp. Thân mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình, cổ cao dựng đứng che lấy một nửa khuôn mặt. Mắt đeo một cặp kính râm tròn xoe.

Hinata nhìn thấy Naruto thì ngay lập tức mừng rỡ, tay vẫy chào.

Hắn cũng thấy em, cười nhẹ đáp lại.

Kiba thì khó hiểu quay đầu nhìn hai đứa, lỗ mũi ngửi được thứ gì đó vừa nóng vừa ngọt.

"Điều đầu tiên của cuộc thi này..." Anko lớn tiếng. "Kí giấy sinh tử!"

Đám hạ nhẫn kinh ngạc. Bọn chúng tất nhiên biết giấy sinh tử là gì, nhưng trong lòng vẫn không kiềm được hồi hộp và lo lắng.

Ánh mắt của Rock Lee đầy quyết tâm, không hề có một chút sợ hãi. Đầu thầm nghĩ: "Em sẽ nỗ lực tối đa, thầy Guy!"

Shikamaru thở dài. "Phiền phức đã tới."

Sakura siết chặt nắm đấm. "Lại một lần nữa ở biên giới sinh tử. Ta chắc chắn sẽ không như trước."

Giọng nói còn lại trong đầu của Sakura, Yểm, thì hung tợn hơn rất nhiều: "Có giấy sinh tử thì có thể thoải mái chém g·iết!"

Chương 80: Rừng c·h·ế·t