Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 87: Kẻ thứ hai

Chương 87: Kẻ thứ hai


Tia chớp đỏ rực đánh xuống, len lỏi như một con rồng giận dữ. Bầu trời tối xám xịt, những giọt mưa lạnh lẽo nhả xuống mặt đất như ông trời căm ghét mà phun xuống một bãi nước bọt. Kakashi với mái tóc bạc lung lay trong gió, cơ thể lao đi trong không khí, bàn tay phải lóe lên từng tia điện xanh nhạt rít gào.

Sakura đứng im tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn thầy đâm đầu vào chỗ c·hết, hai bàn tay hợp lại cầu nguyện. Em không dám làm gì và cũng không thể làm gì. Trước sự cuồng nộ của ông trời, em lại có khả năng gì chống cự. Sakura nhắm tịt mắt, không dám nhìn lấy kết cục của mọi chuyện.

Một thân ảnh đứng bên cạnh em, da dẻ đen như than, một lớp áo choàng rách rưới màu đỏ bao phủ lấy cơ thể, mũ trùm phủ lên che mất khuôn mặt. Đôi tay của ả giữ chặt lấy đầu của Sakura, ngón tay kéo mí mắt của em lên.

"Nhìn cho kỹ! Đừng có trốn tránh!" Yểm lên tiếng, giọng nói quái dị.

"Không! Ta không muốn!" Sakura vùng vẫy nhưng đôi tay kia mạnh mẽ như một ngọn núi không thể di chuyển.

"Nhìn cho kỹ, Sakura! Vì sự vô dụng của ngươi mà Kakashi đ·ã c·hết như thế nào. Tất cả đều là lỗi của ngươi! Lỗi của ngươi!" Yểm gào vào lỗ tai của con bé. Đến cuối thì phát ra một tiếng cười điên dại.

Tia sét đánh lên cơ thể của Kakashi, đập vỡ cơ thể của anh như một mảnh kính giòn tan. Con mắt đỏ tươi Tả Luân Nhãn liếc về phía Sakura. Lớp vải bên trên đôi môi của Kakashi chuyển động.

"Tại sao không cứu ta?"

Sakura dùng hết sức đẩy đôi tay của Yểm ra khỏi. Em nhắm chặt đôi mắt, cơ thể quỳ xuống tại chỗ. Sakura không dám nhìn. Em không muốn thấy Kakashi phải c·hết. Nhưng quá khứ là một điều không thể thay đổi.

Trong bóng tối vô tận, một bàn tay lạnh lẽo tựa băng nắm lấy cánh tay của Sakura. Em một lần nữa mở mắt ra. Sasuke nằm ngửa trên mặt đất, cơ thể phủ đầy kim châm, trang phục đẫm màu máu ghê rợn.

"Tại sao... Tại sao không cứu ta, Sakura?"

Dòng lệ ướt nhòa chảy ra từ khóe mắt của em.

"Không phải. Mình muốn cứu cậu. Nhưng mình không thể..." Sakura nghẹn ngào thành lời.

"Là không thể hay là không dám. Ngay cả thằng ngốc Naruto kia cũng có thể g·iết c·hết Haku. Tại sao cậu lại đứng nhìn?"

Bóng hình của Naruto và Haku hiện lên. Naruto dữ tợn như ác quỷ, cơ thể lao tới và đâm xuyên bụng của Haku, máu tươi bắn tung tóe, văng lên cả khuôn mặt trắng trẻo của Sakura.

Naruto quay sang nhìn Sakura, mắt đỏ răng nhọn, hình dáng của một con thú hoang hung hăng.

"Tại sao ngươi không chiến đấu, Sakura?" Lần này là tới lượt Naruto mở miệng. "Nếu ngươi chiến đấu, Kakashi và Sasuke có thể đã còn sống."

Haku bật cười, máu tràn ra khóe miệng. "Con bé đó vô dụng lắm."

Haku vuốt ngón tay ngọc ngà lên hàng ria đậm của Naruto. "Kẻ mà cô ta cho rằng ngu ngốc như ngươi. Kẻ mà cô ta luôn luôn khinh thường. Còn báo thù được cho Sasuke."

Haku liếc nhìn Sakura, đôi mắt khinh miệt khiến em cảm thấy chỉ cần ở gần Haku cũng đã thấy phiền.

"Không! Ngừng lại!" Sakura che lấy đôi tai, khàn giọng hét.

Thế giới xung quanh tan biến. Phía trước chỉ còn một bóng người đứng sừng sững. Hắn đội mũ bảo hiểm màu vàng, trang phục xa hoa và quý phái, chiều cao to lớn đạt tới gần mười mét. Nhìn không khác gì một người khổng lồ.

Trên hông của hắn treo lấy hai cái đầu. Một là của Kakashi, một là của Sasuke.

Izanagi quỳ xuống trên một chân, ngón tay duỗi ra và búng vào cơ thể của Sakura. Em văng xa, cơ thể phá nát lan can cầu và r·ơi x·uống b·iển.

Sakura vùng vẫy, cổ họng khó chịu, nước biển ào ạt ùa vào lá phổi. Biển rất mặn và đặc, không hề giống với bình thường. Sakura hốt hoảng mà bơi lên mặt nước.

Em sững sờ phát hiện mình đang đắm mình trong một dòng sông máu kéo dài vô tận, mặt đất hai bên bờ tạo thành từ thịt tươi, từng cái đầu quen thuộc bị cắm vào cọc gỗ.

Mebuki, người mẹ luôn bảo bọc và lo lắng cho em. Kizashi, người đàn ông của gia đình, bức tường vững chắc mà em luôn có thể dựa vào. Đầu của bọn họ bị cắm trên cọc gỗ, đôi mắt trợn to, khuôn mặt thống khổ. Trước khi c·hết, cả hai hẳn đã gặp qua t·ra t·ấn rất kinh khủng.

Yamanaka Ino với mái tóc bạch kim xõa dài, sợi tóc quấn quanh cọc gỗ. Naruto, thằng nhóc tóc vàng nghỗ nghịch ở ngay cạnh bên. Hinata, Neji, Lee,... Khuôn mặt quen thuộc của những hạ nhẫn cùng làng đều ở đây.

Sakura bơi vào trong bờ và ho sặc sụa. Em không dám nhìn lên. Em sợ tất cả mọi người mà mình quen thuộc đều đ·ã c·hết.

Bàn tay đen thui nắm lấy tóc của Sakura và tàn bạo kéo em đứng lên, bắt buộc em phải chứng kiến cảnh tượng rùng rợn trước mặt.

Không chỉ những hạ nhẫn của Diệp Ẩn. Guy, Asuma, Kurenai, Yamato,... Tất cả những thượng nhẫn mạnh mẽ đều có mặt ở đó. Thậm chí, khuôn mặt già nua và nhăn nheo của Hỏa Ảnh Đệ Tam, Sarutobi Hiruzen.

"Đừng mà... Ta không muốn xem nữa! Xin ngươi!" Sakura ỉ ôi cầu xin.

"Ngươi phải xem, Sakura. Nếu ngươi không thay đổi, đây sẽ là hậu quả." Giọng Yểm trầm lắng.

Hai thân ảnh xuất hiện. Một nam một nữa. Một vàng một bạc. Bọn họ cầm lấy đầu của Kakashi và Sasuke mà cắm lên cây gỗ, cùng chung với những người khác ở Diệp Ẩn.

Đôi môi của Sakura run bần bật, nước mắt giàn giụa không thể kiềm chế.

"Đừng làm như thế. Bọn họ đ·ã c·hết rồi. Đừng xúc phạm xác của người đã mất."

Yểm thả mái tóc của Sakura ra. Em ngã lên mặt đất đỏ tươi, cơ thể cứng ngắc bất động.

"Yêu cầu số hai mươi lăm. Nhẫn giả không bao giờ được rơi lệ. Tại sao ngươi lại khóc?" Yểm lên tiếng.

"Ta không khống chế được bản thân." Sakura thẫn thờ nói, con mắt đờ đẫn. "Ta không thể mạnh mẽ như Sasuke. Ta không có quyết tâm như Naruto. Ta chỉ là một đứa con gái yếu đuối. Ta không báo thù được cho họ."

Yểm đến trước mặt của Sakura và ngồi xuống bên cạnh em. Đôi tay đen thui vuốt lấy đôi má mềm mại. Yểm bỏ mũ trùm xuống, để lộ dung mạo của ả ta. Một mái tóc trắng xóa, không phải màu xám bạc như Kakashi, không lấp lánh bạch kim như Ino. Một màu trắng c·hết chóc và đưa tang.

Yểm mang khuôn mặt của Sakura nhưng không mang một chút biểu cảm nào, lạnh lẽo như một bức tượng được nặn ra.

"Ta làm được. Ngươi hãy giao cho ta." Yểm dịu dàng nói.

"Ngươi là ai?"

"Ta... là Yami (Yểm). Ngươi tin tưởng ta chứ?"

"Ta tin tưởng ngươi, Yami." Sakura vươn tay lên, chạm vào khuôn mặt sạm đen của Yểm.

Một đêm trôi qua, mặt trời ló dạng và ban xuống hơi ấm cho mặt đất. Ba tên nhẫn giả Âm Ẩn đồng thời lộ mặt.

Hình xăm trên cổ của Sakura di động, nó tự xoay vòng tại chỗ. Em phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Yukiko đang mông lung sắp ngủ gật, nghe thấy tiếng của Sakura thì ngay lập tức tỉnh táo lại.

"Cậu lại sao thế?" Yukiko đặt tay lên trán của Sakura, một cỗ nóng rực vượt xa người thường khiến em vội vàng rụt tay lại. "Tại sao lại nóng như vậy?"

Nhóm của Shu ẩn núp ở tận trên ngọn cây, bọn họ vốn không hề rời đi. Inori và Haku ngủ say sưa dưới tán lá còn chưa tỉnh dậy. Shu thì vừa mới tiến hành cấy ghép Thổ Độn vào cơ thể. Ngay khi Sakura có phản ứng kì quái, trong tầm nhìn Radar Scope lập tức hiện lên một lượng Chakra to lớn.

"Có biến, X!"

"Hửm? Năng lượng xung quanh tụ vào hình xăm của con bé kia. Chuyện này là thế nào?"

Trong cảm nhận của Shu và X, năng lượng tự nhiên len lỏi vào cơ thể của Sakura, chúng dung hợp với Chakra sẵn có của Sakura và hình thành một loại vật chất khác. Tương đồng nhưng cũng rất khác biệt. Chúng thậm chí bắt đầu đồng hóa cỗ Chakra ngoại lai của Orochimaru còn sót lại trong cơ thể.

"Nhẫn thuật này lại có khả năng chuyển hóa năng lượng!" X kinh ngạc thốt lên. "Shu, lần sau gặp Orochimaru, nhất định phải đoạt được thuật này từ hắn."

"Ta hiểu rõ. Ngươi nghĩ chúng ta có nên can thiệp không?" Shu nói.

"Không cần đâu. Quá trình này khác với lần trước, hình xăm kia không t·ấn c·ông cơ thể, nó giống như đang tiến hành tích hợp và thay đổi... Kì quái, thuật này vừa giống với Dung Linh và cả quá trình cấy ghép."

Enemy Analyzing lần nữa hoạt động. Hồn Lực của Sakura suy yếu, Ma Lực bùng nổ. Chakra trong cơ thể biến đổi và tăng cao, gấp mấy lần số lượng mà Sakura vốn có.

"Ê, con nhỏ tóc nâu!" Bỗng một giọng nói vang lên. "Gọi Sakura ra đánh nhau với bọn ta."

Giọng nói lạ lẫm khiến Yukiko co rụt hai vai, em hốt hoảng mà nhìn ra phía bọn ngoài. Ba tên nhẫn giả mang băng của Âm Ẩn Trấn. Một tên lưng gù, khuôn mặt quấn vải trắng che lấy gần hết khuôn mặt. Một gã thanh niên tóc dựng. Một đứa con gái tóc dài.

Yukiko chà xát ngón tay, lòng không biết phải làm sao. Naruto và Sakura đều hôn mê, một mình em không thể nào cản lại bọn chúng được.

"Này, bọn ngươi còn trốn tránh, chúng ta t·ấn c·ông đấy nhé." Tsuchi, nữ nhẫn giả Âm Ẩn nói với giọng đùa nghịch.

Yukiko hít sâu một hơi, bình ổn lại tinh thần. Em đi ra bên ngoài, ngực ưỡn thẳng. Yukiko có sức mạnh để có thể bảo vệ đồng đội. Cái mà em cần chỉ là lòng dũng cảm đối mặt với hiểm nguy.

"Kakashi đã từng nói: 'Nhẫn giả phá vỡ luật lệ là rác thải. Nhưng nhẫn giả bỏ rơi đồng đội còn tệ hơn cả rác'. Ta sẽ bảo vệ đồng đội của mình cho dù phải c·hết." Yukiko nghiến răng mà nói. Mục đích của em không phải là h·ăm d·ọa kẻ địch, mà kêu gọi sự mạnh mẽ ẩn giấu trong bản thân.

Kakashi hi sinh để Naruto và Sakura được sống tiếp. Chú ấy giống như gia đình của em vậy. Mà bằng hữu của gia đình chính là bằng hữu của Yukiko. Em sẽ không để c·ái c·hết của Kakashi là vô ích.

"Chà! Dám đối đầu một mình với bọn ta sao? Ngươi là can đảm hay là ngu xuẩn không biết?" Tsuchi một mình lao đến, tay kẹp lấy ba kim châm sắc bén. Kinuta và Abumi bất động, lòng hứng thú mà quan sát mọi chuyện, không hề có ý định giúp đỡ.

"Tị. Mùi. Thân. Hợi. Ngọ. Dần." Đôi bàn tay của Yukiko nhanh thoăn thoắt, sáu ấn ngay lập tức hình thành.

"Hỏa Độn - Hào Hỏa Cầu Thuật!" Hai má của Yukiko phồng to, một ngọn lửa to lớn phóng tới thân ảnh của Tsuchi và bao phủ lấy ả ta.

Một khối gỗ rực cháy ngã lên mặt đất. Tsuchi từ hư vô xuất hiện bên cạnh Yukiko, tay cầm kim châm như dao mà đâm vào eo của em. Yukiko ré lên đau đớn.

"Ngươi làm ta bất ngờ đấy, con bé yếu đuối!" Tsuchi nói.

Yukiko mỉm cười và nói: "Bất ngờ còn nhiều lắm."

Một đụn khói bốc lên, cơ thể của Yukiko hóa thành một khúc gỗ. Tsuchi trợn to mắt, biết rõ bản thân bị dính bẫy.

"Mau tránh ra, Tsuchi!" Abumi ở đằng xa hét lên.

Mặt đất xung quanh nữ nhẫn giả Âm Ẩn trở nên mờ ảo, nền đất trống vắng vốn không có thứ gì bỗng hiện ra mười mấy lá Bộc Phù, chúng đỏ rực lên và p·hát n·ổ.

Chương 87: Kẻ thứ hai