Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 93: Luôn dõi theo
Một ngày trôi qua, cả bọn tiến đến trung tâm của Tử Vong Sâm Lâm. Năm đội đi chung với nhau, tạo thành uy thế khiến cho tất cả những đội còn lại không dám đến gần. Bọn họ một đường thông thoáng mà tiến đến lâu đài, mục đích của vòng thi thứ hai.
Mười lăm người đồng loạt xuất hiện. Đội của Kabuto ở bên ngoài lâu đài, còn chưa đi vào. Khi bọn họ thấy năm đội, ai nấy đều tỏ ra một chút kinh ngạc. Mười lăm người, ngoại trừ quần áo có chút bẩn thỉu, hoàn toàn không có v·ết t·hương nặng nào. Nghiêm trọng nhất chỉ có trầy da.
Kabuto mỉm cười thân thiện. Hắn bước tới trước năm đội và nói: "Mọi người là cùng tiến đến đây sao?"
Shikamaru nhướng mày. Không có một ai quan tâm đến Kabuto nên cậu bước về phía trước trả lời: "Đúng rồi. Anh hình như là Kabuto nhỉ? Thu thập đủ mật thư chưa?"
"Cảm ơn cậu đã quan tâm. Đội của anh đã thu thập đủ rồi. Các cậu thì sao?"
"Chúng ta đều đã hoàn thành nhiệm vụ. Vì đề phòng cướp bóc nên chúng ta trở thành đồng minh tạm thời mà cùng tiến đến đây." Shikamaru không giấu giếm gì mà nói. Thông tin này cho dù bị lộ cũng không gây nên sóng gió gì.
"Thông minh đấy. Là chủ ý của cậu?" Kabuto cười, lòng thật sự bất ngờ trước phương pháp của bọn họ.
Shikamaru lắc đầu, nghiêng đầu về phía Shu mà nói: "Là của anh trai Vụ Ẩn bên kia."
Shu đang cùng với mọi người chính thức chấm dứt minh ước ngắn ngủi của năm đội. Bọn họ đã an toàn tiến vào trung tâm nên không cần phải đi với nhau nữa.
Sự thật thì mục đích ban đầu của Shu đề nghị việc này là để theo dõi tình trạng của Sakura. Anh không thể làm quá lộ liễu, nếu kết minh với một đội thì dễ bị phát hiện. Chính vì lý do này mà Shu mới gộp năm đội vào làm một.
Kabuto tiến đến và nói: "Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."
"Là Kabuto từ vòng một đấy à." Shu thân thiện nói. "Nhìn dáng vẻ của ngươi có chút chật vật nhỉ?"
Kabuto thở dài ngao ngán, nhún vai không nói gì. Có ý bảo rằng năng lực bản thân mình chỉ đến đó.
Shu híp mắt, nở một nụ cười. Lừa người khác có thể được, nhưng lừa anh thì nhầm to. Enemy Analyzing có khả năng kiểm tra tình trạng của một người. Những vết thương trên người Kabuto, một trăm phần trăm đều là ngụy tạo.
Kabuto nhận ra biểu cảm kì quái của Shu. Nhưng hắn làm ngơ như không thấy và nói: "Nhìn các cậu có vẻ như đường đi rất thuận lợi."
"Cũng được. Phiền phức có một tên gọi là Orochimaru, ta suýt bị hắn cài chú ấn gì đó lên cổ. Đáng tiếc, hắn vẫn còn chưa đủ mạnh." Shu lơ đãng nói.
Linh hồn của Kabuto khẽ máy động. X lập tức báo cho Shu việc này. Anh biết ngay tên này có vấn đề. Bỗng dưng tiến tới làm quen với đội của Shu, không thân không thiết, chắc chắn là có bẫy. Anh đã đề phòng tên này ngay từ ban đầu.
"Chúc mừng các cậu đã vượt qua vòng hai. Hẹn gặp lại ở vòng sau. Ta phải qua bàn bạc một chút với đội viên." Kabuto nói.
"Không tiễn."
Kabuto rời đi. Shu thì chú ý tới hai thành viên còn lại trong đội của hắn. Cả hai tên đều che kín khuôn mặt, một tên đeo kính râm, một tên thì đeo kính cận.
"Đã đến tận đây rồi. Chúng ta cùng vào trong luôn nhỉ?" Tenten nói với tất cả mọi người.
Không có ai phản đối, mười lăm người tiến vào trong lâu đài. Trong hành lang rộng thoáng, một tờ thông báo được dán ở chính giữa, tất cả thí sinh bước vào đều sẽ ngay lập tức nhìn thấy nó.
"Cái quái gì? 'Không có thiên' nghĩa là gì nhỉ?" Choji ngước đầu nhìn tờ thông báo mà lẩm bẩm.
"Ý của nó là chúng ta nên mở hai cuốn mật thư." Shikamaru nói. "Vấn đề là đội nào làm trước?"
Năm đội nhìn nhau, không có ai xung phong đi đầu. Mặc dù Shikamaru đã nói vậy, nhưng không ai chắc chắn mở hai cuốn mật thư sẽ là đáp án, bọn họ không muốn mạo hiểm.
"Để chúng ta mở." Shu lên tiếng.
Shu cầm Thiên Thư, Inori cầm Địa Thư. Cả hai chậm rãi lật cuốn giấy ra xem. Các đội còn lại hồi hộp mà quan sát mọi chuyện.
Bên trong hai cuộn giấy là từng dòng chữ kỳ lạ được xếp thành một hình tròn, ở giữa là một chữ "nhân" có nghĩa là người. Khói trắng bỗng nhiên bốc lên từ hai cuộn giấy.
"Là Khẩu Ký Thuật. Mau ném chúng đi." Shikamaru la lên.
Inori và Shu ném hai quyển mật thư lên nền đất. Một làn khói trắng tạo thành, bóng dáng của một con người dần hiện ra.
Một nhẫn giả của Diệp Ẩn, mái tóc màu nâu buộc thành đuôi ngựa, trên mặt có một vết sẹo dài cắt ngang mũi.
"Thầy Iruka!" Naruto thốt lên. Từ khi trở về làng cho đến nay, hắn đã luôn tránh mặt anh. Không ngờ giây phút gặp lại sẽ nằm trong cuộc thi trung nhẫn.
Trong mười lăm người, chỉ có đội của Shu là lạ lẫm với Iruka. Bốn đội còn lại đều từng được anh dạy dỗ qua khi còn ở nhẫn giáo.
"Chào." Iruka ra vẻ rất ngầu mà nói. Nhưng khi anh thấy một đám thanh niên đứng trước mặt mình, biểu cảm trở nên sửng sốt. "Sao đông thế? Mấy đứa có đủ Thiên Địa Thư không?"
Các thành viên đứng sát lại nhau, biểu thị rõ ràng các đội. Bọn họ đều giơ cao Thiên Địa Thư có trong tay.
Iruka chảy mồ hôi hột, tay gãi đầu. Anh còn chưa gặp qua tình huống nhiều đội như thế cùng một lúc vượt qua vòng hai.
"Được rồi các em đều vượt qua vòng hai. Không cần phải mở mật thư nữa."
Iruka nhìn sang Naruto. Hắn tránh đi ánh mặt của anh. Điều này khiến cho nỗi lòng của Iruka buồn bã. Từ sau nhiệm vụ của Sóng Quốc, thằng bé đã thay đổi rất nhiều. Anh có thể nhìn thấy một đám mây đen ngày một ngưng tụ trên thân của đứa trẻ cô độc. Nó giống như Sasuke ngày trước, cùng vì mất mát mà xa lạ, vì báo thù mà trở nên lạnh lùng.
"Trước khi các em bước tiếp. Thầy muốn nhắn nhủ một điều. Đối với một nhẫn giả, Thiên tượng trưng cho trí tuệ, Địa tượng trung cho sức mạnh.
Một nhẫn giả thiếu Thiên, phải bồi đắp kiến thức."
Naruto khoanh tay lắng nghe. Kiba ngoáy nhẹ lỗ tai. Choji ngơ ngác có cái hiểu cái không. Tenten siết chặt nắm tay.
"Một nhẫn giả thiếu Địa, phải quyết tâm rèn luyện."
Sakura cùng Ino nhìn nhau. Shikamaru bĩu môi. Hinata cúi đầu, hai ngón trỏ chà xát lấy nhau. Yukiko lặng im không nói.
"Nhẫn giả sở hữu hai yếu tố này, có thể giải quyết mọi nhiệm vụ."
Neji mỉm cười. Shino lạnh lùng như mọi khi. Lee hừng hực phấn khích trong đôi mắt. Nhóm của Shu cảm thấy thú vị mà lắng nghe màn diễn thuyết của Iruka.
"Chữ cuối cùng." Iruka nhặt lên quyển Thiên Thư trên mặt đất. "Chính là chữ 'nhân' trong các quyển mật thư. Nó đại diện cho trung nhẫn. Một trung nhẫn cần phải có thực lực để giải quyết vấn đề, trí tuệ để lập ra kế hoạch.
Nó chính là khẩu hiệu của trung nhẫn mà ngài Hỏa Ảnh đã đề ra."
Lee giơ thẳng ngón cái: "Nói hay lắm, thầy ơi!"
Iruka bật cười, thằng nhóc này từ khi đi theo Guy thì trở nên quái dị không khác gì anh ta. "Được rồi, các em vào đi. Nghỉ ngơi cho tới khi năm ngày kết thúc."
Năm đội ồ ạt mà đi vào bên trong.
"Naruto, em ở lại một lát. Thầy có chuyện muốn nói."
Naruto dừng bước chân, khuôn mặt cứng ngắc. Mọi người đều yên lặng nhìn về hắn trước khi rời khỏi.
Nơi đây chỉ còn lại Iruka và Naruto.
Iruka bước đến bên cạnh Naruto, đặt tay lên vai nó. Có rất nhiều điều mà anh muốn nói với Naruto. Nhiệm vụ kia đã cướp đi sinh mạng của một người bạn và một người thầy. Naruto chắc chắn rất đau khổ. Iruka muốn có mặt để san sẻ gánh nặng trong lòng cho Naruto. Trừ Iruka, anh nghĩ không còn ai khác dám ở bên cạnh Naruto.
Ngàn lời không thể diễn tả, rốt cuộc rút lại thành ba chữ: "Em ổn chứ?"
Môi dưới của Naruto run rẩy, nó nhắm tịt mắt. Naruto đã thề với bản thân là sẽ trở nên tàn nhẫn. Nó sẽ làm tất cả mọi thứ để có được sức mạnh. Chỉ có thực lực, Naruto mới có thể g·i·ế·t c·h·ế·t tên vàng chóe đã hại Kakashi. Nhưng điều đó khó hơn là nó tưởng.
Một con người không thể dễ dàng thay đổi. Có thể vì đau khổ và căm hận mà bọn họ sẽ biến tính. Nhưng thời gian trôi qua, con người làm quen với nỗi đau, cơn tức giận phai nhòa. Những ngày vừa qua, Naruto dành nhiều thời gian với Hinata. Em lại khiến con tim muốn biến đen của nó mềm nhũn.
Hinata khác với những gì Naruto nghĩ. Con bé làm bạn với nó, không chỉ vì con bé lương thiện, đối tốt với mọi người. Hinata thật sự thích dành thời gian với Naruto. Hôm qua, em đã tự tay bôi thuốc cho Naruto. Hành động này khiến nó biết, em coi nó là một người bạn thật sự, không phải con cáo đáng sợ.
Naruto không dám quay đầu lại nhìn. Nó sợ một khi nó đối mặt với Iruka. Sức mạnh và quyết tâm báo thù của nó sẽ tan rã. Nó sẽ bị sự ấm áp và tình thương kéo trở về con người cũ. Nó không thể làm thế. Kakashi sẽ không thể nhắm mắt nếu nó dửng dưng cho kẻ đã g·i·ế·t hại anh.
Naruto bước đi, không hề mở miệng trả lời. Iruka không ngăn nó, đôi mắt buồn rười rượi.
Trong hành lang tối tăm mà Naruto đang đi, bỗng một tia sáng lóe lên, thân ảnh Hinata hiện ra. Em tựa lưng vào tường, đầu óc không tập trung.
"Hinata, sao cậu lại ở đây?" Naruto ngỡ ngàng nói.
Hinata đỏ mặt và nói: "Mình muốn đợi cậu vào chung luôn..."
Naruto im lặng, đầu cúi thấp, răng nó nghiến lại. Suy nghĩ đấu tranh kịch liệt. Hắn sẽ trở thành ai.
Cố gắng hòa nhập, để được mọi người công nhận. Có bạn bè, đồng đội, thậm chí tạo nên một mái ấm như bao người khác.
Hay là bước đi trên con đường cô độc, xa lánh tất cả, lợi dụng tất cả chỉ vì mục đích của bản thân. Hắn có một mối thù cần phải báo.
Khuôn mặt của Naruto lạnh lẽo. Hắn nói: "Hinata... Từ nay ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Naruto bước tiếp, để lại một Hinata sửng sốt.
"Đã quyết định, thì không thể quay đầu. Đó chính là nhẫn đạo của ta... không phải sao?" Naruto thầm nghĩ.
Hinata nắm lấy tay nó, làn da mềm mại, hơi ấm thân thuộc và an toàn. Naruto trợn mắt và nói: "Ngươi làm cái gì?!"
Tròng mắt của Hinata ướt đẫm, em cố gắng để giữ khuôn mặt bình tĩnh, nhưng nó chỉ khiến những nét vẽ buồn bã hiện rõ trên mặt.
"Đừng như thế nữa, Naruto. Đây không phải là cậu."
"Ngươi thì biết cái gì. Buông ra!" Naruto giật mạnh tay, Hinata siết chặt đến bất ngờ, khiến hắn không thể rời khỏi.
"Người khác không biết. Nhưng mình biết." Giọng Hinata nhỏ xíu và dịu dàng, giọt lệ lấp lánh chảy dài trên má. "Naruto luôn cố gắng, luôn quyết tâm đày đọa bản thân chỉ có thể được mọi người công nhận. Cậu luyện tập đến tận khuyu, đôi khi còn bỏ luôn bữa ăn."
"Ngươi... Làm sao?"
"Không ai đoái hoài đến Naruto. Không ai chú ý đến Naruto. Chỉ có Hinata luôn quan sát Naruto. Mình biết cậu cô đơn như thế nào, biết cậu cố gắng như thế nào. Mình biết Naruto rất đau khổ vì cái c·h·ế·t của Sasuke và thầy Kakashi. Nhưng đừng tiếp tục vai diễn này nữa Naruto. Đừng đẩy xa những người khác. Cậu đã mất một người bạn và một người thầy. Đừng để mất thêm ai nữa.
Mình... Hinata không muốn đánh mất Naruto."
Naruto ngỡ ngàng. Bàn tay của nó chậm rãi co lại, đáp lại đôi tay của Hinata. Nó luôn tưởng bản thân không có ai cả. Nhưng rồi thầy Iruka xuất hiện, đội bảy xuất hiện và Hinata xuất hiện. Thì ra em đã luôn dõi theo nó.
Naruto thở dài một hơi. "Mình đúng là đã trở nên mù lòa."
Sasuke hi sinh mạng sống để cứu nó. Thầy Kakashi tiếp lấy tia chớp đổi lấy cơ hội. Thầy Iruka chắn lấy chiếc shuriken to lớn. Và rồi Hinata, bởi vì nó đau khổ mà bản thân cũng đau khổ. Mặc dù rất nhiều người sợ hãi vì nó là con cáo chín đuôi. Nhưng không phải ai cũng thế, Naruto vẫn còn bạn bè, vẫn còn thầy Iruka và quan trọng nhất là vẫn còn Hinata.
Naruto tiến tới gần sát Hinata, khiến em hốt hoảng, nhắm tịt đôi mắt. Nó nhẹ nhàng hôn lên trán của em.
"Cảm ơn cậu, Hinata." Naruto dịu dàng nói. "Cậu đi trước nhé. Mình cần nói chuyện một chút với thầy Iruka."
Hinata choáng váng, đôi chân mềm nhũn. Em không thể tin được điều mà Naruto vừa làm. Tâm thần còn chưa ghi nhận. "Ừm..."
Naruto nở nụ cười. Không phải nụ cười giả dối mà nó mang lên mấy tháng nay, nụ cười trong sáng mà ngày trước nó luôn mang. Nó chạy trở lại hành lang, giọng kêu to: "Thầy Iruka!"