Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 10: Phán Quyết
“Cha, con có thể ra ngoài chứ?”
Thiếu nữ trẻ cầm lấy thanh đại kiếm trên tay, cô ngẩng đầu hỏi lấy người cha uy nghiêm của mình. Đã bao nhiêu lần cô nói ra khát vọng của bản thân, vậy mà tiếc thay, lần này cũng giống như vậy.
Ông ta mỉm cười xoa đầu cô, giọng nói tràn ngập vẻ ôn hòa, nhưng sao lại khiến cô cảm thấy xa cách đến thế?
“Con gái của ta, thế giới này vẫn quá nguy hiểm đối với con, tạm thời hãy ở lại đây nhé.”
Thiếu nữ gật nhẹ đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh phản chiếu trong đôi mắt của cha. Đó chính là một khuôn mặt đã bị bỏng rát một nửa đầy ghê tởm, và nó không thuộc về ai khác ngoài cô.
Vì sao mình lại trông như thế?
Người thiếu nữ chợt im lặng không nói gì nữa, chỉ cặm cụi nắm thanh kiếm trên tay, tiếp tục việc tập luyện với người hầu.
…
Theo thời gian, thiếu nữ dần dần trưởng thành. Lời nguyền c·ướp đi nhan sắc của cô, nhưng lại ban phước sự thông suốt và thể chất phi thường. Đã bao nhiêu lần kẻ thù t·ấn c·ông vào lãnh địa của gia tộc, tới gần trang viên, nhưng chúng đều vong mạng dưới lưỡi kiếm đỏ.
Sát thủ ẩn nấp trong bóng tối cố gắng g·iết cô, nhưng hắn ta c·hết rồi.
Người Thần Kỵ dẫn hơn một trăm lính t·ấn c·ông vào trang viên, nhưng tất cả c·hết cả rồi.
Vong Linh Thần Điện muốn làm sụp đổ trang viên, kết quả không có ai có thể tiến vào nơi này cả.
“Ta muốn ra ngoài-”
“Thưa tiểu thư, nếu không có ngài thủ hộ ở đây, trang viên sẽ sụp đổ mất.”
Cô gái lắng nghe lời nói của đối phương, chỉ im lặng cúi đầu nhìn xác c·hết đẫm máu trước mắt.
Vũng máu dưới mặt đất phản chiếu khuôn mặt của cô, nhìn nửa kia đầy ghê tởm, cô vụng về đưa tay chạm vào vũng máu, sau đó bôi máu đỏ lên phần mặt bỏng rát của mình.
Máu đỏ tươi che phủ khuôn mặt, trong một khoảnh khắc, lòng cô nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Liệu thế này có che được nó không?
Liệu mình có thể ra ngoài bằng cách này chứ?
Máu đỏ ẩm ướt chạy dọc trên khuôn mặt, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ở phía bên ngoài, nơi cánh chim chậm rãi vỗ cánh bay qua trang viên.
Phốc!
Mũi tên từ một người thợ săn xuyên thủng sọ của con chim đó, nó nhanh chóng rơi xuống mặt đất và c·hết.
…
“Từ hôm nay, con sẽ thừa kế danh hiệu của gia đình, trở thành Bá Tước Đỏ.”
“Ta ban cho con Nhân Từ, hãy để thần thánh mãi yêu thương con.”
Không lâu sau, thiếu nữ đã lớn, giờ đây cô thừa kế lại ý chí của gia đình, trở thành một vị Bá Tước Đỏ.
Nhận lấy con dao vàng từ tay cha, cô ngẩng đầu nhìn lấy ông, đã già cả rồi, sắp hấp hối rồi. Đôi mắt ông nhìn lấy cô, và vẫn như thế, ảnh phản chiếu của một bộ mặt đầy ghê tởm.
Nhưng cô chờ đợi một lời nói của người đàn ông đã từng là cha của mình.
Một điều gì đó…
Và rồi, ông cất tiếng:
“Con gái yêu dấu, sau này, chính tay con sẽ thủ hộ nơi đây.”
Rồi, ông tắt thở. Cô chỉ cúi đầu xuống không nói, nhưng thân thể nặng trĩu, ấy vậy, cô lại không hiểu nổi vì cớ gì cả.
Phải chăng, cô chờ đợi một thứ gì đó khác từ người cha của mình?
…
“Bác sĩ, tôi có thể ra ngoài chưa?”
Thân thể ngày càng đau đớn vì lời nguyền. Giờ đây, cô còn không thể chịu đựng được ánh nắng mặt trời nữa. Nhưng kỳ lạ làm sao, Bá Tước đỏ lại do dự cất tiếng hỏi.
Đáp lại câu hỏi của cô, vẫn là lời từ chối:
“Thưa Bá Tước, thân thể của ngài ngày càng yếu, bên ngoài rất nguy hiểm với ngài, hãy ở lại trang viên này.”
Bá Tước Đỏ? Cô giật mình, sau đó như nghĩ đến điều gì, lại chẳng nói thêm gì nữa.
Có lẽ bởi vì đã quen thuộc, cô chưa từng cảm thấy buồn bã hay đau khổ, dường như việc không thể ra ngoài như một lẽ thường tình, một số phận đeo bám theo cô từ nhỏ đến lớn.
Một cái lồng chim mạ vàng.
…
Chiến tranh xảy ra rồi, mọi người đều bỏ đi. Cơ hội để thoát ra ngoài trang viên đã tới, ấy vậy mà, lần này cô lại chọn ở lại trang viên.
“Thưa phu nhân, tại sao vậy?”
Một người hầu cất tiếng hỏi, lần này, cô lại không thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Vị Bá Tước Đỏ im lặng không nói, mặc giáp sắt lên người, tay cầm lấy thanh trường kiếm, cuối cùng mãi mãi dừng tại nơi đây.
Chờ đợi người tiếp theo đến…
…
Keng!
Tiếng kiếm v·a c·hạm liên tục vang lên đánh thức tâm trí của Bá Tước Đỏ, cô giật mình khi thấy rằng trước mặt mình, có một kẻ khác vẫn có thể đánh ngang cơ với bản thân.
Đó là một… thây ma phụ nữ?
Mái tóc cam, khuôn mặt tinh xảo, khóe miệng khẽ cong lên, đối phương liên tục tung những đường kiếm xảo quyệt về hướng Bá Tước Đỏ. Cô khẽ cau mày, định phản đòn, vậy nhưng…
Từ hư không, một khối tơ nhện đột ngột xuất hiện bao phủ lấy nửa thân dưới của cô. Kỳ lạ hơn là nó đã giới hạn hoàn toàn chuyển động của Bá Tước Đỏ, khiến trong nhất thời, cử động của cô trở nên chậm chạp vô cùng.
“Hay lắm!” Nữ thây ma nói, cô ta tiếp tục hướng tới, nhắm thẳng đầu của Bá Tước Đỏ mà chém.
Keng!
Bá Tước Đỏ giơ tay chặn lại lưỡi kiếm, tiếng sắt thép ngăn chặn vang lên. Lại là đám người xâm nhập vào nơi này, bọn họ muốn phá hỏng trang viên, cho nên…
Cô phải g·iết bọn họ?
Một suy nghĩ kỳ lạ, nhưng nhanh chóng, Bá Tước Đỏ lắc đầu, cố gắng đi về phía trước, thoát ra khỏi khối mạng nhện dày đặc này.
Trong khóe mắt, cô thấy một người nữa.
Đó là một người thanh niên.
Có vẻ 19 tuổi, khuôn mặt bình thường, không xấu cũng không đẹp, nhìn chẳng hề nổi bật. Nhưng đôi mắt đó… Bá Tước Đỏ nhíu mày, một linh cảm bất an xuất hiện trong lòng.
Phải g·iết đối phương trước!
Keng!
Suy nghĩ của cô nhanh chóng bị cắt đứt khi nữ thây ma lại một lần nữa chặn đứng đường kiếm của Bá Tước Đỏ, đối phương nhếch mép, nói với giọng điệu thân thiết:
“Đồng hương, cố gắng đứng yên nhé!”
Lời nói của đối phương có phần kỳ lạ, nhưng Bá Tước Đỏ không bận tâm, giờ cô chỉ biết rằng nhiệm vụ của mình là g·iết c·hết hai kẻ xâm nhập này.
Vậy mà đột ngột, người thanh niên ở xa xa lấy ra một mũi tên.
Chuyện gì xảy ra? Bá Tước Đỏ đề phòng, cô vừa giao thủ với nữ thây ma, cố gắng thoát ra khỏi khối tơ nhện. Nhưng sao một người lại sử dụng mũi tên dù không có cung? Chẳng lẽ là ném nó ư? Vào lớp giáp sắt của Bá Tước Đỏ thì có thể gây tổn thương gì cơ chứ?
Nhưng không, người thanh niên tức khắc đâm lấy mũi tên lên trên thân thể mình.
Phốc!
Trước con mắt khó tin của Bá Tước Đỏ, thân thể của người thanh niên kia tức khắc lơ lửng trên không trung. Bay lên trên trần nhà, rồi hắn ta tức khắc bám trên trần nhà mà hướng về trên đầu của Bá Tước Đỏ.
Một cảm giác bất an dấy lên trong lòng của Bá Tước Đỏ, nhưng mọi nỗ lực là vô ích, khi mà cô đã bị khối tơ nhện và nữ thây ma kiềm hãm lại, tuyệt không thể thoát ra khỏi đây.
Rồi, cái gì tới cũng tới.
Người thanh niên đột ngột mất đi hiệu ứng lơ lửng, lấy tốc độ chóng mặt rơi về phía Bá Tước Đỏ. Hắn lập tức lấy ra một cánh cửa sắt nặng nề, sau đó cắn răng dùng hết sức bình sinh mà vung mạnh.
Ầm!
Âm thanh v·a c·hạm khổng lồ vang lên, cửa sắt dưới tác dụng của trọng lực và cú vung của người thanh niên đã đánh mạnh vào đầu của Bá Tước Đỏ. Thân thể của cô tức khắc bị thổi bay đi, va phải bức tường gần đó, cả đại sảnh như rung chuyển trước đòn t·ấn c·ông của người thanh niên.
Cô lảo đảo đứng dậy, cú đánh như vậy còn chưa đủ để tổn thương Bá Tước Đỏ. Nắm chặt kiếm trên tay, cô muốn nhanh chóng xử hai kẻ trước mắt càng sớm càng tốt.
Không biết vì nguyên nhân gì, trong tâm trí của cô chỉ tồn tại điều đó, giống như một quy tắc đã ràng buộc trong lý trí, không thể thoát ra khỏi nó được.
Nhưng rồi, một kẻ đã nắm lấy bàn tay của cô.
Bá Tước Đỏ ngừng lại, ngẩng đầu nhìn người thanh niên, không nói gì cả. Điểm yếu lớn nhất của Bá Tước Đỏ đã lộ ra, khi ai đó nắm lấy bàn tay của cô, cô sẽ không còn bất cứ cử động gì nữa.
Nó không phải là một điểm yếu do Diễn Sinh Du Hí cấu thành. Đây chỉ là khát vọng đơn thuần của một kẻ đã bị bó buộc trong sự mông lung quá lâu, đến nỗi bây giờ, Bá Tước Đỏ đang chờ đợi câu trả lời của người thanh niên trước mắt.
Liệu có thể chứ?
…
Nhìn bàn tay của Bá Tước Đỏ đã nắm lại, đầu óc của Triết Minh như ong ong, hắn đã làm được đến đây rồi.
Nhân Từ tỏa ra ngọn lửa bao phủ lấy con dao, ngọn lửa mang sắc vàng thần thánh, tựa như có thể tiêu diệt được bất kỳ kẻ mang tội nghiệt nào.
Giờ đây, Triết Minh đã chứng tỏ rằng hắn xứng đáng với nó.
Giờ chỉ còn một bước cuối cùng…
Triết Minh giơ lưỡi dao lên cao, hắn bắt đầu kích hoạt hiệu ứng Phán Quyết (Fire Of Judgement) bằng cách nói rõ tội trạng của đối phương.
“Bá Tước Đỏ, ngươi đã g·iết vô số người, thanh kiếm tắm máu muôn vàn sinh mệnh.”
“Ngươi lấy mạng người xây dựng trang viên, lấy máu đỏ tô đậm lên tước hiệu. Cho dù sau khi c·hết, linh hồn đọa lạc của ngươi vẫn ám lấy nơi này.”
Triết Minh nói, lưỡi dao ngày càng sáng hơn, ngọn lửa rực cháy mạnh mẽ. Lúc này đây, hắn giống như một vị thần thẩm phán, đang đưa ra phán quyết của mình đối với một linh hồn oan nghiệt.
Bỏ đi dáng vẻ bình thường, chính là một con người ngập tràn lý tính đến quỷ dị. Đến mức Triết Minh cũng không muốn nó, đến mức mà hắn muốn tìm mọi cách để không dính dáng đến cái "tôi" tự cho mình là thông minh nhưng tự cao tự đại, một cái tôi tham lam và ngu dốt.
Hắn có thể từ vài ba dòng trong nhật ký và bệnh án, suy đoán ra toàn bộ cuộc đời của Bá Tước Đỏ. Hắn có thể từ thói quen cầm kiếm mà đoán ra giới tính của cô ta, hắn có thể từ chi tiết nhỏ nhất suy ra rằng Nhân Từ chính là một vật tín được giao cho cô ta, trao tặng nghĩa vụ cho Bá Tước Đỏ. Thậm chí hắn chỉ mất chưa đến một giây để nghĩ ra một chiến thuật nhằm tiếp cận Bá Tước Đỏ và tiếp xúc với điểm yếu của cô ta.
Giờ đây cũng thế, lý trí mách bảo Triết Minh rằng hắn chỉ cần dùng Nhân Từ đâm xuống sẽ kết liễu boss, sẽ hoàn thành phó bản.
Bởi vì trừ bỏ phần người bình thường, hắn cũng chỉ là một kẻ hơi có lý trí.
Vậy mà lúc này, Triết Minh ngừng lại, hắn nắm chặt dao trên tay, đôi mắt thoáng có chút thay đổi. Và rồi...
Triết Minh ném con dao về phía khối thuốc nổ, ngọn lửa đã châm nổ quả bom, t·iếng n·ổ mạnh mẽ vang lên, phá vỡ lấy cánh cửa đã che kín trang viên này trong hàng chục năm.
Thật tình cờ, bên ngoài chính là cảnh mặt trời vừa ló dạng, ánh bình minh chậm rãi chiếu vào trong nơi này.
Lần đầu tiên, ánh sáng lại đến.
Vẫn nắm lấy tay của Bá Tước Đỏ, Triết Minh nắm chặt tay của cô ta, hắn khẽ nuốt nước bọt để che dấu sự sợ hãi của bản thân. Giọng nói vang lên một cách nhẹ nhàng, có hơi run run:
“Với những tội lỗi ấy, ngươi không còn xứng đáng ở lại nơi đây nữa.”
Bỏ đi cái tôi tự cao tự đại của bản thân, Triết Minh chính là một người bình thường, thậm chí có hơi ngốc.
“Sự phán quyết của ta, chính là trục xuất!”
Hắn vẫn sợ hãi, nhưng hắn càng sợ mình sẽ tự ý phủ định những gì mà bản thân mình tiếp nhận được trong mười chín năm qua.
“Bỏ lại mọi vinh quang ở phía sau! Bỏ lại mọi tài sản, bỏ lại tất cả những gì ngươi có!”
Triết Minh cúi đầu, giọng nói của hắn không còn run nữa, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa, khẽ mỉm cười và nói với Bá Tước Đỏ:
“Rồi, rời khỏi nơi này, vĩnh viễn đừng trở về!”
Lời nói của hắn vang vọng khắp đại sảnh, trái tim của Triết Minh đập bình bịch. Hắn không biết đây có phải là cách khôn ngoan nhất để phá đảo phó bản hay không, nhưng Triết Minh hiểu rằng, hắn phải chọn cách này.
Tiếng bước chân vang lên, Bá Tước Đỏ lảo đảo đứng dậy, và rồi nó nắm chặt tay của Triết Minh, đỡ lấy hắn đứng thẳng người.
Rồi, Bá Tước Đỏ quỳ xuống, nó đưa tay tháo lấy chiếc mũ đỏ của mình ra, đầu cúi xuống, tựa như đang thể hiện lòng kính trọng nhất đối với người đàn ông trước mắt.
Triết Minh không nói gì, hắn chỉ cúi đầu nhìn đối phương, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Rồi, cô ta đứng dậy, khuôn mặt bị bỏng rát một bên đã không còn rõ dáng người. Nhưng nửa khuôn mặt còn lại đang thể hiện ra một cảm xúc khác biệt, một cảm xúc mà Triết Minh hiểu rõ.
Sự giải thoát.
Bước chân của cô ta lảo đảo, lảo đảo hướng về phía cửa ra, khi lại gần, cô ta chợt lưỡng lự mà quay đầu nhìn lấy nơi này.
Một suy nghĩ kỳ quái thoáng hiện lên trong đầu cô gái.
“Cuối cùng… cũng ra ngoài…”
Bao nhiêu năm rồi? Cô không đếm nữa.
Bá Tước Đỏ chỉ biết rằng bản thân đã từng khao khát điều này rất lâu, lâu tới mức mà tới bây giờ mới có người thực sự hiểu rõ mong muốn của cô.
Một người nói đến lời mà cô muốn nghe.
Sự giải thoát.
…
[Thông báo: Nhiệm vụ thất bại, ban thưởng sẽ không được cấp cho chủ thể.
Bởi vì chủ thể làm ra hành động ngoài nhiệm vụ, phần thưởng sẽ thay đổi thành một lần rút thưởng một trang bị ngẫu nhiên.]
Triết Minh cảm thấy mình không phải là một người thích hợp với vô hạn lưu.
Cảm giác đau nhói trong não bộ khiến Triết Minh cắn răng, hắn đưa tay xoa trán và ngồi bệt xuống mặt đất, sau đó cười khổ:
“Hay thật đấy, người khác g·iết boss, còn mình thì đem boss đuổi ra khỏi phó bản mất rồi.”
“Làm tốt lắm!”
Một cú vỗ vai đến từ phía đại ca, cô ta ngồi ở đối diện hắn, sau đó đưa tay vuốt lấy mái tóc cam bị rối của mình, đoạn nghiêng đầu nhìn Triết Minh:
“Ngươi thông minh như vậy?”
Triết Minh giật nhẹ khóe miệng, hắn uể oải lẩm bẩm:
“Không có, tiểu đệ chỉ là một người bình thường thôi.”
Mẹ nó chứ! Mất đi hai lần nâng cấp sức mạnh, cuộc làm ăn này đúng là lỗ vốn quá mà?
Triết Minh thở dài, hắn đưa tay chạm vào cái mũ mà Bá Tước Đỏ để lại. Khuôn mặt tức khắc thay đổi, sau đó… chính là hai mắt chữ O mồm chữ A.
[Vật phẩm: Lòng Tín Nhiệm Của Bá Tước Đỏ
Loại hình: Phòng ngự/ Biến thân/ Triệu hồi
Phẩm chất: Truyền thuyết
Có thể mang ra khỏi phó bản.
Hiệu ứng:
-Thập Tự Kiếm Kỹ (Croos Sword Technique): Tiêu tốn năng lượng để tạm thời sở hữu toàn bộ kỹ thuật dùng kiếm của Bá Tước Đỏ, 10 năng lượng mỗi phút.
-Kỵ Binh Đỏ Thẫm (Crimson Army): Hao tốn 50 năng lượng để triệu hồi ra một Kỵ Binh Đỏ Thẫm. Thời gian tồn tại vô hạn, mỗi phút cần tiêu tốn 25 năng lượng để duy trì.
-Sự Bảo Hộ Của Bá Tước Đỏ (The Crimson Protector): Tiêu hao 100% năng lượng hiện có để biến thân thành Bá Tước Đỏ. Thời gian kéo dài tối đa 30 phút, sau khi kết thúc, mọi hiệu ứng của vật phẩm sẽ không thể sử dụng trong vòng 24h.
Ghi chú: Bá Tước Đỏ bày tỏ sự kính trọng vô ngần đến một người. Giờ đây, toàn bộ tri thức và truyền thừa của Bá Tước Đỏ nay không còn là thứ trói buộc lấy nàng nữa, chỉ có kẻ đã giải thoát Bá Tước Đỏ mới có thể sử dụng nó.]
Phút chốc, Triết Minh trở lại là một thằng bẩn bựa, hắn đưa tay ôm lấy cái mũ, sau đó hân hoan lăn qua lăn lại trên mặt đất như một đứa trẻ. Hắn hân hoan sờ lấy cái mũ đỏ trên tay, nở một nụ cười ngu ngốc:
“Ôm mẹ ơi, kiếm bộn rồi!”
Đại ca nhìn lấy hắn, tuy cô không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng dường như thứ đó rất lợi hại nhỉ?