Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Nhân Từ

Chương 9: Nhân Từ


“Thánh Lịch, ngày 8 tháng 1 năm 1231. Lần đầu tiên mình được chứng kiến căn bệnh lạ này. Làn da như bị lửa đốt, hơn nửa khuôn mặt đã bị nhăn nheo cháy rát vì bỏng, nhưng bệnh nhân vẫn còn sống.”

“Ngày 13 tháng 1, bệnh nhân vẫn giữ được sự thông suốt trong suy nghĩ, có thể đưa ra quyết định nhằm duy trì mọi hoạt động trong gia tộc. Đúng là thiên tài có g·ặp n·ạn vẫn sẽ là thiên tài.”

“Ngày 16 tháng 1, bệnh nhân nói rằng muốn ra ngoài trang viên. Thế nhưng chuyện ấy bị nghiêm cấm. Nghe câu trả lời của tôi, bệnh nhân không nói gì cả, chỉ im lặng.”


“Thánh Lịch, ngày 9 tháng 2 năm 1232, tròn một năm nghiên cứu chữa trị, bệnh tình vẫn không có chuyển biến tốt. Nhưng kỳ lạ rằng bệnh nhân vẫn còn sống và tỉnh táo. Khi tôi đưa ra thắc mắc với gia tộc, họ không trả lời vấn đề này.”

“Ngày 13 tháng 3, sinh nhật lần thứ 23 của bệnh nhân. Tròn 23 năm chưa từng ra khỏi trang viên, hiện vẫn chưa rõ lý do tại sao.”

“Ngày 26 tháng 3, bệnh nhân bắt đầu phát điên đòi ra khỏi trang viên, nhưng gia tộc đã nhanh chóng khóa chặt phòng ngủ, đồng thời bịt kín các cửa sổ xung quanh trang viên, nơi này bắt đầu giống nhà tù.”

“Ngày 1 tháng 4, trạng thái tinh thần của bệnh nhân đã được ổn định, nhưng không còn nói nhiều như trước nữa.”

“Ngày 9 tháng 7, chiến tranh xảy ra rồi, mọi người bỏ cả trang viên mà đi, nhưng lần này bệnh nhân lại không đòi ra ngoài, chỉ kiên quyết ở lại trang viên đến cùng. Không ai ngăn cản được, mọi người bỏ đi.”

Đến đây, dòng chữ có hơi nguệch ngoạc, tờ giấy cũng bị nhàu nát, vì sao lại như vậy? Dường như người viết đang cố kìm nén cảm xúc của mình, giọng văn của nhật ký cũng tràn ngập tính chuyên nghiệp.

Nhưng mà câu cuối, lại là một câu hỏi.

“Ngày 11 tháng 6 Thánh Lịch năm 1235. Sau khi trở về trang viên, bệnh nhân vẫn ở đó.”

“Ngày 12 tháng 6, tôi không nên trở lại đây, đáng lẽ tôi không nên đến đây.”

“Ngày 13 tháng 6, có vẻ tôi không thể trốn thoát, những cửa sổ từng được dùng để phong tỏa bệnh nhân, giờ lại giam tôi lại. Nếu bất kỳ ai đọc được bản nhật ký này, hãy nhớ kỹ điều này: Một khi tay phải bị nắm, bệnh nhân sẽ ngưng mọi hoạt động trong vòng ba giây! Đến lúc đó, hãy nhân cơ hội ấy và cầm lấy thứ này kết liễu đối phương!

Nếu không, người c·h·ế·t sẽ là bạn.”

Nhật ký được ghi bằng tiếng Anh, nhưng Triết Minh vẫn có thể đọc hiểu được sơ bộ. Hắn nhìn đi nhìn lại từng trang, sắc mặt trở nên tái xanh, cả người cũng nổi da gà vì sợ.

Ở những trang sau đó của cuốn sách, giấy đã bị khoét ra để tạo thành một lỗ vừa nhỏ ẩn chứa một con dao làm bằng vàng. Với thiết kế tinh xảo và ngập tràn hoa văn, nhưng giờ đó lại là hi vọng để Triết Minh có thể phá đảo phó bản này.

[Nhân Từ (God’s Mercy)

Loại: Vũ khí

Phẩm chất: Truyền Thuyết

Không thể mang ra khỏi phó bản

Hiệu ứng:

-Xứng Đáng (The Worthy One): Người trang bị chỉ có thể sử dụng vật phẩm khi biết rõ bản thân.

-Phán Quyết (Fire Of Judgement): Lượng sát thương dựa trên tội nghiệt mà đối tượng đã gây ra. Yêu cầu chủ thể nói rõ tội ác của đối tượng trước khi sử dụng trang bị.

Mô tả: Thánh Lịch khởi đầu, một trong những khái niệm đầu tiên khi sáng tạo nhân loại được cụ hiện hóa bởi Thần. Không rõ vì sao nó lại xuất hiện ở một nơi như thế này.]

Triết Minh mở to mắt, hắn nắm chặt con dao trên tay, tức khắc cảm thấy đầu óc choáng váng.

“Ôi mẹ mẹ mẹ mẹ ơi! C-cái cái cái này là-”

Lời nói đã không kiểm soát được, Triết Minh hít một hơi thật sâu để giữ lấy sự bình tĩnh cho bản thân, sau đó khẽ nuốt nước bọt.

Là trang bị phẩm chất Truyền Thuyết!!!

Tuy không thể mang ra khỏi phó bản, nhưng nó vẫn là một món vũ khí cấp Truyền Thuyết! Chỉ cần nhìn hiệu ứng của thứ này thôi cũng đã hiểu được độ bá đạo của nó rồi.

Có vẻ như phó bản đã thấy được sự kém cỏi của Triết Minh, cho nên mới quyết định đưa ra một món vũ khí và nói thẳng ra cách thức để giải quyết Bá Tước Đỏ.

Đối với việc bị nói thẳng cách thức nhằm phó bản phá đảo như vậy, Triết Minh rất ủng hộ nó!

Bên cạnh hắn, đại ca cũng đã đọc xong hiệu ứng, với tư cách là một con Zombie với bộ não đầy sạn, nó tức khắc ngậm một tấm biển và nhiệt tình phá vỡ mơ mộng phá đảo phó bản của Triết Minh:

“Nhưng làm sao ngươi dùng được nó?”

Đặc hiệu Xứng Đáng (The Worthy One) nói một cách rất mơ hồ, cho nên Triết Minh đáp lại đại ca bằng cách cầm lấy Nhân Từ trên tay, sau đó hắn vung vung chém về phía trước.

Không có gì xảy ra cả, Triết Minh ngớ người ra.

“Làm sao có thể?”

Đúng vậy, sao có thể? Trần Triết Minh, năm nay 19 tuổi, không hút thuốc không đánh bạc không gái gú, sinh viên của đại học khoa học xã hội và nhân văn. Đến cả tấm thân xử nam của hắn cũng còn chưa có mất!

Tại sao hắn không xứng đáng với thứ này???

Triết Minh ngơ ngác, hắn cắn răng lên, sau đó vung mạnh kiếm về một phía mà nhìn sang đại ca, hỏi:

“Đại ca, thứ này dùng như thế nào?”

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, một cảm giác bất an dấy lên trong lòng của Triết Minh. Hắn cứng đơ người, rồi chỉ thấy đại ca giương lên một tấm bảng khiến sống lưng của hắn lạnh buốt:

“Chắc chắn không phải là như vậy.”

Triết Minh máy móc quay đầu sang bên phải, hắn nhìn thấy mình đã cầm Nhân Từ chém trúng một lớp giáp sắt. Dĩ nhiên, nó không thuộc về ai khác ngoài Bá Tước Đỏ - người đã nhanh chóng đuổi kịp cả hai.

Nhưng lúc này, Triết Minh trở nên bình tĩnh lạ thường.

Não bộ của hắn nhanh chóng tiến vào quá trình tính toán, ánh mắt sắc bén, Triết Minh nhìn về phía Bá Tước Đỏ.

Nhìn bộ dáng gã ta đuổi kịp, xem ra Thánh Khóa cũng đã hết tác dụng rồi.

Con dao Nhân Từ không gây sát thương cho nó, xem ra Triết Minh không phải là Người Được Chọn.

Cho nên… Nên cái con mẹ gì, chạy thôi!

Tức khắc, Triết Minh lại lần nữa xách theo đại ca trên tay mà co giò chạy. Tim đập thình thịch, hắn nghe thấy tiếng bước chân của Bá Tước Đỏ di chuyển, cứ mỗi bước đi sàn nhà như rung chuyển, tức khắc không kìm được mà chửi thề:

“Mẹ nó! Phó bản tân thủ cũng chạy, đến phó bản này cũng chạy!”

Vô hạn lưu thế này sai cả rồi! Đáng lẽ nó phải được gọi là Giả Lập Chạy Đường Dài thay vì Diễn Sinh Du Hí chứ!

Đại ca bị Triết Minh kéo theo, nó chợt tỏ ra rất khó hiểu, sau đó ngậm một tấm bảng trên miệng và giơ lên trên mặt hắn:

“Chúng ta phải g·i·ế·t đồng hương?”

“Đừng có chắn mặt tôi!” Triết Minh đẩy lấy tấm bảng gỗ ra, sau đó hắn vừa rẽ ngoặt tại một cái hành lang, vừa tái mặt, hai chân run rẩy, miệng thì lắp bắp:

“Hoặc là g·i·ế·t, hoặc là tìm lối thoát, như thế ta mới phá đảo được phó bản này.”

Đúng vậy, đó nên là một cách để người bình thường phá đảo một phó bản, Triết Minh là người bình thường, hắn thực sự nên làm như thế, chỉ cần thành thật tìm đường tẩu thoát ra khỏi nơi này, hoặc là g·i·ế·t c·h·ế·t Bá Tước Đỏ.

G·i·ế·t?

Triết Minh ngơ người, hắn chợt lộ ra vẻ hoảng hốt, vì sao trong đầu mình lại xuất hiện từ này?

Là một thanh niên đàng hoàng, sống trong một thời đại văn minh, chưa bao giờ Triết Minh nghĩ rằng có một ngày hắn sẽ nghĩ đến việc g·i·ế·t c·h·ế·t một ai đó cả.

Nhưng mà… đó là chuyện mà người bình thường nên làm, đúng không?

Thích nghi với quy tắc của Diễn Sinh Du Hí, cố gắng sinh tồn, cuối cùng g·i·ế·t c·h·ế·t bất kỳ ai cản đường. Có phải đó là điều mà một người bình thường phải làm?

Một cảm xúc trẻ con xuất hiện bên trong Triết Minh, khiến mày hắn khẽ nhíu lại.

Tựa như một đứa trẻ kiêu căng vì mình học giỏi, luôn luôn muốn thể hiện tài năng của mình. Triết Minh rất muốn làm điều gì đó khác biệt, cho nên từ đầu tới cuối, hắn luôn ở trong một trạng thái lưỡng lự.

Hắn cắn răng, đưa tay lên che lấy khuôn mặt của mình. Đại ca thấy thế bèn có vẻ thắc mắc lắm:

“Sao thế?”

“Đang có một quyết định…”

Triết Minh lẩm bẩm, hắn nhíu mày lại và liên tục bóp lấy trán của mình. Bất tri bất giác, bước chân của hắn đã trở nên ổn định hơn, thậm chí hắn như biết trước đường đi ở bên trong tòa kiến trúc khổng lồ này, liên tục tìm được cách cắt đứt sự truy đuổi của Bá Tước Đỏ.

Triết Minh rất tức giận.

Hắn đã ngăn cản điều đó trong nhiều năm, sẵn sàng để sống tiếp như một người bình thường.

Nhưng Diễn Sinh Du Hí xuất hiện, ép buộc hắn phải tham gia lấy nó, và giờ đây lại bị Bá Tước Đỏ đuổi theo ở trong một phó bản.

Triết Minh tức giận bởi vì rõ ràng hắn đã nhảy xuống giếng sâu rồi, vậy mà Diễn Sinh Du Hí đột ngột xuất hiện, quăng cho hắn một sợi dây, để Triết Minh không còn cách nào kiềm chế được nữa.

Rồi, hắn cầm lấy sợi dây ấy.

Trước mặt là cầu thang dẫn đến tầng dưới, không khó để phát hiện đó chính là đại sảnh.

Triết Minh không bước trên bậc thang, hắn tức khắc nhảy lên trên lan can, sau đó ném đại ca lên, hét lớn:

“Đại ca! Chúng ta

Phá đảo phó bản này thôi!”

“Tốt!”

Như nhận ra điều gì, đại ca giương tấm biển lên, sau đó nó chợt há to miệng, từ bên trong tức khắc chui ra một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ.

Rồi, nó chợt phát sáng.

Keng!

Tiếng kiếm va chạm với kiếm vang lên.

Làn da trắng bệch không có chút sức sống, thân thể mỹ miều, tinh xảo tựa như một con búp bê. Khoác một bộ áo vải đơn giản ở trên người, mái tóc cam nhạt cắt ngắn ngang cổ.

Đó là… đại ca?

Cô gái trẻ nắm chặt thanh kiếm trên tay, miệng nhả chiếc đồng hồ xuống, sau đó nở một nụ cười cao ngạo, giọng nói lại vang ngân tựa như tiếng chuông được mạ vàng:

“3 phút, chứng minh cho ta đi!”

Trên giao diện của Triết Minh, thông tin tức khắc thay đổi, không còn là vật phẩm Đầu Xác Sống nữa, mà là một điều gì đó khác.

[Tự Cứu Giả

Phó bản gốc: Minecraft

Không có bất kỳ thông tin gì.

Mô tả: Một sinh thể thoát khỏi ràng buộc, tự tìm cách cứu lấy chính bản thân mình.]

Keng!

Tự Cứu Giả đỡ lại nhát chém của Bá Tước Đỏ, cô nắm chặt kiếm trên tay, đường kiếm di chuyển mãnh liệt như sóng biển. Nhưng trái ngược lại, Bá Tước Đỏ lại tung ra những nhát chém ác liệt như phá núi, khiến cho kiếm kĩ của cô bị kiềm hãm lại.

Chính lúc đó, Triết Minh đã nhảy xuống tận cửa chính, sau đó lấy ra khối chất nổ đặt ở trước cửa đại sảnh.

Vì nơi này đã bị khóa, cho nên cách duy nhất là cho nổ hoàn toàn cánh cửa dày bằng thép này.

Nhưng lúc này, não bộ của hắn như bùng nổ.

“Bị bỏng là một lời nguyền!” Triết Minh la lớn với đại ca, hắn cầm lấy Nhân Từ trên tay, sau đó nhanh chóng gọi với theo, giải thích với cô ta - vẫn đang giằng co với Bá Tước Đỏ:

“Một lời nguyền giáng lên vai của Bá Tước Đỏ, ban cho sức mạnh và trí tuệ, nhưng bị kìm hãm bởi nỗi thống khổ. Đó là lý do trong đơn chỉ có các loại thuốc an thần và thuốc ngủ. Vấn đề mà Bá Tước Đỏ gánh chịu là vấn đề tâm lý.”

“Cảm ơn đã giải thích, nhưng ta là một con Zombie.” Đại ca đánh bật lại nhát kiếm của Bá Tước Đỏ, sau đó cô ta nhanh chóng đá một cái ghế về phía gã. Cau mày đáp lại.

Nhưng Triết Minh lao thẳng về phía tủ rượu, hắn dùng tay đánh vỡ lớp thủy tinh, lấy một chai rượu trong tủ ra, nhăn mặt và vứt nó đi, giải thích tiếp:

“Danh hiệu bá tước nhưng trong nhật ký không đề cập đến công trạng gì của gã, chứng tỏ vai trò này được thừa kế lại. Đây là một người quý tộc, và vào thời đại này, những người quý tộc làm kỵ sĩ thường được trang bị đến tận răng, điểm yếu thực sự ở đây chính là các khớp chi, nhưng ngay cả vậy, nó quá nhỏ để chúng ta có thể đâm vào.”

“Tôi không hiểu!” Đại ca kêu lên, cô ta vung kiếm để đỡ lại nhát chém của Bá Tước Đỏ, khuôn mặt lộ ra vẻ hoang mang. Nhưng Triết Minh không có bất kỳ cảm xúc nào cả, hắn chỉ liên tục đi tìm thứ gì đó trong tủ rượu, rồi nói tiếp:

“Vì là người thừa kế, Bá Tước Đỏ đã được huấn luyện từ nhỏ để trở thành một công cụ g·i·ế·t người khi mới mười hai đến mười ba tuổi. Chứng tỏ đối phương có một tuổi thơ bị giam kín bên trong trang viên, và sau khi lời nguyền xuất hiện, nó càng khiến Bá Tước Đỏ bị kẹt kín ở trong này.

“Cho nên…”

Như nghĩ ra điều gì, đại ca gật đầu, cô ta tức khắc hấp dẫn sự chú ý của Bá Tước Đỏ. Còn Triết Minh cứ đi khắp phòng để quan sát, hắn vò đầu, lẩm bẩm điên cuồng như tự nói với chính mình:

“Một thứ gì đó, một thứ gì đó. Bá Tước Đỏ là ai? Sinh ra trong gia đình quý tộc, thuở nhỏ được nuôi dạy chủ yếu ở cách chiến đấu và phương thức g·i·ế·t người. Có khả năng lãnh đạo gia tộc, nhưng chưa từng ra thế giới bên ngoài. Điều đó có nghĩa lúc trước gia tộc không muốn Bá Tước Đỏ hiện diện bởi ngoại hình bị nguyền rủa. Bá Tước Đỏ vẫn kiên quyết muốn xuất hiện ở bên ngoài. Nhưng sau đó tại sao lại chọn ở lại? Vì nghĩa vụ? Bá Tước Đỏ phải sống c·h·ế·t cùng mảnh đất này? Phải có một thứ gì đó mang tính tượng trưng với ý nghĩa to lớn với đối phương, có đủ sức thuyết phục để giữ chân đối phương ở lại và thủ vệ trang viên này tới bây giờ.”

Một kẻ cứng đầu, nhưng sau đó bị gia tộc phản bội vẫn quyết thủ tại nơi đây đến cuối cùng. Chứng tỏ hắn đã tuyên thệ gì đó với gia tộc, và phải có một tín vật tượng trưng cho niềm tin của hắn.

Triết Minh nhíu mày, chợt hắn nghĩ đến điều gì đó, sau đó nhìn lấy Nhân Từ trên tay, đôi mắt mở to ra.

Chính là nó!

Chương 9: Nhân Từ