Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Tận Trùng Sinh
Unknown
Chương 18: Hai tiểu ăn hàng
Chương 18:Hai tiểu ăn hàng
“Lâm huynh, Trương mỗ đa tạ bữa cơm ngày hôm nay.”
Trương Nghị lúc chuẩn bị bước lên xe, mỉm cười hướng Lâm Thiên Bá nói.
Lâm Thiên Bá cười khổ, ánh mắt có phần áy náy hướng về phía Trương Nghị đáp:
“Trương huynh không cần khách sáo, khi khác chúng ta lại ngồi nói chuyện.”
Trước khi lên xe, Trương Nghị khẽ đưa ánh mắt về phía Khương Thần, đôi mắt giống như chim ưng nhìn con mồi. Mặc dù ngôn ngữ cùng cử chỉ không biểu đạt gì, nhưng thông qua ánh mắt đó cũng có thể thấy, hắn đây là ngầm ghi hận Khương Thần.
Khương Thần đối với cái liếc mắt sắc bén của Trương Nghị cũng chỉ nhếch mép cười. Một con kiến hướng tới ngươi ghi hận, chẳng có lẽ ngươi cần phải tức giận ra tay với nó ư. Không. Chỉ khi nào con kiến đó không biết điều, bò lên chân ngươi mà cắn, lúc đó một tay đập c·hết nó cũng không muộn.
Chiếc xe chở hai cha con họ Trương đi khuất, Lâm Thiên Bá lúc này mới mỉm cười, vỗ vai Khương Thần:
“Xem ra ngươi bị Trương gia ghi hận.”
Khương Thần khẽ né sang một bên, dường như không thích kẻ khác đụng chạm tới thân thể mình, lạnh nhạt nói:
“Chỉ là một cái Trương gia mà thôi.”
Lâm Hinh Nhi che miệng cười:
“Khương đại ca, ngươi thổi da trâu a. Ngươi có biết Trương gia có thế lực mạnh thế nào không.”
Khương Thần không đáp, chỉ cười nhẹ nhìn lấy Lâm Thải Hân.
Từ lúc hắn lộ ra thân phận đến giờ, dường như nàng chưa từng rời mắt khỏi hắn. Có lúc lặng lẽ nhìn, có lúc lại vừa nhìn vừa che miệng cười. Cũng không biết trong đầu nàng đang nghĩ gì.
“E hèm…chúng ta vào trong nói chuyện a.” Viên Thải Hàm khẽ ho, đưa mắt lườm Lâm Thải Hân.
Lâm Thải Hân lúc này mới để ý mọi người đang nhìn nàng với ánh mắt “ta hiểu được”. Hai má lập tức nổi lên mây hồng, nàng vội vàng chạy tới, nép sau lưng Viên Thải Hàm.
…
“Tiểu Thần, ngươi trở lại đất liền bằng cách nào?” Viên Thải Hàm dịu dàng hỏi.
Ánh mắt nhìn Khương thần tràn đầy trìu mến, loại ánh mắt trìu mến tràn đầy cảm giác mẫu tính này khiến cho Khương Thần cũng không khỏi bớt đi lạnh lẽo. Hắn đáp:
“Lúc trước đưa Thải Hân ra bằng cách nào, ta rời đi cũng giống như vậy.”
“Vậy còn cá sấu nhỏ đâu?” Lâm Thải Hân chớp chớp mắt hỏi, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh một con cá sấu nhỏ béo tròn, da trắng.
“Đúng vậy, lúc trước ta thấy đi theo ngươi còn có một con cá sấu kì lạ, ngươi không mang nó trở về sao.” Viên Thải Hàm hứng thú nói.
“Tiểu Ngạc không muốn rời xa hòn đảo, nếu như có dịp, chắc chắn ta sẽ quay lại thăm nó.”
Lâm Khiếu Thiên trầm ngâm, lúc này mới lên tiếng:
“Ngươi sao lại trở về cùng với nhóm Vũ Linh?”
“Cha, chúng ta gặp Khương đại ca tại Lữ Hành Trấn, nếu không có Khương đại ca, mẹ đã bị giật mất túi xách. Lúc đó t·ên c·ướp kia còn cầm theo dao làm cho mẹ b·ị t·hương.” Lâm Hinh Nhi nói.
Lâm Khiêu Thiên hai mắt trợn lớn, đập bàn, gầm lên:
“Tốt một tên tiểu thâu dám làm lão bà ta b·ị t·hương, chắc chắn ngày mai toàn bộ tiểu thâu ở Lữ Hành Trấn sẽ bị tóm gọn.”
Đoạn định lấy điện thoại bấm gọi người.
Lâm Hinh Nhi lúc này nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên ôm bụng cười nghiêng ngả. Nàng kể lại chuyện lúc trước Khương Thần một câu mỏ qua đen liền có sấm sét đánh xuống đốt đám Báo ca thành than cốc. Tất cả mọi người nghe xong, khuôn mặt hiện lên chút kì khôi, tấm tắc kêu chuyện lạ.
Những ngày tiếp theo, Khương Thần tạm thời sống tại Lâm gia. Lâm Thải Hân là người đưa hắn dạo quanh những địa điểm nổi tiếng của Đế đô, theo sau hai người không thể thiếu tên tiểu ăn hàng Lâm Hinh Nhi. Hiện tại đang trong thời gian nghỉ hè, vì vậy với tính cách ham chơi của mình, nàng làm sao lại bỏ qua cơ hội này được.
…
“Thải Hân tỷ, hôm nay chúng ta đi đâu?” Lâm Hinh Nhi nhí nhảnh nói.
Mấy ngày hôm nay nàng sớm đã chơi quên trời quên đất. Lúc trước thường thường đi dã ngoại cùng các bằng hữu, bản thân nàng không thường xuyên tới các địa điểm vui chơi tại Đế đô. Không nghĩ tới Đế đô cũng có nhiều chỗ chơi tốt như vậy.
“Nghe nói ngoại thành có một tòa cổ miếu, hàng năm mọi người đều tới đó thắp hương cầu bình an.” Lâm Thải Hân cười đáp.
Đoạn nàng nhìn về phía Khương Thần chớp chớp mắt như muốn trưng cầu ý kiến của hắn. Mà bên kia Khương Thần chỉ khẽ gật đầu không đáp.
Mấy ngày nay vui chơi cùng Lâm Thải Hân, Lâm Hinh Nhi, hắn cảm thấy có chút phiền muộn. Đi dạo cùng nữ nhân đối với nam nhân quả thật chính là một loại t·ra t·ấn.
“Được a được a, không khí ngoại thành chắc chắn sẽ thoáng đãng hơn.” Lâm Hinh Nhi hưng phấn nói.
Lâm Thải Hân khẽ lườm Lâm Hinh Nhi. Mấy ngày hôm nay, con hàng này ăn chùa rất nhiều, hiện tại trong túi nàng cũng không còn bao nhiêu tiền nữa.
“Như vậy ăn trưa xong chúng ta sẽ ra ngoại thành, ta sẽ gọi thêm Vũ Manh.”
Lâm Thải Hân đáp, đoạn nghiêng mắt nhìn Khương Thần, có chút nhí nhảnh nói:
“Được chứ?”
“Ừm, đều theo ý ngươi.” Khương Thần khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp.
Lâm Hinh Nhi nhìn hai người mắt liếc mày đưa thì liền trề môi, hai tay chống nạnh, kêu lên:
“Này, các ngươi có để ý ở đây còn có trẻ vị thành niên hay không.”
Bộ dáng hiện tại của nàng giống như tiểu tức phụ nhìn thấy chồng mình đang tình tứ bên tình nhân. Lâm Thải Hân có chút tức cười khi nhìn bộ dáng hiện tại của nàng.
“Chúng ta đi thôi, không cần để ý nàng.” Khương Thần khẽ nhếch mép nói.
“Ừm, nàng bị như vậy cũng đã lâu rồi.” Lâm Thải Hân cũng hùa theo, cười khúc khích đáp.
“Uy, Khương đại ca, ngươi không nói lí lẽ, uổng công ta đối xử tốt với ngươi.” Lâm Hinh Nhi đuổi theo sau, vừa đi vừa la lên, khiến cho người đi đường không khỏi ghé mắt nhìn.
Không ít người đối với Khương Thần giơ ngón tay cái. Trái phải kè kè hai cái cực phẩm nữ hài tử.
Cả ba người ghé qua một quán ăn nhỏ. Thời điểm học cấp ba, Lâm Thải Hân không muốn vì gia thế ảnh hưởng đến quãng thời gian học tập, vì vậy liền giấu đi thân phận sau đó lựa chọn học bán trú tại trường học. Mà quán ăn nhỏ này chính là địa điểm ưa thích mỗi bữa trưa của nàng. Nàng rất thích cách bày trí không gian ở đây.
Bên trong quán ăn, toàn bộ gạch ốp tường đều được thay thế bằng ốp tre nứa. Giữa quán ăn còn có một bể đá nhỏ, trên đó có hòn non bộ cùng một chiếc ống nước nhỏ bơm nước tạo thành quang cảnh núi non có suối nước chảy róc rách.
Ai nấy khi lần đầu bước vào quán ăn đều giống như bước vào một gian nhà giữa thiên nhiên hoang dã vậy. Quán ăn chỉ bày đủ sáu chiếc bàn làm từ tre vây xung quanh bể nước nhỏ. Nhìn qua nơi đây giống một gian bếp ấm cúng hơn là một quán ăn.
“Lúc trước ta thường sẽ ăn ở đây. Quán ăn này mặc dù nhỏ, không thật đông khách nhưng thức ăn rất ngon. Vị lão bản ở đây cũng rất dễ mến.” Lâm Thải Hân cười híp mắt nói, đoạn ngó nghiêng một lúc, vươn cổ gọi: “Giang thúc, ta đến rồi.”
Từ sau cửa thông ra sân sau, một vị trung niên dáng người ục ịch tay cầm một quyển sổ nhỏ, vai vắt khăn trắng, bộ dáng có chút giống mấy tên tiểu nhị chạy bàn thời cổ đại. Trung niên chạy ra, trông thấy Lâm Thải Hân thì liền nhoẻn miệng cười:
“Hóa ra là tiểu nha đầu Lâm gia, ta còn tưởng là ai đây, thật lâu rồi không thấy ngươi tới.”
Lâm Thải Hân cười híp mắt:
“Ta bận thi đại học nha.”
“Hóa ra là vậy.” Giang thúc kia cười cười: “Trượt hay không?”
Lâm Thải Hân làm mặt giận, kêu lên:
“Đương nhiên là không rồi.”
Vị lão bản gọi là Giang thúc này mỗi lần thấy Lâm Thải Hân tới quán thì đều sẽ ngồi cùng nàng trò chuyện. Cả hai mặc dù tuổi tác cách biệt nhưng đều có chung ham ăn tính tình, thường thường sẽ trò chuyện về các loại món ăn trên trời dưới đất. Vì thế mà trở nên hợp tính, kết thành hảo bằng hữu.
“Giang thúc, hôm nay ta dẫn bẵng hữu đến, hắn là Khương Thần, đây là biểu muội của ta, Lâm Hinh Nhi.” Lâm Thải Hân chỉ từng người, mỉm cười giới thiệu.
Giang thúc kia cười híp mắt gật đầu:
“Giang thúc hôm nay đặc biệt giảm nửa giá cho ngươi a, ngươi lần nào đến cũng sẽ dẫn theo bằng hữu, sinh ý của quán hiện tại cũng không còn tồi tệ như trước.”
Lúc trước quán ăn này của vị Giang thúc thực sự rất ít người ghé tới. Phần vì hẻo lánh đồng thời lúc đó lại chưa có tiền bày biện trang trí. Sau đó Lâm Thải Hân đến, thức ăn ở đây thực sự hợp khẩu vị nàng cho nên đã dẫn thêm một số bằng hữu thân thiết cùng đi. Kể từ đó, hầu hết khách đến quán ăn này của Giang thúc đều là bằng hữu của Lâm Thải Hân đến ăn.
“Tốt, đa tạ Giang thúc.”
“Vậy hôm nay ngươi vẫn là ăn như cũ hay sao?” Giang thúc mỉm cười. Nói đoạn đưa ra menu: “Các vị tiểu bằng hữu, mời gọi món.”
“Ta giống như Thải Hân.” Khương Thần lạnh nhạt đáp.
Vị Giang thúc khuôn mặt đột nhiên biến gian xảo, khẽ đưa tay vuốt cằm gật gật đầu bộ dáng “ta hiểu”. Lâm Thải Hân dường như cũng nhìn ra sắc mặt của Giang thúc kia không đúng. Nàng suy nghĩ cẩn thận lại câu Khương Thần vừa nói, lập tức hai má hồng hồng.
Lâm Hinh Nhi thì bĩu môi, khẽ xì một tiếng. Lát sau, nàng cũng không khách sáo, điểm lên rất nhiều món ăn.
“Tốt, các vị tiểu bằng hữu, ta hiện tại liền đích thân nấu cho các ngươi.” Giang thúc sau khi đạt được menu, vuốt vuốt mồ hôi lạnh, cười gượng nói.
Không ngờ vị tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp kia lại ra tay độc ác đến thế, một bàn ăn nàng gọi lên có thể chiêu đãi đến mười người. Quả thật chính là biểu muội của Lâm Thải Hân, cả hai đều là phường tham ăn.
**
Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.