Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28: Đấu giá hội (2)

Chương 28: Đấu giá hội (2)


Chương 28: Đấu giá hội (2)

Lại nói Cao Nhược Vũ cùng Hàn Uyển Như lúc này kéo nhau ra một chỗ xa khẽ thì thầm gì đó.

“Ngươi nói sao, gia gia ngươi hôm trước bị đột quỵ có liên quan tới hắn?”

Cao Nhược Vũ sau khi nghe Hàn Uyển Như kể một chút chuyện, khuôn mặt liền biến sắc. Nếu như chuyện này đúng như Hàn Uyển Như nói, vậy thì đúng là chuyện lớn.

Bên kia, Hàn Uyển Như lắc lắc đầu, có cảm giác rất khó để diễn tả cho nên nàng chỉ nói là sự việc có chút liên quan tới Khương Thần. Vì điều này mà gia gia nàng muốn gặp hắn, nàng chính là lĩnh nhiệm vụ này đi tìm hắn.

“Nhược Vũ, ngươi có thể giúp ta chuyện này hay không? Dù sao ngươi giao tiếp rất giỏi. Ta sợ chính mình sẽ làm hỏng việc.” Hàn Uyển Như khẽ thì thầm.

“Hừ, ngươi cũng biết là bản thân có thể sẽ làm hỏng việc a.” Cao Nhược Vũ liếc nhìn khuê mật, khẽ cười mắng: “Xem ra cũng chưa hết thuốc chữa.”

“Chuyện này giao cho ta đi.” Cao Nhược Vũ cười nói.

“Hì hì, cảm ơn ngươi trước.”

Hai người sau khi quay trở lại chỗ cũ, Cao Nhược Vũ ra hiệu cho Hàn Uyển Như dẫn đám bằng hữu của nàng đi ra, tránh cho làm phiền tới Khương Thần.

Đoạn, nàng lại tiến tới ngồi cạnh hắn, trực tiếp vì hắn rót rượu vang.

Hành động của nàng không khỏi khiến cho khách mời trợn lớn hai mắt. Tiểu thư Cao gia lại vì một người trẻ tuổi mà rót rượu.

Ai nấy không khỏi kinh hãi trong lòng. Trong đầu âm thầm suy đoán thân phận của Khương Thần.

Có thể để cho tài nữ Vẫn Triết kia tự thân kính rượu, vậy thì thân phận nhất định không tầm thường rồi.

Lúc này, Cao Nhược Vũ ở một bên rót rượu cho Khương Thần. Từ góc độ này, nàng có thể nhìn rõ gương mặt của hắn. Một gương mặt trẻ tuổi bình thường thậm chí có chút tầm thường. Thế nhưng từ khuôn mặt lạnh nhạt hờ hững này, nàng lại nhìn ra có chút cảm giác t·ang t·hương. Điều này không khỏi khiến nàng cảm thấy kì lạ. Một người trẻ tuổi làm sao có thể mang theo sự t·ang t·hương giống như đã trải qua bao mưa gió đây?

“Vị công tử này, ta kính ngươi một ly. Xin lỗi vì vừa rồi đã có hành động tùy tiện.” Cao Nhược Vũ mỉm cười ngọt ngào nói.

Bỏ qua bộ dáng ngả ngớn lả lơi. Hiện tại hình ảnh nàng hiện lên có phần thành thục, ổn trọng giống như là một vị tổng tài. Phong thái tự tin nhưng không mất đi sự quyến rũ.

Khương Thần tuy rằng không từ chối ly rượu vang kia của nàng, thế nhưng thái độ vẫn rất lạnh lùng. Hắn nói:

“Đến cạnh ta tốt nhất đừng chơi tâm kế.”

Cao Nhược Vũ hơi mất tự nhiên, cố vẽ ra một nụ cười, nàng nhẹ nhàng nói:

“Ta tên Cao Nhược Vũ, không biết quý tính đại danh của công tử?”

“Khương Thần.” Khương Thần đáp.

“Không biết Khương công tử vừa ý món đồ đấu giá nào?” Cao Nhược Vũ cảm thấy Khương Thần không mấy mặn mà trò chuyện, liền đổi chủ đề.

Theo nàng thấy, những người trẻ tuổi như các nàng tới đây cũng chỉ là dạo chơi, mở mang tầm mắt là chính. Chân chính người có hứng thú với đấu giá thường là người sưu tầm các loại đồ cổ, các đồ vật có giá trị. Chỉ là khi đối diện với Khương Thần, nàng rõ ràng biết hắn đến đây là có mục đích chứ không phải là dạo chơi, cưỡi ngựa xem hoa.

“Đã ai nói ngươi rất phiền bức bao giờ chưa?” Khương Thần đột nhiên hỏi.

Cao Nhược Vũ theo phản xạ liền lắc đầu.

“Ngươi rất phiền phức.” Khương Thần không chút khách khí, nói.

Cao Nhược Vũ nghe vậy liền sững sờ. Từ trước tới giờ, nàng luôn luôn được nam nhân săn đón, chưa bao giờ phải chủ động bắt chuyện với bất kì nam nhân nào. Hiện tại vì Hàn Uyển Như mà hạ thấp mình nói chuyện với Khương Thần. Thế mà hắn còn nói nàng phiền phức.

Là hắn không hiểu phong tình hay vì nàng nói sai chỗ nào đây?

Cao Nhược Vũ tuy rằng muốn giúp Hàn Uyển Như thế nhưng Khương Thần đã không cho nàng mặt mũi thì nàng cũng không cố níu kéo. Vì vậy nàng đứng dậy, rất nhẹ nhàng mà nói:

“Nếu Khương công tử không có hứng thú nói chuyện vậy ta xin phép đi trước.”

Mặc dù thái độ của Khương Thần đối với nàng không hề tốt thế nhưng nàng cũng không hề tức giận. Đối với hắn vẫn một bộ nhẹ nhàng, ôn nhu như nước. Điều này không khỏi khiến cho Khương Thần cảm thấy nữ tử này thật có ý tứ. So với Hàn Uyển Như kia thì thông minh hơn nhiều lắm.

“Ngươi rất thông minh.”

Nữ tử này quả thật rất thông minh cùng tinh tế, biết thời điểm nào nên nói, thời điểm nào nên dừng.

Cao Nhược Vũ đi được một đoạn, nghe Khương Thần lên tiếng thì liền nhoẻn miệng cười. Khuôn mặt hiện lên vui vẻ. Cảm giác giống như khổ nhục kế đã thành công.

“Khương công tử! Ngươi rốt cục nói chuyện.”

Cao Nhược Vũ quay trở lại. Lần này không ngồi cạnh hắn nữa mà trực tiếp ngồi đối diện với hắn. Khuôn mặt hồi nãy có chút ảm đạm thất lạc lúc này giống như nở hoa, nụ cười tươi tắn càng tô điểm thêm cho sự xinh đẹp của nàng.

“Nói đi. Có chuyện gì?” Khương Thần nhếch mép nói.

Đoạn ánh mắt hắn hiện lên sắc bén:

“Quên mất. Nếu là sự tình liên quan đến người kia thì không cần nhắc đến.”

Cao Nhược Vũ mỉm cười, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ. Không ngờ ý định tiếp cận hắn ban đầu của nàng đã sớm bị khám phá, điều này khiến cho nàng càng trở nên tò mò về hắn hơn. Rốt cục thanh niên này có thân phận như thế nào mà đên cả Hàn lão gia tử cũng không thèm cho mặt mũi, Hàn đại tiểu thư còn bị hắn khiến cho tức giận nhưng không làm gì được.

“Vậy Nhược Vũ kính Khương công tử một ly.”

Cao Nhược Vũ nói đoạn liền uống một hơi cạn li rượu vang, bộ dáng hào sảng khí khái như nam nhân.

Khương Thần cũng cảm thấy hơi bất ngờ. Nữ tử này xem ra khá thú vị.

“Ngươi cũng không cần một điều công tử hai điều công tử, gọi ta là Khương Thần là được.” Khương Thần khẽ nhấp rượu vang, giọng nói đã bớt phần lạnh nhạt.

Loại xưng hô này mặc dù thời đại văn minh không thường gặp thế nhưng đối với các tiểu thư đại gia tộc như nàng, những kiểu lễ nghi như vậy vẫn phải học. Không chỉ bởi vì loại xưng hô này thể hiện bản thân là người gia giáo, có học thức mà trên giới thượng lưu, loại xưng hô này còn để thể hiện sự tôn trọng đối với đối phương.

“Vậy Nhược Vũ cung kính không bằng tuân mệnh.” Cao Nhược Vũ che miệng cười đáp.

Trong mắt đối với Khương Thần càng sinh ra hứng thú cùng tò mò.

“Đúng rồi, Khương Thần. Ngươi đối với buổi đấu giá này hứng thú với món đồ nào?”

“Một gốc dược liệu mà thôi.” Khương Thần hời hợt đáp.

Cao Nhược Vũ nghe vậy thì thoáng điểm ngẫm nghĩ, sau đó khẽ gật đầu. Nàng là người Cao gia, mặc dù không trực tiếp chủ trì buổi đấu giá này thế nhưng những vật phẩm đấu giá hôm nay nàng cũng có chút nắm rõ. Trong số những vật phẩm mang tới đấu giá hôm nay quả thật có một gốc nhân sâm, nghe đâu người mang đến nói là đã có tuổi thọ ngoài trăm năm.

“Gốc nhân sâm đó là người khác mang đến đấu giá, nếu không ta cũng có thể vượt quyền, đem nó tặng cho ngươi.” Cao Nhược Vũ có chút áy náy nói.

Đối với Cao gia nàng, một gốc nhân sâm trăm năm cũng không tính là gì. Chẳng qua quy tắc là quy tắc, đồ của người khác mang đến đấu giá không được phép bán ngầm.

“Ta cũng không nghèo đến mức phải đi xin.” Khương Thần cười nhạt, đáp.

Mặc dù cùng một thời điểm thì một thế này hắn có thể nghèo hơn trong quá khứ. Thế nhưng ít nhất cũng không đến mức phải đi ngửa tay xin xỏ người khác.

Xin?

Hắn không có khái niệm này. Nếu như thật sự cần thiết, hắn không ngại ra tay c·ướp đoạt.

Lại nói, lúc hắn rời Lâm gia, Lâm Thải Hân cùng Viên Thải Hàm đã đưa hắn không ít tiền. Cộng thêm lúc mới đến Vẫn Triết này hắn đã c·ướp ngược từ đám côn đồ kia, vì thế trong người hiện tại cũng có không ít tiền.

“Buổi đấu giá bắt đầu rồi, hi vọng ngươi có thể đạt được thứ mình muốn. Nếu có gì cần hỗ trợ thì có thể nói với ta.” Cao Nhược Vũ mỉm cười dịu dàng nói. Thậm chí trước khi rời đi, nàng còn đối với Khương Thần khẽ nháy mắt.

Lúc này, trên khán đài, một vị trung niên mặc đồ tây bước ra. Theo sau hắn là hai thiếu nữ xinh xắn, dáng người nảy nở, ăn mặc có chút nóng bỏng. Mỗi thiếu nữ bê một chiếc mâm nhỏ, bên trên hai chiếc mâm là hai chiếc đàn lư hương. Loại lư hương này chủ yếu dùng để đốt hương bột xông thơm căn phòng. Cả hai chiếc đàn lư hương này chế tác tinh xảo, nhưng màu sắc không còn được hài hòa. Có lẽ niên đại cũng đã lâu, thuộc về đồ cổ.

“Hai chiếc đàn lư hương này là một vị phú thương sưu tầm được, theo giám định thì chúng có niên đại khoảng ba trăm năm, giá khởi điểm năm mươi vạn Thiên tệ.” Vị trung niên mỉm cười, chầm chậm giải thích nguồn gốc hai chiếc đàn lư hương.

Người đến đây chủ yếu là các phú thương hoặc một số lão nhân thích chơi đồ cổ, tranh vẽ, tranh chữ cho nên đối với loại vật này khá là hứng thú.

“Ta ra sáu mươi vạn.” Một vị trung niên bụng phệ mỉm cười nói, tay đang cầm một chiếc tẩu thuốc.

“Bảy mươi vạn…”

“Một trăm vạn…”

Đấu giá hai chiếc đàn lư hương này diễn ra có vẻ rất sôi nổi, cuối cùng một vị lão giả dùng hai trăm vạn đem chúng cầm xuống.

Tiếp sau đó các loại tranh cổ cùng tranh chữ thư pháp được đưa ra đấu giá. Ngẫu nhiên một vài thứ là Cao gia sưu tầm được đem ra đấu giá, còn phần lớn đều là người khác mang đến ủy thác.


“Vật phẩm đấu giá tiếp theo có chút đặc biệt, là một gốc nhân sâm mới được đào lên, có tuổi thọ chừng một trăm hai mươi tuổi.” Trung niên nhân chủ trì đấu giá mỉm cười nói: “Gốc nhân sâm này giá cả đắt đỏ liền chính ở mới đào lên được mấy ngày. Hiện tại các vị đem về dùng liền là tốt nhất thậm chí các vị vẫn có thể tiếp tục trồng nó xuống.”

“Cao lão bản, ngươi trực tiếp báo một cái giá đi thôi, gốc nhân sâm này ta lấy chắc rồi.” Một vị phú thương cười khẩy, chắc như đinh đóng cột nói.

“Giá khởi điểm ba trăm vạn, mỗi lần ra giá không thấp hơn mười vạn.”

Phú thương trung niên kia nghe vậy thoáng có chút cứng đờ. Ba trăm vạn này đối với hắn nói lớn thì không lớn, nhưng cũng không phải con số nhỏ.

Hắn ban đầu định mua gốc nhân sâm này dùng để hiếu kính lão cha nhân dịp mừng thọ nhưng xem ra hiện tại chắc là không thể được rồi. Hoa ba trăm vạn cho một gốc nhân sâm dường như có chút không đáng. Loại nhân sâm này thị trường không phải không có. Chẳng qua kiếm một gốc vừa mới đào lên như thế này có thì có vẻ hiếm mà thôi.

“Phương lão bản, khí thế lúc nãy của ngươi đâu rồi.” Một vị trung niên nhân khác một tay vuốt ria mép, cười nói.

Phú thương vừa rồi chắc như đinh đóng cột rằng sẽ mua gốc nhân sâm này tên Phương Chính, người chế giễu hắn là Lân Bằng. Hai người là kì phùng địch thủ nhiều năm. Không ít lần trước đám đông tìm cơ hội làm bẽ mặt nhau. Hiện tại chính là Lân Bằng chớp thời cơ muốn cho Phương Chính bẽ mặt. Nếu như Phương Chính mua được gốc nhân sâm này, hắn cũng tốn một khoản không nhỏ.

“Hừ… ngươi không cần khích bác ta. Ta ra ba trăm vạn.” Phương Chính hừ lạnh nói.

Hắn dự định nếu như có ai ra giá cao hơn sẽ từ bỏ vòng đấu giá này, như vậy hắn vừa không tốn tiền vừa lại đỡ bị mất mặt. Chỉ là trong gian phòng đấu giá, tất cả mọi người dường như không hứng thú với gốc nhân sâm này lắm, tất cả đều không theo Phương Chính tranh giành.

Phương Chính trầm xuống, ngoài miệng vẫn cố treo nụ cười thật tươi nhưng trong lòng đã nhỏ máu rồi. Phí hoài ba trăm vạn cho một gốc nhân sâm, đúng là không hề khôn ngoan mà.

“Còn ai tăng giá không?” Trung niên nhân chủ trì cuộc đấu giá nhìn xung quanh, mỉm cười nói.

“Ba trăm vạn lần thứ nhất.”

“Ba trăm vạn lần thứ hai.”

“Ba trăm mười vạn.” Từ góc phòng, một thanh âm trầm trầm, lạnh lạnh vang lên.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người vừa ra giá. Đó là một thanh niên đang ngồi quay lưng về phía khan đài. Hắn mắc trên mình một bộ đồ đen, mái tóc dài buông xõa sau lưng, nhìn vừa lạ lùng vừa độc đáo. Đây ngoại trừ Khương Thần thì còn ai.

Rất nhiều người cũng nhận ra Khương Thần chính là người vừa rồi được Cao Nhược Vũ tự thân kính rượu, chính vì thế cũng không cảm giác lạ với giá tiền mà hắn đưa ra. Xem ra quả thật là người có bối cảnh sâu. Ra hơn ba trăm vạn nhưng mắt cũng không nháy lấy một cái.

Phương Chính nhìn thấy Khương Thần ra giá liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẽ ho nói:

“Vị huynh đệ này nếu như cần thiết, ta liền nhường cho ngươi cũng được.”

Dứt lời, hắn vênh mặt hướng về phía Lân Bằng giống như cố tình khiêu khích.

Lúc này, người trong phòng im lặng chờ đợi. Có vẻ như cũng không có ai đi tranh giành gốc nhân sâm kia với Khương Thần.

Đương lúc chủ tịch đấu giá sư chuẩn bị gõ bàn tuyên bố kết quả vòng đấu giá này thì một thanh âm tràn ngập chế giễu vang lên:

“Ba trăm hai mươi vạn.”

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 28: Đấu giá hội (2)