Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 65: Phân bộ của Ám ti

Chương 65: Phân bộ của Ám ti


Chương 65: Phân bộ của Ám ti

Sau khi Lâm Thải Hân nhập học, Khương Thần cũng theo nàng đến trường chơi mấy hôm rồi mới quyết định trở về Vẫn Triết.

Chỉ là hắn còn chưa kịp trở về thì lại có người tới hẹn gặp. Người này hắn biết, chính là trung niên nhân cảnh sát hôm đó đã cùng với nữ cảnh sát kia giao thủ với hắn.

Lúc đó, trung niên nhân cảnh sát trước khi đem nữ cảnh sát kia rời đi thì còn bỏ lại ngoan thoại dọa nạt Khương Thần. Thế nhưng hôm nay khi hẹn gặp Khương Thần, người này tỏ ra khúm núm dị thường, nói chuyện đều hết sức e sợ hắn.

Người này ngỏ ý mời Khương Thần đi gặp mặt cấp trên, vừa vặn Khương Thần cũng có chuyện cần nói với đám người phía sau Ám ti, chính vì thế liền theo trung niên cảnh sát này rời đi.

“Tiên sinh, đã đến.”

Trung niên cảnh sát sau khi dẫn Khương Thần tới một khu nhà bỏ hoang ngoại thành, liền mỉm cười nói.

“Ừm. Vào thôi.”

“Tiên sinh, ngài không sợ chúng ta tính kế sao?”

“Người đã từng tính kế ta hiện tại đều đ·ã c·hết.” Khương Thần không nhanh không chậm đáp.

Nghe vậy, trung niên nhân kia liền giật mình cười khổ. Sau đó, người này dẫn Khương Thần vào sâu trong căn nhà hoang. Lại đi hết một đường hầm nhỏ đào sâu xuống lòng đất, mới tới một gian mật thất.

Ngược lại với không gian đổ nát bên ngoài, mật thất này vô cùng khang trang, đồng thời cũng rất rộng lớn. Đại sảnh là một gian phòng hình trụ, trung tâm là một bàn đá cùng với mười chiếc ghế nhỏ quây xung quanh.

Ngoại trừ lối đi dẫn xuống gian mật thất này. Còn lại xung quanh đều là những cửa sắt dầy đóng kín. Cũng không rõ đằng sau những cửa sắt kia có gì. Nhìn gian mật thất gọi là căn cứ của Ám ti này giống một nhà tù được dọn dẹp sạch sẽ hơn là một gian phòng để tiếp khách.

Trên bàn đá lúc này ngồi lấy hai bóng người, một vị trung niên nam tử tuổi tầm bốn mươi, mặc trên mình một bộ đồ đen, người còn lại là một vị đường trang lão giả, khoác trên mình một bộ đồ đơn sơ mộc mạc, giống như đồng phục của mấy vị lão nhân hay tụ tập ngoài công viên tập dưỡng sinh.

Hai người này mặc dù chỉ ngồi im cười nói với nhau thế nhưng trên người vô hình tỏa ra một loại khí thế khủng bố khiến cho gian mật thất này trở nên vô cùng ngột ngạt.

Nhận thấy có người đi tới, cả hai cùng quay đầu lại. Ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng tập trung nhìn về phía Khương Thần.

Lúc trước, thông qua lời kể của trung niên nhân, bọn họ đối với thân phận của Khương Thần vô cùng hứng thú.

Một thanh niên đã có thực lực Tông sư? Chuyện này quả thực là rất khó tin.

Vì thế ngay khi trông thấy Khương Thần, bọn hắn không tự chủ được muốn dò xét xem hắn xem có đúng như lời kể của trung niên nhân kia hay không.

Chỉ là khi trông thấy Khương Thần, khuôn mặt cả hai người không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Từ trên người Khương Thần, cả hai đều không thể cảm nhận được một chút ba động nội lực. Điều này có thể nói rõ hai khả năng, một là Khương Thần là một tên phàm nhân, thứ hai là Khương Thần có thực lực vượt xa bọn hắn.

Khương Thần có thực lực vượt xa bọn hắn? Cái này chắc chắn không phải, vì thế chỉ có đáp án đó là hắn chỉ là một phàm nhân biết chút công phu.

Nói đùa, lão giả kia thực lực hiện tại là Tông sư trung kì. Thực lực Khương Thần nếu mà cao hơn bọn hắn rất nhiều, há chẳng phải là Tiên Thiên cảnh hay sao. Loại cảnh giới này, bọn hắn mới chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ được diện kiến qua. Làm sao có thể tin được người trẻ tuổi trước mắt bọn họ có loại thực lực này đây.

Khương Thần còn chưa kịp ngồi xuống, trung niên nam tử ngồi đối diện đường trang lão giả kia mỉm cười nói:

“Khương Thần, khai sinh không rõ ràng, hiện tại đang thuê một căn nhà trọ của một người tên Lệ Tuyết, sống cùng một nữ tử tên Mộng Phạn, quen biết với Cao Nhược Vũ Cao gia, Từ Trạch Đông Từ gia, Lâm Thải Hân Lâm gia, Hàn Thiên Hùng Hàn gia.”

Nói đến đây, hắn dùng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Khương Thần, nói:

“Khương tiên sinh, ta nói vậy không biết có đúng hay không.”

Khương Thần đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn trung niên nhân này một cái sau đó liền búng tay. Từ đầu ngón tay của hắn, một tia Hỗn Nguyên Chi Khí bùng phát thành hỏa diễm bắn phá mà ra.

Hỏa diễm bùng phát bao trùm lấy trung niên nhân. Sau đó từ bên trong hỏa diễm vươn ra một cánh tay thon dài.

Ặc!!!

Cánh tay thon dài vươn ra từ hỏa diễm kia bóp chặt lấy cổ trung niên nhân, giơ hắn lên cao như giơ một đồ vật nhẹ. Cánh tay đó chính là tay của Khương Thần.

Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, đến khi mọi người nhìn lại thì đã thấy trung niên nhân bị Khương Thần tóm được. Hiện tại Khương Thần chỉ cần dụng tâm là hoàn toàn có thể bóp gãy cổ trung niên nhân nọ.

Đường trang lão giả ngồi ở một bên, lúc này khuôn mặt biến sắc. Hắn chỉ thấy hỏa diễm bốc lên trong một cái chớp mắt, sau khi định thần lại thì cảnh tượng trước mắt đã diện ra.

Nội tâm trầm xuống, khuôn mặt lão giả biến ngưng trọng. Thanh niên này xem ra còn vượt quá tưởng tượng của bọn hắn.

Lúc này, thanh âm lạnh lùng vô cảm của Khương Thần vang lên:

“Đây là lần thứ nhất, ta cảnh cáo các ngươi…”

Ánh mắt Khương Thần hiện lên sắc bén, sâu trong mắt là vô tận sát ý. Trên người, sát khí cũng tỏa ra mãnh liệt, hắn nói:

“Nếu như các ngươi còn cho người âm thầm điều tra ta hoặc là gây bất lợi đối với người xung quanh ta vậy thì Ám ti sẽ giống như cái tên của mình, không bao giờ được nhìn thấy mặt trời.”

Lời hắn vừa dứt, sau những cánh cửa sắt trong phòng, từng đám người ồ ạt chạy ra. Dẫn đầu đều là võ giả Nội cảnh. Phía sau bọn họ là những thành viên của Ám ti, lúc này tất cả cầm theo loại s·ú·n·g mà lần trước nữ cảnh sát dùng để bắn Khương Thần.

“Mau buông ra thủ trưởng.”

Ám ti loại thế lực này gồm tám tổ. Bốn tổ ngoài sáng bao gồm Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền vũ tổ. Bốn tổ trong tối gồm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Các tổ này đều lần lượt tản mát cai quản các khu vực lớn trên Thiên Độ quốc. Theo đó Thiên, Địa, Huyền, Hòang ngoài ra còn có nhiệm vụ thu thập tình báo.

Nơi mà Khương Thần được mời tới này chỉ là một cái phân tổ của Thiên tổ. Trung niên nhân kia vừa mới lên tiếng là tổ trưởng của phân tổ này. Còn đường trang lão giả cùng trung niên Tông sư này đều là thành viên tối cao của Thiên tổ, ngày hôm nay tới đây nghiệm chứng thực lực của Khương Thần.

Không nghĩ tới bọn họ lại nhìn nhầm, Khương Thần thực lực vượt xa bọn họ tưởng tượng. Đến mức thực lực hắn hiện ở cảnh giới gì, bọn họ cũng không dám phỏng đoán.

“Các ngươi thử xem s·ú·n·g nhanh hay ta bóp c·hết tên này nhanh.” Khương Thần không hề sợ hãi, ngược lại cười lớn, nói.

“Tất cả lui ra.” Đường trang lão giả quát lên một tiếng, khí thế trên người vô hình phát ra, đẩy lui đám thuộc hạ.

Đám người vừa mới ập tới kia lập tức cung kính gập người, sau đó lui về sau những cánh cửa sắt. Cả trung niên nhân dẫn Khương Thần tiến vào này cũng không dám ở lại.

“Hiện tại nói được tiếng người?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu khinh thường nhìn tới trung niên nhân đang bị b·óp c·ổ.

Trung niên nhân hiện lên vẻ hãi nhiên thất sắc. Ban đầu hắn còn muốn định chống cự, nhưng hắn nhận ra, toàn bộ nội lực của bản thân bị phong bế hoàn toàn. Bản thân trong tay thanh niên này có cảm giác giống như một con kiến, hoàn toàn không có chút sức chống cự.

Nghe Khương Thần nói vậy, trung niên nhân vừa sợ hãi, vừa không tránh khỏi xấu hổ. Vừa rồi hắn còn tự tin khinh thường Khương Thần đấy, hiện tại bị Khương Thần nắm như nắm một con gà con, mặt mũi coi như mất hết rồi.

“Đại nhân, bọn ta có mắt không tròng, mong ngài nương tay.” Đường trang lão giả lúc này cũng không dám vô lễ, nghiêm sắc mặt hướng tới Khương Thần bái một bái, sau đó mới nói.

“Nhắc lại lần nữa, cũng là lần cuối cùng, nghe cho kĩ.” Khương Thần thanh âm lạnh lùng tiếp tục vang lên trong gian mật thất: “Ám ti các ngươi quản ai, đụng ai ta mặc kệ. Nhưng tốt nhất không nên gây lên đầu của ta. Nếu như còn một lần nữa phát hiện các ngươi điều tra ta cùng người bên cạnh ta, hạ tràng của Ám ti các ngươi chính là như thế này.”

Nói rồi, khí tức khủng bố của Khương Thần thổi quét mà ra. Hỗn Nguyên Chi Khí bạo phát mạnh mẽ. Hắn sở tu hai loại thuộc tính hỏa mộc. Lúc này hỏa mộc song hành cùng bắn phá khiến cho cả gian mật thất rung chuyển dữ dội. Toàn bộ các cửa sắt b·ị đ·ánh nát vụn, trần nhà nứt toác.

Nếu không phải Khương Thần có chỗ giữ lại thì nơi này chắc chắn sẽ sụp đổ.

Nhìn tràng cảnh gian mật thất như hiện tại, trung niên nhân cùng lão giả kinh sợ không thôi. Phải biết nơi này dẫu cho bom hạng nặng cũng khó có thể oanh tạc, thế mà vừa rồi Khương Thần chỉ thả ra khí thế cũng có thể đem nó làm cho suýt thì sụp đổ, như vậy có thể hiểu hắn mạnh mẽ như thế nào đi?

Hai người kia gật đầu như gà mổ thóc, sau đó cung kính tiễn Khương Thần rời đi.

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.

Chương 65: Phân bộ của Ám ti