Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 84: Kết cục của Sai Nhĩ
“Giếthắn.”
Mèo Đen cũng kịp phản ứng, chớ xem thường Cẩu Bất Lý, cậu thừa kế năng lực của Tô Tầm,mộtloài người bình thường như Lý Manh Manh vốnkhôngphải đối thủ của cậu, chẳng đáng lo ngại.
Thậm chícôđãnghĩ xong lời thoại trước khi mình c·h·ế·t.
Cuộc sống như thế,côthựcsựchán ghét.khôngcómộttri kỷ nào bầu bạn, sống, có lẽ chẳng còn ý nghĩa gì.
Tô Tầm muốn ngồitrênđỉnh quyền lực, mặc sức làm bậy, làm sao Lý Tuyển có thể đểanhnhư ý, ngoài mặchắnthu Liễu Như Yên – người bên cạnh Tô Tầm làm vợ, song len lén thu lạimộtphần quyền lợi củaanh.
“mộttên khốn kiếp mà thôi.”
Lần trước,côtổn thươnghắn, bỏ quahắn, lần nàysẽkhôngcó chuyện đó.
Thú vương phi vuốt mặt Nguyễn Kiều Kiều, cười mỉm: “Tên khốn Thú vương kia từngnóianhta có khuynh hướng chống đối thế giới chống đối loài người, làmộttên b**n th** ngầm. Có điều ai cũngkhôngngờ là tên b**n th** lại có vợ con, quảthậtrất buồn cười đấy. Vậy mà có người nhìn trúnganhta.”
Tô Tầm sững sờ, lập tức nhếch môi, “Có Cẩu Bất Lý,mộtLý Manh Manhsẽchẳng ra trò trống gì.”
trênđườngđiSai Nhĩ chịukhôngnổi nữa, khi Mèo đen giếthắnđãdùng khoáng thạch mà mấy năm nay bọn họ cực khổ tìm kiếm bên ngoài.
“Hả?” Tô Tầm ngẩng đầu.
Có điều lần này,côấy lại chọc phải thứ gì mà khiến Lý Tuyển tức giận vậy, làm bản thânkhôngdám ở trong thành luôn.
“Kế hoạch thuận lợi ạ.”
anhkhôngdốc sức xây dựng hòa bình cũng thôiđi, còn ở bên trong làm trái lại là có ý gì? Thảo nào bị người ta g·i·ế·t.
Tô Tầm ngoắc ngoắc tay, “Vấn đề tối nay của cậu hơi nhiều đấy. Trước đây, cậu đâu có thắc mắc.”
Chương 84: Kết cục của Sai Nhĩ
Cặpanhem họ Lý Tuyển và Lý Manh Manh xác thực thương nhau lắm cắn nhau đau, Lý Manh Manhthìđiêu ngoa tùy hứng, gâykhôngít phiền phức ở thành Nhân Loại, nhưng lần nào cũng là Lý Tuyển chùi mông chocôấy.
“Em... trốnmộtkhoảng thời gian trướcđi. Chỗanhhọ em,anhđãđưa tin rồi. Bọn họsẽtới tìm em, sau đó... tự mình cẩn thậnmộtchút.”
Cuối cùng, Lý Manh Manh mỉm cười, ôm chặt Sai Nhĩ.
khôngcó sao, chỉ có ánh trăng mơ hồ xuyên qua sương dày len lỏi bắn tới.
“anhcóyêuemkhông?”
Sống tại gia đình vua chúa, saocôcó thể là thiếu nữ đơn giản được. Sai Nhĩ tiếp cậncôcó mục đích,côbiết hết. Nhưngcôchỉ quácôđơn,côđãvứt bỏhắnmộtlần, lẽ nào còn định vứt bỏ lần nữa sao?
hắnlà bạn thời thơ ấu củacô, cũng là người bạn tốt nhất củacô.khôngphải tôi tớ gì! (đọc tại Qidian-VP.com)
mộtlát sau, tiếng cười của Nguyễn Kiều Kiều cứng nhắc nơi khóe miệng, nghĩ kỹ lại hình như Tô Tầm thựcsựrảnh rỗikhôngcó chuyện gì làm.
“Em biết.anhyêuem.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Có điềumộtnúikhôngthể có hai hổ, trừ phimộtđực vàmộtcái.
Trong lúc Nguyễn Kiều Kiềuđanglo lắng Tô Tầm tự tìm đường c·h·ế·t, Tô Tầmđangtựa trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn toàn bộ náo nhiệt bên ngoài.
Chẳng buồn cười chút nào!
Mèo Đenkhôngtrả lời, tínhhắnchất pháckhôngkhéo ănnói. Tuy nhiên, tối nay đại nhân xácthậtcó gì đókhôngđúng,không,khôngnênnóivậy, từ đầu chí cuối đại nhân bọn họ đều khiến người ta nhìnkhôngthấu.
Khi Mèo Đen trở về bẩm báo, đầu đầy mồ hôi.
“Người thú à... hơi sợ đó...” Lý Manh Manh híp mắt nghiêng đầu, đưa ra đề nghị khác, “Có điều tôi ở đây ngột ngạt quá, hay chúng ta ra ngoàiđidạođi. Trước giờ tôi chưa từng thấy núi xanh ngát như thế,côdẫn tôi lên núiđi, từnhỏtôi chưa từng ngửi đượckhôngkhí trong lành vậy.”
hắnsẽnóigì?
Trước mắt bắt đầu mơ hồ,hắnước chừng mình sốngkhôngđược bao lâu nữa.
“Lý Tuyển muốn giếtcô?khôngđúng, tôi hẳn nên hỏi ngườicôgiết là ai?”
Thiên tử phạm phápthìcũng bị xử như thứ dân.
“Tôiđãgiết người.” Lý Manh Manh thè lưỡi, dè dặtnói.
Tuykhôngbiết rốt cuộc vì lý do gì Sai Nhĩ bị phái đến bên cạnh Lý Manh Manh, song mấy năm nay,hắnvà Lý Manh Manh chung đụng rất tốt, Sai Nhĩ rất thíchcôấy. Cứ g·i·ế·t như vậy ư?
“Đại nhân, có cần đóncôMèo vềkhông?”
Nguyễn Kiều Kiều nhận ly nước, thoáng nhìn LÝ Manh Manh, “Đây cũng là vấn đề tôi muốn hỏi, saocôtới đây? Còn chật vật thế?”
hắnlà người bạn tốt nhất, vẫn luôn tốt nhất.
Tô Tầm thu tay về, đút trở lại túi quần mình, “Thôi, đểcôấy ở bên kiađi. Nhưng...” Hít sâumộthơi, Tô Tầm ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.
hắncũngkhôngcó cách nào tổn thươngcô.
Cuối cùng,côkhônghỏi gì, phủ lên đôi mắt quen thuộc ấy, chỉ là ở đó, ánh sáng rực rỡđãkhôngcòn.
Nguyễn Kiều Kiều giật mình, lui về saumộtbước. Đầu óccôkhôngnhịn được nghĩ tớimộtcâunói.
Làm sao Sai Nhĩ cũngkhôngngờ, cómộtngàyhắnsẽchếttrênvũ khí mình tạo ra.
“Có ý kiến à?”
Chẳng qua, ngày tháng bình an trải qua quá lâu, Lý Manh Manhđãquên mấthắnmang theo tức giận mà tới, mang theo ác ý tiếp cậncô.
Tên Lý Tuyển này gian xảo, quỷ kế đa đoan, tâm tư khó dò,khôngchút lưỡng lự ra tay với cha vàanhem, nhưng đối với em họ Lý Manh Manh, vì năm xưa gảcôta cho Tô Minh mà lương tâm luôn hổ thẹn, mấy năm nay liên tụcâmthầm chăm sóc.
“Em cũng vậy.”
“...”
“Đừng sợ, emsẽnhanh chóngđitheoanhthôi.” Lý Manh Manh chán ghét cuộc sống củacô. Trước năm hai mươi tuổi,côlàmộtthiếu nữ quý tộc, chịusựsắp xếp của gia tộc lấy Tô Minh. Sau khi kết hôn, hỏng bét hết. May mà Tô Minh c·h·ế·t rồi, rốt cuộccôthở phàonhẹnhỏm. Gặp được Sai Nhĩ,côhoàn toànkhôngđoán trước được, người bạn lúcnhỏbiến thành người đàn ông thành thục quay về,cômới pháthiệntình cảmẩngiấu trong lòng mình vẫn luôn ở đó. Dù chohắnlàmộtngười thú nam, giữa hai người vĩnh viễnkhôngthể nào.
“Thú vương phi rất thíchcôMèo,côMèo... cũng thích cuộc sống bên kia.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Tầm vuốt chén trà,mộtlát sau mới phun ra ba chữ.
hiệntại Nguyễn Kiều Kiều rốt cuộc hiểu trong nguyên tác saoanhchết? Đều do tự tạo nghiệp.
“Hoang vu hẻo lánh có cái gì thích chứ?” Tô Tầm thở dài, nhìn đôi tình nhân dưới lầu, làm tư thế bắn s·ú·n·g.
Lý Manh Manh im lặng,mộtlát sau mới nở nụ cười, “Tôi cãi nhau vớianhhọ, nên chạy ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.”
“côấy ở bên kia thế nào?”
Ờ... hẳn là thế rồi!
“Ừ,nóisauđi.”
“Được, chúng tađisau núi dạo, còn có mâm xôi dại ăn ngon nữa cơ.côtới đúng lúc lắm, hôm nào nhất định phải nếm thử rượu mâm xôi tôi tự ủ.”
Tô Tầm nghĩ rất hoàn mỹ, songanhkhôngngờ là Sai Nhĩ lại cãi lại mệnh lệnh củaanh, lén thả Lý Manh Manh.
Tuy đôi khi Tô Tầm có chútkhôngbình thường, nhưng Nguyễn Kiều Kiều cảm thấyanhkhôngđáng sợ như Thú vương phinói.
Ban đầu,côđãchuẩn bị sẵn sàng bị trả thù. Dù sao thuở thiếu thời vứt bỏhắn, người tổn thươnghắnchính làcô.
Nguyễn Kiều Kiều thở dài, thầm nghĩ: Tô Tầm vẫn là đừng c·h·ế·t, nếu chếtcôphải thủ tiết, còn ăn đói mặc rách nữa.
“Ừ.” Tô Tầm hài lòng vuốt cằm, giống như vô ýnói: “Tìm thời gian bảohắngiết Lý Manh Manhđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“côLý?”
Mặc dù tạm thời Tô Tầm theo Lý Tuyển, nhưng ngay cả vị trí thái tử mà Tô tướng quân choanhcòn chẳng quan tâm, đương nhiênsẽkhôngđể Lý Tuyển chèn épanhmọi chuyện.
Giếtcôta, ắt hẳn giángmộtđòn phản kích nhonhỏchohắnnhỉ!
Lý Manh Manh cúi đầu, cũng che giấu tia sáng chợt lóe qua trong mắt.
“Chỗ Sai Nhĩ thế nào?”
Lý Manh Manh mệt mỏi chống thắt lưng, “Tôi ngủ đến mức có chút nhũn người. Được rồi,côđừng hỏi lung tung này nọ nữa, tôi chưa bao giờ g·i·ế·t ngườikhôngnên g·i·ế·t. Nếumộtngày nào đó, tôi g·i·ế·t ngườikhôngnên g·i·ế·t,thìtôisẽmộtmạng đềnmộtmạng.”
Lý Manh Manh uốngmộthớp nước, thắm cổ họng khô khốc, “Tôi sao vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Tầm có nội ứng và nằm vùng ở thành Nhân Loại nhiều lắm,anhvà Lý Tuyển quen biết nhiều năm, cũng vạch kế hoạch nhiều năm, đương nhiên nắm được nội tình của đối phương.
Lý Manh Manh cầm tay Sai Nhĩ,cômuốn khóc, song kỳ quái là ngay thời khắc sống còn,côlại chẳng rơi giọt nước mắt nào. Hốc mắtcôkhô khốc giống như trái timcô.
“Đại nhân.” Mèo Đen từ phía sau lần mò tới.
Mèo Đen thoáng do dự, sau đó kể hết tin tứcđãtìm hiểu ở chỗ Thú vương.
Thấy dáng vẻ đáng thương của Lý Manh Manh, Nguyễn Kiều Kiều đồng ý.
hắnkhôngnóigì, thậm chíhắncòn c·h·ế·t trước mặtcô.
Trong ánh mắt Lý Manh Manh, có thứ Nguyễn Kiều Kiều nhìnkhônghiểu.
“côkhôngsợ người thú hả?” Nguyễn Kiều Kiều nhịnkhôngđược muốn đánh vỡ.
Mèo Đen vuốt mồ hôitrêntrán, mới lên tiếng: “Sai Nhĩ trúng độc, chắc sốngkhôngđược bao lâu. Có điều, Lý Manh Manh kéo Sai Nhĩ muốnđichỗ Thú vương.khôngbiết có phải Sai Nhĩnóichocôta biếtcôMèo ở đókhông...”
Khicôđangđịnh nghiên cứu sâu, bỗng nhiêncôấy nắm taycô, yếu ớt cầu xin: “Đúng rồi, nghenóichỗ Thú vương chơi rất vui,côcũng quen thuộc nơi đây. Sao, dẫn tôi ra ngoài mua sắmđi...”
Tô Tầm saihắnđigiếtcô,thậtracôcảm nhận được, vô số lầncôcảm thấy Sai Nhĩ do dự.cônghĩ, đợi lâu như thế, hình như phải đợi kết cục này.
Mồ hôi lạnhtrêntrán Mèo Đen toát càng nhiều hơn, “Đại nhân à, Sai Nhĩ dẫn theo Lý Manh Manh đến chỗ Thú vương rồi.”
“Đại nhân.” Mèo Đen cúi đầu.
“Tôi hơi nhớcôấy.” Che mắt lại, Tô Tầm khẽnóimộtcâu.
Thế giới đại loạn?anhrảnh rỗikhôngcó chuyện gì làm sao?
“côtỉnh rồi?”
Sai Nhĩ làmộtngười thú dịu dàng hay xấu hổ, đối với người mình thích,hắnvĩnh viễnsẽkhôngtổn thương. Dẫu bản thân từng bị phản bội, từng bị tổn thương.
Vuốtmộtlỗ taikhôngtrọn vẹn củahắn,cônghĩ, việc này có lẽ do ông trời chocôcơ hội, chocôcó thêmmộtcơ hội duy nhất nữa.
Thứ tốt do Liễu Như Yên phát minh làm vết thương củahắnluônkhôngthể khép lại, thậm chí máu thịt thấy cả xương, mùi thối rữa từ vết thương mơ hồ truyền tới.
“Mà thôiđixuốngđi, để tôi trực tiếp truyền lệnh làm là được. Lý Tuyển tướcmộtphần quyền lợi của tôi, tôi giếtmộtngườihắnquan tâm. Giải thích như thế, cậu có hài lòng chưa?”
Mèo Đen sững sờ, “Đại nhân...”
Nguyễn Kiều Kiều chẳng biết Lý Manh Manhđãxảy ra chuyện gì, nhưngmộtngười lớn còn sống sờ sờ té xỉu trước mặt mình,côkhôngthể thấy chếtkhôngcứu.
“Đừng sợ,anhta đối xử vớicôkhôngtồi. Cócôtrong tay,anhtasẽkhôngnỡ.”
Bên tai nghe được câu hỏi lạnh lùng củaanh, Mèo Đen cảm thấymộtcổ run rẩy từ đuôi vọt thẳng l*n đ*nh đầu,hắnvội vàng thu hồi tâm thần của mình.
“...”
Song đợikhôngđượchắntrả thù, lại đổi đượcmộttrái tim thành khẩn.
“Hi,côMèo.” Tinh thần của Lý Manh Manhkhôngtốt lắm, trông thấycô,côấy nghiêng đầumộtcái, té xỉu trước mặt Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều Kiềukhôngngờsẽtình cờ gặp được Lý Manh Manh.
Hôm nay là đám cưới của Lý Tuyển và Liễu Như Yên, thành phố này bị chiến tranh và mưu mô quyền lợi bao trùm gần hai năm, hôm nay là ngày vui duy nhất.
Ôm Sai Nhĩ, Lý Manh Manh khẽ ấn xuốngmộtnụ hôn, “Nhưng xin lỗi, lần này emkhôngthể nghe lờianh. Emsẽkhôngtrở về. Tô Tầm cướpđingười emyêu, em cũng phải cướpđingườianhtayêu, vậy mới công bằng,khôngphải sao?”
sựthậtchứng minh, Lý Manh Manh chỉ là quá mệt mỏi, sau khi ngủ mê manmộtngày,côấy tỉnh lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.