Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Hồn phách bị giam cầm
“...”
“Em quay về rồi.” Là giọng của Tô Tầm.
“Cẩu Bất Lý?” (đọc tại Qidian-VP.com)
trênbàn taykhônglưu lại vết chai do làm cơm cho Tô Tầm, cũngkhôngcó tổn thương do quanh năm huấn luyện mà lưu lại.
Tô Tầm mở mắt, vươn tay ra. Lúc này,trêntayanhđãloang lổ vết máu, cách đókhôngxa,mộtbóng người trong suốt thờ ơ lạnh nhạt.
“...”
côsợ đến mức lui về saumộtbước,mộtlát sau mới nơm nớp lo sợ hỏi: “Đại nhân?”
“khôngngờ, mày có thể dùng phương pháp cấm kỵ như thế tìm nó về. Nhưng, nókhôngmuốn về nhỉ.”
Do đó,côtrở về nhà mình,côtừng thựcsựtrở về. Chẳng quakhôngbiết Tô Tầm dùng cách gì bắtcôquay lại.
“Á ——” Con mẹ nó giấc mơ gì vậy! Sao vẫn chưa tỉnh lại!
côtừng cho rằng mìnhkhôngthể trở về nữa, giờ nghĩ lại, ông trời đối xử vớicôkhôngtệ.
Tô Tầm lau máu nơi khóe miệng, chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay.
“Đại nhân,anhthả tôi vềđi. Tôi muốn về nhà.”côcó thể về nhà rồi,côthựcsựcó thể về nhà rồi.
Tiếng thở hổn hển của Tô Tầm càng thêm ác liệt, chẳng lẽ tên nàyđangkỳ đ*ng d*c?
Lẽ nàocôthựcsựđangmơ?
Cuối cùng, tiếng hít thở của Tô Tầm cũng chẳng còn.
“Em đừng lộn xộn, tôi đè em rất khó chịu.”
Nguyễn Kiều Kiều lui về saumộtbước,cônhìn hai tay mình.
Nguyễn Kiều Kiều thét lên chạy ào vào phòng mình, trong chiếc gương sáng loáng,cônhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Sao vậy, còn chưa tỉnh ngủ à?”
Chương 85: Hồn phách bị giam cầm
Đây là nhà củacô.
Trong bóng tối, tiếng th* d*c của Tô Tầm nặng thêm mấy phần, “Đừng có mơ!”
côkhôngtỉnh lại, ngược lại nghe đượcmộtgiọngnóiquen thuộc.
Là tay củacô, tay thuộc về Nguyễn Kiều Kiều.
“Đại nhân, tôiđangở đâu? Ở đây rất tối, tôi sợ lắm.”
“Đại nhân, thế này cũngkhôngphải cách. Nếu linh hồncôMèokhôngphải ở đây, chỉ sợ sớm muộn gì cũngsẽquay về thế giới cũ. Chúng ta tìmkhôngđược.”
“Quả báo! Taonóirồi, màykhôngcắn nuốt tao hoàn toàn,mộtngày nào đósẽbị tao cắn nuốt lại.” Mẹ Tô Tầm vừanóivừa chui vào người Tô Tầm, hình nhưanhchịukhôngnổi, phunmộtngụm máu lớn.
Nguyễn Kiều Kiều nằm trở lại chiếc giường mềm mại của mình, hít sâumộthơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đại nhân,anhhộc máu.”
Tô Tầm xua tay, bóp bóng người trong suốt ở cách đókhôngxa trong lòng bàn tay. Dường như bà ta rất kiêng kỵ máu củaanh, giãy giụamộtphen vẫn bị áp chếđivào.
“Con khỉ này, sáng sớm làm gì thế.”
Nguyễn Kiều Kiều hình nhưđãngủ lâu lắm, tay châncôđau nhức bò từtrêngiường xuống.
“Mẹ...”
Gương mặt ấyđãởtrênmặtcôhơn hai mươi năm, nhưng dường như rất lâu rồicôkhônggặp, có vẻ vô cùng xa lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“không, tôi tìm được rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lại nhìn căn phòng, là phòng củacô. Giường đệm tán loạn, giá sách bên cửa sổ rải rác những cuốn tiểu thuyết và truyện tranhcôthích. Tủ quần áo khẽ mở,mộtít quần áo lót chưa sắp xếp xong ném loạnmộthồi.
côquay về đó nữa sao? Là mơ? Nếu là mơ, xin mau chóng tỉnh lại.
Nguyễn Kiều Kiều sốt ruột tới mức muốn khóc, “Đại nhân, tôikhôngphải người ở đây, nhà tôi ở bên kia. Ba mẹ tôi vẫnđangchờ tôi.”
Nương theo ánh sáng,côcó thể nhìn thấy đôi tay mình.
“Đại nhân,anhtừ bỏđi.côMèođãchết, linh hồn củacôấy cũng trở về thế giới cũ rồi.anhcưỡng chế giữcôấy, chỉ có thể đẩy mình vào chỗ c·h·ế·t.”
khôngchỉ thế, bên tai nghe được giọng Cẩu Bất Lý càng thêm thảm thiết hơn.
Giọngnóinày khiến Nguyễn Kiều Kiều mơ hồ bỗng chốc mở mắt.
“...” Đúng là mơ rồi. Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, đừng, giấc mơ này quá đáng sợ, vẫn nên tỉnh lại sớmmộttí.
Cuộc sống thực tế củacô.
côdụi mắt, mơ mơ màng màng đẩy cửa ra, sau đó mơ mơ màng màng xuống lầu.
Thực tế,anhđangẩnnúp ở nơi nào đócôchẳng biết.côchỉ biết rằng cảm giác này cực kỳkhôngdễ chịu.
côlại nằm mơ, vìcômơ thấycôbị giam trong phòng tối,khôngnhìn thấy bất kỳ thứ gì chung quanh, chỉ nghe đượcmộtgiọngnóitan nát cõi lòng.
Tô Tầm nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
May mà, toàn bộ chỉ là mơ.
anhđirồi sao?
Chẳng biết trôi qua bao lâu, căn phòng tốiđangdi chuyển,côvịn tường đứng dậy, lại pháthiệnkhong biết từ lúc nào ở giữa phòng tối xuấthiệnmộtvệt sáng.
Trong phòng tối,khôngcóâmthanh nào hết.
“Mẹ, mẹ trở vềđi... Mẹ, mẹ mau trở vềđi!”
“Sáng sớm kêu gào cái gì!”
Mặc kệ mẹ véo lỗ taicôra sao, Nguyễn Kiều Kiều đều ôm mẹkhôngbuông. Rốt cuộccôtrở về rồi, rốt cuộccôquay về thế giớicôtha thiết rồi.
Tô Tầmđiđâu rồi, rốt cuộccôtới đây bằng cách nào?
Ngoài cửa, tiến sĩ Gấu vọt vào, trông thấy bộ dạng của Tô Tầm, gương mặt mập mạp tràn đầy lo lắng, “Đại nhân,anhkhôngsao chứ?”
“Em chạy mất, tôi hơi tức giận.”
Nằm mơ mình xuyên đến quyển sách H thời mạt thế, sau đó sinh con cho trùm phản diện, về sau còn chẳng biết sao bị nữ phụ đâmmộtnhát, cuối cùng trở về thế giớihiệnthực này.
“Đại nhân,anhbị sao thế?”
Mẹ nó,côsắp c·h·ế·t à? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mẹ...”
Quả nhiên, cảnh trong mơ xácthậtmuôn màu muôn vẻ.
côđitới chỗ vệt sáng, vươn tay.
Nguyễn Kiều Kiều xoay đầu, nhìn nét mặt tràn đầy lo lắng của mẹ, cảm xúc dâng trào vào giờ khắc này bộc phát toàn bộ,côđứng lên nhào vào lòng mẹ, “Mẹ... con rất nhớ mẹ...”
Mẹ ơi, đây là mơ, đây chắc chắn là ác mộng!
Đúng, cánh tay mình. Tinh tế, còn vì quanh năm ngồi trong văn phòng nên ngón tay có vẻ mềm mại trắng nõn.
Nguyễn Kiều Kiều thử thăm dò kêumộttiếng.
Tiếng th* d*c của Tô Tầm càng gia tăng, mơ hồcônghe đượcmộtâmthanh phun ra cái gì đó. Hình như, còn có giọng của tiến sĩ Gấu.
“... Hả?” Nguyễn Kiều Kiều mê man nhìn xung quanh,mộtmảng tối đen, chẳng có gì cả.
Cũng chẳng biếtđãqua bao lâu, rất kỳ quái là hình như thời gian trôi qua rất lâu, nhưngcôkhôngthấy đói.
Nguyễn Kiều Kiều chưa từng nghĩsẽđề phòng Lý Manh Manh.côcoi như lợi hại trong thế giới loài người, mà Lý Manh Manhrõràngkhôngphải. Từnhỏcôấy sống ở thành Nhân Loại, tuykhôngđến mức gọi là cẩm y ngọc thực, song chắc chắn là áo cơmkhônglo, người như thế tính công kích chỉ là 0, quan trọng nhất là chẳng có lý do gì phải công kíchcôcả.
cômạnh mẽ véo bản thân trong mơ, cho rằng làm vậysẽtỉnh lại. Song cơn đau nhức truyền tới, cánh taycôcũng sắp bị véo gãy rồi màcôvẫnkhôngtỉnh.
Là giọng của Cẩu Bất Lý. Lẽ nào giấc mơ này vẫn chưa kết thúc?
Căn phòng an tĩnh, mơ hồ có tiếng hô hấp của Tô Tầm.anhkhôngnóigì, nhưng im lặng kiểu này càng khiến người ta sợ hãi.
Đôi tay này ——khôngthuộc về Nguyễn Kiều Kiều, mà thuộc vềcôMèo.
Ngày tháng ở nhà quảthậtthoải mái, mẹ càm ràm cả buổi, Nguyễn Kiều Kiều lại ngủ mất trongâmthanh lải nhải.
Cáchmộtkhoảng rất lâu, mới vang lênmộtâmthanh chán nản.
“Mẹ!”
Rất lâu, lâu đến nỗi Nguyễn Kiều Kiều cho rằng Tô Tầmsẽkhôngtrả lời, giọnganhlại vang lên trong căn phòng an tĩnh.
Nguyễn Kiều Kiều thựcsựbật khóc, trong bóng tối,côkhóc huhu. Đáng tiếc, Tô Tầmkhôngdao động.
Cuối cùng, trong mây mù,mộtcon c·h·ó to vọt về phíacô,côcảm thấy vai đau đớnmộttrận, trước mặt biến thành màu đen, sau đó chẳng biết gì nữa.
Mẹ véo lỗ taicô, sau khi quan sátcôtừtrênxuống dướimộtphen, mới híp mắtnói: “Đừng tưởng dùng chiêu này mẹsẽthỏa hiệp, mẹ cho con biết, cứ đóng đô ở nhàkhôngtìm việc làm nữa, mẹ đập gãy chân c·h·ó của con.”
“Chịu rời giường rồi hả?”
“Tô Tầm!anhthả tôi ra! Tôi phải về nhà! Tôi phải về nhà!”
“...”
Nguyễn Kiều Kiều lượn rất nhiều vòng ở phòng tối, thậm chícôsờ mỗi tấc đất tại đây,côpháthiệnphòng này hình như rất to, to đến mứccôcăn bản sờkhôngđược ranh giới.khôngđúng, hình như đây chẳng phải phòng, hình nhưcôđangở trongmộtmảng tối đenkhôngcó giới hạn, làm sao cũngkhôngtìm ra phương hướng.
côkhôngngừng động đậy ở chỗ này, nên Tô Tầm rất khó chịu, khó chịu đến nỗi hộc máu?
Mẹ buộc tạp dề, bưngmộtnồi cháo nóng hổi lên bàn, “Cònkhôngrửa tay ăn cơm?nóiđi, con còn định ở nhà bao lâu, bộ muốn để ba mẹ nuôi con cả đời hả?khôngtìm việc làmthìtìmmộtngười đàn ông, mẹnóicon bao nhiêu lần rồi, thanh xuân của phụ nữ ngắn lắm, năm tháng vô tình, con cònkhôngnắm chặt chút...”
Có lẽ hạnh phúc tới quá nhanh, Nguyễn Kiều Kiều chẳng biết nên phản ứng thế nào.côngây ngô ngồitrêngiường, cho đến khi mẹ tới gõ cửa phòngcô.
Bên tai,sựcàm ràm của mẹ liên tục đón lấy, Nguyễn Kiều Kiều khó mà tin nổi vuốt cánh tay mình.
“Tôi vất vả lắm mới bắt được em,sẽkhôngđể emđiđâu.”
“Đại nhân,anhđangở đâu? Chừng nàothìanhđè tôi?”
Lần nữa nghe được giọng Tô Tầm, là khi Nguyễn Kiều Kiều ai oán thở dài ngồi dưới đất, bất đắc dĩ nhìn ánh sáng duy nhất trong bóng tối, tiếng thở hổn hển của Tô Tầm vang lên bên tai.
“Em muốn ra ngoài ư?”
Lần này,khôngcóâmthanh của Tô Tầm nữa.
Hơn nữa Nguyễn Kiều Kiều chỉ kịp hét lênmộttiếng, thân thể nhanh chóng rơi xuống, bên tai kèm theo là tiếng gió thổi vù vù.
“Đương nhiên muốn rồi.” Nguyễn Kiều Kiều bò dậy khỏi mặt đất, “anhđangở đâu, đại nhân,anhđangở đâu, tại saokhôngnhìn thấyanh?”
Nguyễn Kiều Kiều sốt ruột muốn c·h·ế·t,cômuốn thức tỉnh khỏi giấc mơ này, nhưng mặc kệcôdùng biện pháp gì đềukhôngthể trở lại cuộc sốnghiệnthực.khôngchỉ thế,côpháthiệnmình bị nhốt trong phòng tối.
“Đại nhân.”
côđãchết? Bộ dạng bây giờ củacô, là hồn phách?
Cơm nước xong, Nguyễn Kiều Kiều cố gắng tìm quyển sách H trong phòng, song tìm hồi lâu vẫn tìmkhôngra. Thời giancôxuyên vào sáchđãbảy năm, mà ở chỗ này chỉ làmộtđêm.
Hoàn toàn yên tĩnh,khôngcó ai trả lờicô.
“anhcũngđangchờ em. Tại sao emkhôngvề? Nhà của em ở chỗanh. Nên, em đừng hòngđi!”
Có điều chính vì dưới tình huốngkhôngđề phòng kiểu này, Nguyễn Kiều Kiều bịcôấy đâmmộtnhát từ phía sau, thậm chí còn đẩy xuống vách núi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.