Vũ Trụ Chi Khuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 157: Tiểu đầu bếp
Hai người Nhật Lâm cứ thế tiếp tục đi dạo và trò chuyện. Mãi cho đến lúc thời gian sắp hết, Nhật Lâm bỗng dứt khoát quay lại, nhìn vào cô gái đang cố gắng che giấu đi sự buồn bả và nói:
Ai biết nơi đây lại nghe được thông báo này.
"Em không sao đâu, tại lâu rồi không được gặp anh nên không quen. Anh cứ làm xong việc của mình đi, lúc nào về cũng được."
"Em yêu anh!" Minh Yên òa lên, ôm chặt lấy hắn. Nàng không ngừng lập đi lập lại:
"Ngoan! Vài ngày nữa anh sẽ về." (đọc tại Qidian-VP.com)
Điều này khiến hắn cho rằng nhiệm vụ ở giai đoạn này chỉ có mình hắn.
Kỹ năng này, là khi hắn vừa chạy tới đây liền thấy. Xem như là một phúc lợi nhỏ của nhiệm vụ.
[Nhật Lâm muốn sử dụng Đồng Tâm Ấn. Đồng ý - Từ chối.] (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh có thể được như ngày nay, một phần rất lớn là nhờ vào Huyền Kinh. Còn Địa Kinh…" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhật Lâm chợt lóe:
…...
Nhật Lâm mỉm cười, đưa tay xoa lấy đầu của nàng:
Nhật Lâm cười cười, bắt đầu quá trình rót canh gà:
Trong một khu rừng rậm có cây cối khá dày đặt, cỏ mọc cao che khuất cả đầu người. Nhật Lâm hiện đang có mặt tại bên cạnh một hồ nước. Hắn đã ở đây được vài phút.
Minh Yên khác với chị nàng, tính cách nàng hoạt bát và thẳng thắng. Nếu đã giải khai gút mắt, nàng cũng sẽ không che giấu tình cảm của mình.
Khi xưa dù Nhật Lâm có lúc không ăn cơm ở nhà, nhưng hắn mỗi lần đi lên đi xuống, nàng đều có thể gặp được. Hai người cũng nói chuyện phiếm được vài câu. Bây giờ, thời gian như thế… không còn nữa.
"Sau này ở nhà, chuyện ăn uống phải nhờ em hết rồi. Tiểu đầu bếp!"
[Đồng Tâm Ấn: có thể thông qua ánh mắt của người còn lại, nhìn thấy những gì họ thấy (Hiệu lực trong cùng một hệ thống thành thị). Mỗi ngày có thể kích hoạt một lần, duy trì trong 1 phút.
Nhật Lâm nhanh chóng kiểm tra tiến độ. Hắn nhận thấy chỉ số tình cảm đã tăng lên 1 điểm.
Nghe hắn nói gợi chuyện, Minh Yên liền di chuyển sự chú ý, hào hứng trả lời:
"Chị còn có việc trong Công Hội cần xử lý. Em với anh Lâm đi dạo nhé."
Nhật Lâm nhìn Minh Yên, dịu dàng nói:
Nhật Lâm vỗ vỗ vào lưng, hai tay ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của Minh Yên:
NPC thật chỉ là NPC. Bình thường chúng đúng là vẫn thể hiện vẻ mặt như có cảm xúc với mỗi tình huống, nhưng thật ra chỉ là bề ngoài mà thôi. Đối với những vấn đề đời thường, thậm chí là có người nói chuyện tâm tình thì chúng luôn tỏ ra thờ ơ không hiểu.
Nhật Lâm ngu người.
"Em…." Minh Yên hai tay ôm lấy mặt, cổ họng nàng muốn thốt ra vài lời nhưng dường như có thứ gì đang nghẹn lại. Nước mắt trên mặt đã rơi xuống từ lúc nào.
"Dạ!"
"Vậy anh với em đi dạo chút đi. Chân Thực Ma Huyễn này cũng hay thật, tạo cho mình cảm giác no, sau đó đi bộ thì lại có cảm giác tiêu đi."
Nhưng Minh Yên vẫn là yêu Nhật Lâm, bởi vì… hắn "hiểu" nàng.
Thứ này, Nhật Lâm đã biết công dụng nhưng từ sáng tới giờ Như Yên cũng ở bên hắn, năng lực này chưa có dịp phát huy. Bây giờ có thời gian, hắn đem ra dùng thử.
"Anh muốn em cũng luyện nó!"
Nhưng nguyên nhân nàng yêu hắn, không giống như cái cách chị nàng cảm nhận.
Chính là vậy, tác dụng của Nhật Lâm đối với Minh Yên chỉ như thế. Nhưng hắn luôn làm được. Hắn luôn biết nàng cần thứ gì, và trợ giúp nàng đúng lúc.
"Còn khoảng gần nữa tiếng nữa. Bây giờ cũng rảnh rỗi, để xem Như Yên đang làm gì nào?"
Đúng là… từ lâu lắm rồi, cũng như chị nàng.
"Ừm! Game này chăm chút cả những chi tiết rất nhỏ. Nếu không phải NPC quả thật không đủ cảm xúc và trí tuệ, nhiều người còn cho rằng thế giới này là một thế giới song song thực sự nữa kìa."
"Lát nữa anh phải đi rồi hả?"
Ba người ăn uống xong, Minh Yên lúc này hỏi hắn:
Đi được một lát, Như Yên bỗng nói với Minh Yên:
Trong một nhà hàng năm sao, Nhật Lâm hiện đang cùng hai chị em Như Yên ngồi thưởng thức các món ăn.
Nhật Lâm sau đó cũng lợi dụng năng lực của Chân Thực Ma Huyễn, trợ giúp Như Yên hoàn thành thêm một cái nhiệm vụ ở dã ngoài, sau đó hai người liền trở về thành.
[Như Yên: Anh cẩn thận nha. Hai bên có khi đều có cao cấp chiến sĩ hoặc pháp sư.]
"Hả! Địa Kinh? Nó là cái gì vậy?" Minh Yên giật mình, nghi hoặc hỏi.
Nhật Lâm nhìn theo nàng, cười cười lắc đầu.
"Lát nữa khi chơi xong. Em và Như Yên nhớ vào Không Gian Ảo nhé. Anh có hẹn chị em vào đó truyền Địa Kinh cho cô ấy. Anh cũng muốn em nhận Địa Kinh."
"Nhà" không còn, chị hai thì luôn nghiêm khắc, chỉ có hắn mới có thể nhận ra sự "cô độc" của nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Em yêu anh, Nhật Lâm. Từ lâu, từ rất lâu lắm rồi."
Nói xong, nàng cũng không chờ Minh Yên phản ứng, quay sang Nhật Lâm nhìn một chút rồi đi.
Ần tính: tình cảm càng mặn nồng, năng lực càng mạnh. Chỉ số tình cảm được đo bằng số lần kích hoạt hoặc thời gian hai người gần gũi nhau. Tình cảm = 20/50.]
"..."
"Như vậy, bọn họ là ngày hôm nay mới bay tới. Ba trận doanh, một bên là hỗ trợ, một bên là c·ướp. Còn mình, chính là… ngư ông!"
Nói đoạn, hắn sử dụng Đồng Tâm Ấn.
Như Yên cũng biết điều đó, nhưng nàng vẫn là không dằn lòng được mà tỏ ra nghiêm khắc mỗi khi thấy Minh Yên "buông thả". Minh Yên không trách chị, nhưng nàng rất tủi thân.
"Ừm!" Minh Yên gật đầu, khẽ quay mặt nhìn xuống đường. Nàng đang cố che đi tâm trạng buồn bả của mình.
Nhật Lâm cười gật đầu.
Cũng không phải nàng trách gì chị. Hai chị em nàng đều đang vì một mục tiêu mà cố gắng, cũng đều có chung một áp lực. Nhưng tính cách khác nhau, mỗi người lựa chọn phương thức đối diện khác nhau.
Có hắn giúp đỡ, Nhiệm Vụ Ẩn Tàng của Như Yên đã được hoàn thành một cách nhanh chóng và đơn giản.
Ngay cả NPC cấp cao cũng thế, chỉ là vai trò của chúng nhiều, cho nên "cảm xúc" đa dạng hơn mà thôi.
Ngay tức thì, bên này khi Nhật Lâm nhắm mắt, trong đầu hắn liền xuất hiện hình ảnh Như Yên đang luyện cấp cùng với mọi người.
Mỗi lần kích hoạt chỉ tăng một điểm, trong khi hắn và Như Yên bên nhau chỉ trong một buổi sáng thì đã tăng 20 điểm. Nhanh hơn rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ừm! Anh có cái Nhiệm Vụ Ẩn Tàng trưa nay phải đi hoàn thành, không trì hoãn được. Xong việc này lại phải đi làm Nhiệm Vụ Bí Tàng, thời gian cũng khá là sít sao."
Chỉ cần thể hiện một cách chân thành và đúng lúc, là đủ!
Dạo gần đây, Nhật Lâm luôn thường xuyên đi ra ngoài. Mấy hôm trước về được hai ngày, sau đó lại đi.
"Đồng ý!" Như Yên mỉm cười chấp nhận.
Ba người sau khi ăn xong liền xuống đường đi dạo.
Hắn quay sang Minh Yên còn đang nghi hoặc nói:
Nàng… có chút nhớ hắn!
Nhật Lâm gật đầu đồng tình.
"Thật kỳ diệu!"
Hai người cùng cười. Nhật Lâm nắm lấy tay Minh Yên dắt đi.
"A…phục kích? Thì ra là vậy."
Nhật Lâm mỉm cười nhìn nàng, gật đầu:
Sau khi chào tạm biệt Minh Yên, hắn nhắn với Như Yên một cái rồi đi tới phi trường. Tiếp đó là sử dụng Tử Kim Phi Chu, dựa theo tọa độ của Đại Công Tử đưa mà chạy tới nơi này.
Hắn nhớ tới Nhiệm Vụ Ẩn Tàng có nói, ai nhận nhiệm vụ sẽ thuộc về trận doanh của một trong ba người con trai của thành chủ.
Minh Yên ôm lấy Nhật Lâm thật lâu, sau một hồi mới buông ra. Nàng đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn đọng trên mặt, mỉm cười nhìn hắn:
Chưa tới một phút sau, âm thanh càng ngày càng tới gần. Rồi đột nhiên, lúc này một thông báo bỗng vang lên khiến Nhật Lâm giật mình.
Tình cảm đôi khi không cần phải thể hiện một cách sâu sắc mới có được, ngươi cũng không nhất thiết phải là người sâu sắc.
Ban đầu là kinh ngạc vì sự huyền diệu của Tứ Kinh, sau đó là đau khổ trước việc hắn thừa nhận mình có bạn gái, tiếp theo là thắp sáng lên hi vọng khi hắn nói tác dụng bao dung của Địa Kinh, và cuối cùng…
Chân Thực Ma Huyễn, 11h trưa.
Và nàng, cũng chỉ cần một người con trai như vậy.
[Như Yên: Dạ!]
11h20.
Nhưng sau khi hắn tới, thông qua thông báo thì mới phát hiện hắn là người đầu tiên trong Chân Thực Ma Huyễn xuất hiện ở thành thị khác.
Nhật Lâm ban đầu vốn cho rằng trong nhóm vận chuyển Ma Huyết Thạch đang nghỉ tại thành Thanh Loan, đã có người của thành Sát Lang tới rồi.
…...
Lúc này, Như Yên nhắn tin:
[Phát hiện người chơi trong vòng 1000m, kỹ năng liên quan đến Không Gian Ảo bị đông lạnh.]
Và Nhật Lâm đến, hắn phảng phất chính là chiếc đệm ở giữa hai người. Đem sự nghiêm khắc của Như Yên kéo đi, lại cho Minh Yên một khoảng không gian để "thở".
Nhật Lâm, cũng chưa từng thể hiện sự ân cần quan tâm gì đối với Minh Yên. Dù sao mọi vấn đề nếu có phát sinh, Như Yên cũng đã ra mặt giải quyết, hắn có nghĩ thể hiện thì cũng không có cơ hội.
Có điều trong quá trình này, hắn càng nói, Minh Yên càng trải qua một loạt các cung bật cảm xúc.
Nghe được âm thanh của Phi chu phía xa, Nhật Lâm vội vàng nhắn tin rồi đóng bảng chat. Nhảy vụt xuống nước nín thở.
[Lâm Chi Linh: Ok em! A… bọn họ tới rồi, anh tắt nhé.]
[Lâm Chi Linh: Ừm! Đang chờ bên vận chuyển và bên phục kích tới.]
Nghĩ tời đây, Nhật Lâm bừng tỉnh:
"Như vậy phải mất cả tháng mới tăng lên một cấp độ được, khá lâu. Xem ra đợi khi làm xong toàn bộ nhiệm vụ, tranh thủ chạy qua đây gia tăng tình cảm với Như Yên mới được. Để xem cấp tiếp theo có năng lực thế nào."
Canh gà bắt đầu rót.
Nơi này cách chỗ phục kích khoảng 2km. Nhật Lâm ra lệnh thuyền trường đem Phi Chu giấu đi, sau đó tới đây ẩn nấp.
"Vậy chờ anh nhé!"
12h30.
Thành gần nhất cách đây cũng 30 phút bay bằng phi chu. Trừ khi là có nhiệm vụ như… hắn!
Người chơi? Nơi này sao có thể có người chơi?
[Như Yên: Anh tới rồi hả?]
Ngay khi Nhật Lâm kích hoạt, bên kia, Như Yên đang cùng với Minh Yên và nhóm đội của mình đánh quái thì nhận được yêu cầu kích hoạt của Nhật Lâm.
Như Yên ngồi bên cạnh nhìn thấy, lặng lẽ thở dài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.