Thoải mái bước vào lớp 2 – B, Akira ngay lập tức nhận cậu bạn thân [Aki Tomoya] của hắn đang ngồi hí hoáy viết gì đó vào cuốn vở của bản thân.
Thả cặp xuống vị trí của mình như trên bảng viết rõ, sau đó rải bước về phía Tomoya để xem cậu bạn này lại dở trò gì đó nữa không biết.
“Chào buổi sáng, Tomoya. Đang tổng hợp thông tin để đăng lên Blog à?”
Ngồi vào chiếc ghế phía trước, hắn nhìn về phía con người vẫn đang nghiêm túc viết gì đó mặc kệ sự đời này.
Có thể vì đam mê yêu thích của bản thân mà tập trung hết toàn bộ tinh lực cũng như quyết tâm đến vậy thì dù thế nào đi nữa cũng vẫn là một điều cực kì tuyệt vời.
Thậm chí Tomoya còn nghiêm túc đến mức lập một trang Blog về thế giới 2D theo gợi ý của hắn và đến bây giờ thành quả gặt hái là cực kì thành công, gọi cậu ta là một Blogger nổi tiếng cũng được luôn rồi ấy.
Nghe được giọng nói của hắn, Tomoya thoáng nhìn lên nhưng rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc của bản thân, nghiêm túc thực sự!
“Mấy cái đó đã xong hết cả rồi.”
“Đánh giá Anime thì phải trong 24 tiếng sau khi chiếu tập cuối.”
“Light Novel thì phải trong ba ngày sau khi xuất bản.”
“Game thì phải trong một tuần”
“Chia ra rõ có spoil hay không để mọi người đều có thể vui vẻ tận dụng thông tin!”
Trong khi bàn tay vẫn không dừng lại việc viết gì đó thì cậu ta vẫn có thể nói một liên tục như súng.
Công việc của một Blogger nổi tiếng cũng vất vả quá nhỉ, cũng may là bản thân hắn không đâm sâu đến mức đó.
Trong khi Akira gật gù hùa theo từng lời nói của Tomoya thì một cậu trai đi đến hướng bọn hắn, nếu hắn nhớ không nhầm thì là một bạn học cùng lớp hồi năm nhất.
“Yo, Tomoya, Akira. Năm nay lại cùng lớp ha!”
“Đang làm gì mà trong có vẻ nghiêm túc vậy.”
Trong khi hắn vẫy tay chào lại thì Tomoya không cần nhìn lui cũng biết rằng người đến là ai.
“Yoshihiko à? Đừng có quấy rầy, giờ tớ đang bận lắm.”
Đã quá quen với điều này, Yoshihiko cũng mặc kệ thái độ lồi lõm đó của Tomoya mà đi đến phía sau lưng cậu ta rồi mỉm cười vui vẻ nói tiếp.
“Vậy hai cậu đang làm gì đấy mà nghiêm trọng thế?”
Như được bật công tắc, Tomoya đẩy chiếc gọng kính của mình, ánh sáng phản chiếu trên đó như bóng đèn (Conan – kun ?) và mở chế độ hào hứng kể lể.
“Đây là một nhiệm vụ cực kì quan trọng.”
“Một dự án vĩ đại rất thích hợp để tớ…”
Thật không may cho Tomoya là người vừa hỏi kia lại chẳng thèm để tâm gì đến cậu mà nhìn ra cửa sổ về phía dưới sân trường ở chỗ bảng thông báo kia.
“Này, nhìn xem kìa Tomoya, Akira!”
Yoshihiko mừng rỡ hét lên ngắt đi câu nói của Tomoya đang trên đà hào hứng kể lể kia.
Vì bị ngắt lời, Tomoya tức giận cả lên: “Bạn bè gì mà hỏi nhau xong đến khi người ta kể thì bơ đi hả?????”
Mặc kệ cậu bạn đang bực tức đó, bây giờ trong đầu Yoshihiko chỉ còn lại mỹ nhân đang đứng giữa sân trường bị vây quanh bởi những bạn học khác thôi.
“Nhìn kìa, Sawamura – san đấy!”
“Sawamura Spencer Eriri. Bố là nhà ngoại giao người Anh, một tiểu thư mang hai dòng máu.”
“Hơn nữa còn là át chủ bài của CLB mỹ thuật, vừa nhập học tranh của cô đã được mang đi triển lãm.”
“Chà, sang năm hai cô ấy còn dễ thương hơn trước nhiều.”
Nghe theo cái giọng đầy mơ ước kia của Yoshihiko thì hắn cũng hiểu vì sao cậu ta lại hào hứng đến vậy.
Chính Akira cũng không thể không công nhận Eriri cũng là một mỹ nhân khá nổi tiếng dù xét theo cả đám năm nhất vừa mới nhập học kia.
Làn da trắng trẻo mịn màng, là con lai nên mang nét đẹp Á – Âu tuyệt vời, mái tóc vàng được buộc hai bím làm tôn lên khuôn mặt nhỏ gọn tinh tế kia.
Và đặc biệt là còn đi tất cao nữa!
Chẳng phải đều là tập hợp của một nữ chính cực “Moe” trong thế giới 2D sao?
*****
Sau khi ngồi tám nhảm thêm một khoảng thời gian thì cũng gần đến thời điểm lễ khai giảng diễn ra. Những học sinh khác cũng đã bắt đầu rời khỏi phòng học và đi về hội trường nơi diễn ra buổi lễ.
Hắn cũng nhanh chóng đứng lên ưỡn vai, có lẽ do đêm qua ngủ gục trên bàn nên bây giờ hắn có thể thấy rõ từng xương khớp của bản thân đang kêu rắc rắc.
Bước theo dòng người, hắn chỉ muốn nhanh chóng đến buổi trưa để có thể chợp mắt nghỉ ngơi lại một chút.
“Đi đâu vậy Akira, chúng ta phải đến nơi khác.”
Ngay khi hắn đang theo chân Yoshihiko đến hội trường thì bị Tomoya kéo lại đi xuống cầu thang.
“Hả, chúng ta đi đâu vậy? Không phải là đến buổi lễ khai giảng sao?”
Mặc kệ câu hỏi của hắn, Tomoya nhanh chóng nắm lấy cánh tay của hắn và kéo đi một cách quyết liệt.
Tốt thôi, vì hiểu được tính cách của cậu bạn thân này nên Akira cũng mặc kệ mà đi theo xem cậu ta lại làm ra trò gì nữa đây.
Sau khi đi theo xuống cầu thang thì hắn mới biết mục đích của chuyến này là gì.
Trước mắt hắn là nhỏ bạn mỹ nhân tóc vàng vừa nãy được khen hết lòng kia. Cô nàng đang đứng trước dãy tủ đồ nhìn trái nhìn phải như đang cảnh giác gì đó.
Thấy không có ai thì cô ấy mới mở tủ của mình ra và trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.
“Bất cẩn quá đấy, Eriri.”
“Không ngờ bà lại quên đặt bản giới hạn đấy.”
Bé mèo vàng lại lần nữa giật mình thót lên, đứng ở xa hắn cũng nghe thấy tiếng “Ưm” của cô nàng.
Với vẻ mặt chột dạ cùng xấu hổ thêm vài phần vui mừng đó, cô nàng quay sang liếc nhìn về phía hai bọn hắn trong khi Tomoya vẫn đang tiếp tục nói.
“Mà dù sao mấy web bán hàng cũng đã chốt đơn từ lâu rồi mà.”
“Hãy biết ơn tôi vì chạy hết các shop đặt hàng vào ngày họ nhận order để lấy hàng tặng kèm cho bà đi.”
Dường như nhờ màn thuyết giáo tự kỉ của Tomoya mà cô nàng đã bình tĩnh trở lại. Ôm lấy chiếc hộp quà tặng limited, Eriri bình tĩnh nhe chiếc răng năng của cô nàng ra để đáp lại. (Cơ mà thực sự là chiếc răng nanh của cô nàng quá đáng yêu rồi phải không?)
“Đã bảo là đừng bắt chuyện với tớ lúc ở trường rồi mà?”
Mà đối với cái tính nết khó chịu kia của cô nàng thì Tomoya đã quá quen rồi.
Cậu chỉ nhẹ thở dài: “Lời cảm ơn cho kẻ phải ôm 6 cái hộp mỗi chiếc 1,8 kg chạy quanh Akiba vào ngày phát hành đâu rồi?”
Tất nhiên là với cái tính Tsun chúa đó thì còn lâu mới nghe lời cảm ơn của cô nàng được.
Eriri chỉ đơn giản là đứng đó hất tóc kiêu ngạo nói.
“Tôi cho ông cái tranh treo tặng kèm rồi mà? Ông mới cần phải biết ơn đấy!”
“Với cả, hai ông qua chỗ lớp G này làm gì? Cả hai ở lớp B cơ mà?”
Chỉnh lại áo đồng phục cùng chiếc váy ngắn của bản thân, cô nàng đang cố gắng làm gì đó để lờ đi cái giọng đầy ngạo kiều của mình.
Nghe được lời đó, Akira không khỏi nhớ đến vụ trêu đùa hồi sáng mà cười lên.
Trong khi đó Tomoya thì hoàn toàn ngạc nhiên hỏi lại.
“Bà biết bọn tôi ở lớp nào hả? Hôm nay vừa mới công bố thôi mà.”
Câu hỏi lại của Tomoya khiến cho hắn không nhịn nổi nữa mà ôm bụng bụm miệng quay sang hướng khác cười.
Eriri thì giật mình, mặt đỏ hêt cả lên nghiến răng căm hận nhìn về phía hắn.
“C·hết tiệt Akira!”
“Nếu không có việc gì thì tôi đi đây.” Biết rằng bản thân đã bị nhìn thấu và hiện tại không thể làm gì được Akira nên cô nàng chọn cách quay đầu bỏ chạy.
Nhe răng cảnh cáo lần nữa, Eriri quay phắt đầu đi về hướng khác.
“A đợi đã. Tôi có chuyện cần nói.”
Tomoya thấy cô nàng bỏ đi liền chạy nhanh tới giữ lại, dường như đây cũng là lí do mà cậu ta nhất định phải kéo hắn đi cùng để gặp Eriri thì phải.
“Bây giờ sắp đến giờ cho lễ khai giảng rồi đấy!”
Dù đáp lại một cách lạnh lùng như thế nhưng cô nàng vẫn dừng lại.
“Tôi phải nói luôn ngay lúc này. Xin bà đấy.” Tomoya nhìn thẳng vào Eriri với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc mà nói.
Bất ngờ trước vẻ mặt nghiêm túc đó, cô nàng khựng lại một giây sau đó liếc nhìn về phía hắn, người đang đứng nhìn trò vui kia.
[Nhìn tôi làm gì, tôi cũng không biết gì cả] Akira nhún vai biểu thị bản thân cũng là người bị lôi đến mà thôi. Chẳng lẽ Tomoya tỏ tình và cần người chứng kiến hạnh phúc của đôi trẻ?
Có lẽ là Eriri cũng có chung một ý nghĩ với hắn. Cô nàng lúc này đột nhiên ấp úng xấu hổ, khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt liếc ngang liếc dọc rồi nhẹ nhàng gật đầu.
*****
“Thế… Cái gì đây?” Đôi mắt bất lực nhìn vào cuốn vở của Eriri.
“Đây là bản thảo!” Câu trả lời hoàn toàn tự tin của Tomoya.
“Cho cái gì?” Thở dài dựa vào tường, Eriri chỉ biết bất lực đáp lại.
“Cho Gal – game để đời chúng ta sẽ làm đó!” Nắm chặt nắm đấm, Tomoya đây hùng hồn cho hay.
Nhưng đang tiếc là cô nàng trước mắt lại chẳng hề hứng thú với vài ba dòng ngu ngốc của cậu mà khép quyển vở lại.
Eriri phất tay trả lại cho Tomoya: “Tôi cũng muốn biết làm sao mà ông có thể nói ra một thứ vừa vô nghĩa vừa ngu xuẩn như vậy đấy?”
Đáng tiếc là câu nói móc mỉa của cô nàng không hề được truyền dạt đến chàng trai đang đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân kia.
Tomoya bắt đầu kể lại về buổi gặp định mệnh, số trời gì đó vào kì nghỉ xuân thì phải.
Akira cũng đứng kế bên nghe cậu ta lảm nhảm một hồi lâu xong mới nhận ra: [Ủa? Nhân vật chính trong đó hình như là mình thì phải?]
“Đó, tuyệt vời quá phải không?”
“Cứ như shoujo manga hay anime tình cảm, hoặc moe light novel hay đoạn mở đầu gal game ấy!”
Tomoya hét lớn đầy phấn khích nhìn về phía hắn cùng Eriri.
Dù là nhân vật chính (?) nhưng Akira dù nhìn thế nào đi nữa thì theo lời kể của cậu ta đây chẳng phải là một sự kiện dùng nhiều, xem nhiều đến mòn cả mắt rồi à?
Mặc kệ hai con người đang hướng cái nhìn mệt mỏi về bản thân, Tomoya vẫn tiếp tục.
“Lúc ấy, trong đầu tôi đã hiện ra cả lời thoại, khung cảnh lẫn âm nhạc.”
“Và thế là tôi đã hiểu. Tôi phải làm game để diễn tả khung cảnh định mệnh ấy.”
Nhìn con người đang uốn éo tưởng tượng về cảnh tượng nhảm nhí nào đó trước mặt, Eriri cũng chỉ biết cào đầu bất lực nói.
“Vậy tính kéo tôi vào cái vụ [thẩm du] tinh thần của ông là lý gì cơ chứ?”
Và với một tinh thần thép, Tomoya ngay lập tức bình tĩnh nói:
“Thì trong những người tôi quen, bà là họa sĩ số một còn gì.”
“Át chủ bài CLB hội họa nhưng thực ra còn là otaku ngầm.”
“Họa sĩ doujin R18 nổi tiếng.”
“Thành viên của Egoisthic Lily.”
“Kashiwagi Eri!!!!”
0